• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ khụ... " Đêm khuya sương dày, gió đêm có chút lạnh, thổi đến Hoắc Viễn Phàm một cơn ho khan.

Hồi lâu, hắn mới trầm thấp thất vọng mà mở miệng: "Cô ấy hoàn toàn là không muốn gặp tôi, dù đem cô ấy cưỡng ép mang về, tôi lại có thể làm thế nào?"

Trong giọng nói lượn lờ, lộ ra muôn ngàn trống vắng và cô đơn.

Đinh Thành suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý, đành phải bất đắc dĩ mà rời khỏi.

Trong phòng.

Đỗ Trạch lắng tai nghe, vẻ mặt tràn đầy hồi hộp, "Bên ngoài hình như có người."

Tiêu Xán nghe kỹ một hồi, lắc đầu, "Không có, " Dừng lại một cái, "Tôi và tiểu Dực sáng mai liền rời đi, anh thì sao?"

Ánh mắt của Đỗ Trạch phát ra ánh sáng yếu ớt, "Tôi đương nhiên là đi cùng với hai người."

Tiểu Dực chớp mắt, ngáp hỏi bọn họ muốn đi đâu, ánh mắt của Tiêu Xán thắm thiết, dùng sức mà ôm lấy tiểu Dực, "Chúng ta cùng đi du lịch a."

Tiểu Dực đảo qua đảo lại tròng mắt, rất muốn hỏi đi du lịch tại sao không đi cùng với bố, phải đi cùng với chú Đỗ Trạch, nhưng hắn không thể nhắc đến bố, nhắc rồi mẹ sẽ không vui, hắn đành phải không hỏi rồi.

"Mami, con muốn tắm rửa đi ngủ rồi."

Tiêu Xán nhìn về phía Đỗ Trạch, Đỗ Trạch một vẻ mặt xin lỗi, "Chúng ta ngày mai mới tắm được không? Ở đây không có thiết bị sưởi ấm."

Nước ấm có thể đun, nhưng bây giờ nhiệt độ có chút thấp, tắm rồi chỉ sợ bị bị lạnh bị cảm thôi.

Tiêu Xán đầy mắt xin lỗi mà ngồi xổm xuống, nhìn tiểu Dực trắng trắng mập mập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với biểu cảm sinh động, đáy lòng từng cơn phát run, cô là một tuần gần đây mới có thể nghe được âm thanh đấy, khi nghe thấy một giọng nói non nớt, mỗi ngày gọi cô là mami, cái loại rung động dưới đáy lòng thật sự là quá mãnh liệt rồi.

Trong cơn hỗn độn, cô dần dần nhớ lại mỗi một sự việc đã xảy ra ở lúc trước, lúc Hoắc Viễn Phàm ôm Kiều Ni Ni bỏ mặc cô đi đến bệnh viện, cô đã đối với Hoắc Viễn Phàm hoàn toàn tuyệt vọng.

Khi đó cô hy vọng duy nhất chính là con của cô có thể sống sót, những thứ khác, đều không quan trọng.

Cho nên cô bất cứ giá nào mà mổ bụng của mình ra, cái loại đau đớn đó, bây giờ nghĩ lại cũng khiếp sợ không ngớt, nhưng đây không phải khiến cô cảm thấy tuyệt vọng nhất.

Điều khiến cô cảm thấy tuyệt vọng nhất là cô mất máu quá nhiều sắp phải ngất đi, lại không có người giúp cô cứu lấy một đôi nam nữ của cô.

Trong khoảnh khắc đó, hận ý đối với Hoắc Viễn Phàm, chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.

Hoắc Viễn Phàm, hắn không xứng có được con của cô.

"Ngày mai mẹ sẽ tắm cho con, được không nào?" Đối mặt với tiểu Dực, luôn có một cảm giác mất mà được lại, cũng bởi vậy, đặc biệt dịu dàng cẩn thận.

Tiểu Dực do dự một hồi, sau đó hiểu chuyện mà gật gật đầu.

Đơn giản mà ăn cơm tối của Đỗ Trạch mang tới, sau khi vệ sinh xong liền đi ngủ rồi, Tiêu Xán ngủ không được, luôn nhìn chằm chằm vào tiểu Dực, tiểu Dực hướng cô cười cười, sau đó liền ngủ thiếp rồi.

Ngày hôm sau, tiểu Dực mới thức dậy thì nổi lên chấm đỏ nhỏ rậm rạp chằng chịt, Tiêu Xán nhìn thấy lại càng hoảng sợ, hỏi nó có không thoải mái không, nó lắc đầu, không để trong lòng lắm mà nói: "Không sao, có lẽ chỉ là dị ứng rồi."

Tiêu Xán lặng im một hồi, lập tức thúc giục Đỗ Trạch dẫn bọn họ rời khỏi.

Trên đường tìm một tiệm ăn sáng sạch sẽ ăn cơm, Tiêu Xán lại đi mua thuốc bôi chống dị ứng chuyên dùng cho bé, sau đó lên đường rời khỏi.

Trên đường đi, tiểu Dực đều vùi ở trong lồng của Tiêu Xán, không khóc không quậy.

Không thể không thừa nhận, Hoắc Viễn Phàm đã dạy nó rất tốt.

Ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ xe, từ nay về sau, sẽ phải hoàn toàn từ biệt thành phố này rồi, về sau, cô nghĩ không còn nhất thiết trở về đây nữa rồi.

Đáng tiếc, trong hiện thực, luôn là không như mong muốn như thế.[Thêm 'gác sách' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK