• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Zet

Sủi cảo đã nổi lên, dù thêm dầu mè và nước tương thì cũng không thay đổi được sự nhạt nhẽo của nó, mãi đến lúc Trần Hải Thiên rời khỏi thì hương vị ấy vẫn bao trùm không gian căn bếp, chưa chịu biến mất.

Hắn mở vali ra, lục tung đống đồ để tìm một cái túi lớn, lấy ra hai cái bùa, những thứ này được hắn mua từ nhiều đền thờ ở Tokyo, dùng để làm quà cho khách quen và đối tác làm ăn, bùa màu hồng là tượng trưng cho tình duyên, những màu khác là tượng trưng cho sức khỏe. Tình duyên và sức khỏe, tất cả mọi người đều cần hai thứ này, hoặc một trong hai.

Xuống lầu một, hình như Trang Tuyết và Võ Đại Lang đang ôn lại chuyện cũ, cười thật vui vẻ, thấy hắn xuất hiện thì vội vàng ngoắc hắn. Trần Hải Thiên đến trước bàn, đưa cái bùa tình duyên cho Võ Đại Lang, “Mới đi Tokyo về, có món quà nhỏ, có lẽ sẽ giúp ích cho chuyện tình cảm.”

“Ồ, cảm ơn!” Vẻ mặt Võ Đại Lang tỏ ra kích động, “Ngày mai tôi định đi Long Sơn Tự và miếu Hà Hải Thành Hoàng cầu Nguyệt Lão, thêm cái bùa này, thần linh tam phương giáp công, có lẽ sẽ có hi vọng.”

Cậu đã làm chuyện gì có lỗi với người đó? Trần Hải Thiên nuốt câu hỏi về, đưa cái bùa sức khỏe cho Trang Tuyết, “Chiên đậu hủ nên dầu khói nhiều, phải chú ý sức khỏe.”

“Cám ơn, đúng là tôi cần sức khỏe để đứng bán.” Trang Tuyết cười cười nhận lấy, nhìn chăm chú dưới ánh đèn mờ nhạt.

“Thỉnh thoảng nên ra ngoài hẹn hò đi, cậu đâu thể bàn chuyện yêu đương với đậu hủ.” Võ Đại Lang chầm chậm nói.

“Ai nói, tục nhân như cậu thì làm sao hiểu được, khó trách người kia lơ cậu.” Trang Tuyết bình tĩnh trả lời, không quên mỉa mai.

“Hai người chậm rãi liếc mắt đưa tình, tôi pha cho hai cậu một ấm trà, uống Long Nhãn Hồng Trà tiếp chứ?” Trần Hải Thiên chuẩn bị đi về quầy bar lại bị Trang Tuyết gọi lại.

“Không cần không cần, tụi tôi đi ngay đây, cậu vừa về hẳn đang mệt, nếu còn quấy rầy tiếp thì tôi nên tự chôn mình cho xong.” Trang Tuyết vừa nói vừa đứng lên, tự động đem cái tách và ấm trà để lên quầy bar, “Tôi rửa tách giúp cậu.”

Trần Hải Thiên mỉm cười lắc đầu nói không cần, “Nào có chuyện để bạn ở xa rửa tách chứ.”

“Vậy khi nào cậu rảnh đến Đài Trung, tôi mời cậu ăn đậu hủ,” Trang Tuyết đá vào cái ghế mà Võ Đại Lang đang ngồi, “Tôi vừa chế ra một loại rất thú vị.”

“Nhớ mang theo một đứa bạn ăn khỏe đi cùng.” Võ Đại Lang đứng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho Trần Hải Thiên.

“Đi,” Trang Tuyết chưởng cách không Võ Đại Lang, Võ Đại Lang giả vờ bị trọng thương, lắc lắc lắc lắc đi ra cửa, Trang Tuyết chờ Võ Đại Lang đi ra ngoài rồi mới hỏi: “Ngày mai cậu mở chứ?”

“Không, nghỉ đến thứ hai.” Trần Hải Thiên tính ngày mai đem những thứ mẹ chuẩn bị khiêng đến Trung Lịch cho ông ngoại, sau đó ngắm chó Ngao và bài thơ trên tường. A địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi. Hắn nghĩ, đã có một trận tuyết trước mắt hắn rồi. “Cậu ở Đài Bắc đến ngày mai?” Hắn hỏi.

“Ừ, đêm nay ngủ ở nhà Đại Võ, ngày mai dẫn hắn đi xin Nguyệt Lão, nhưng mà ngày xưa hắn phụ người ta nhiều quá, có lẽ phải bái hết miếu Nguyệt Lão ở Đài Loan mới linh được.” Trang Tuyết cười cười pha chút bất đắc dĩ, “Gần đây đã liên lạc lại với đám bạn cũ, cơ hội lên Đài Bắc khá nhiều, đến lúc đó tôi lại đến chỗ cậu.”

“Ừm, để tôi nhính thời gian đến Đài Trung ăn đậu hủ của cậu, cậu……” Trần Hải Thiên cân nhắc một chút mới nói, “Cậu có thể dạy tôi cách làm đậu hủ thúi và đồ chua ăn kèm được không?”

“Đương nhiên là được, chiên đậu hủ chỉ là kỹ năng cơ bản, tôi nhớ cậu thích nấu ăn, chắc học sẽ nhanh.” Trang Tuyết cười không rạng rỡ nhưng rất thật lòng, là loại xuất phát từ trong tâm.

Trần Hải Thiên đột nhiên cảm thấy trục trái đất nghiêng mất 0.018 giây.

Trong 0.018 giây này, bọn họ chỉ nhìn nhau, không nói gì nhưng ngắn đến nỗi không cảm thấy sự tồn tại của 0.018 giây kia.

Trần Hải Thiên tống Trang Tuyết đi xong, đứng ở cửa phất tay nói lời từ biệt, sau đó kéo cửa cuốn xuống hết, khóa kỹ cửa kính, lên lầu đổi bộ đồ mới, đến nhà Ngũ A Ca đón tâm can bảo bối về.

Cuộc đối thoại vừa rồi cho hắn biết ba chuyện: Trang Tuyết đang yêu đương với đậu hủ thúi; não Trang Tuyết nhồi đủ các loại tưởng tượng về đậu hủ thúi, giống như cái đầu hắn chứa bánh đậu đỏ; Trang Tuyết nguyện ý dạy hắn làm đậu hủ thúi.

Hắn có thể học được cách làm đậu hủ thúi! Đậu hủ thúi! Nháy mắt ba chữ này đã chiếm cứ hết đầu óc của Trần Hải Thiên.

Sau mười ngày nghỉ, tiệm cà phê lại khai trương, nhóm khách quen khó tránh khỏi ra vẻ oán hận, Trần Hải Thiên ứng phó bằng cách tặng mỗi người một túi bùa, tùy vào từng người mà phát bùa cầu tình duyên hay sức khỏe, như đại sư nắn cốt Long Ngũ vẫn cô đơn, Tiểu Thư Hàng Hiệu coi tình yêu là lẽ sống thì phát bùa tình duyên; Thằng nhóc Kính Vạn Hoa do vẽ tranh quá nhiều khiến vai cổ đau nhức thì tặng bùa sức khỏe.

Tất cả mọi người vui vẻ nhận lấy, chỉ có Tiểu Khả Ái là có ý kiến.

“Em không cần tình duyên, em muốn cái bùa sức khỏe màu lam.” Tiểu Khả Ái vừa nói vừa chỉ, “Là cái màu lam có hoa văn kia kìa, đúng, cái đó đó, ôi, cám ơn.”

“Không cần tình duyên à.” Trần Hải Thiên lặng lẽ lấy lại cái bùa màu hồng.

“Em không cần dùng, em là người thích sống một mình cho nên sức khỏe rất quan trọng, có nó mới tự chăm sóc bản thân.” Tiểu Khả Ái cầm cái túi màu lam thêu kim tuyến quơ quơ.

“Em theo chủ nghĩa độc thân?” Trần Hải Thiên hơi kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng có rất đông người theo đuổi Tiểu Khả Ái, nếu không tính một dãy người kéo dài tới Vĩnh Hòa [một khu ở tp Tân Bắc, giáp Đài Bắc], thì ít nhất cũng phải đến cầu Phúc Hòa [một trong ba cây cầu nối Tân Bắc và Đài Bắc].

“Cũng không đúng, hai cái này khác nhau, em nghĩ là,” Tiểu Khả Ái húp hết phần bọt sữa mới nói: “Chủ nghĩa độc thân chỉ là tuyên ngôn hay lập trường, dù sống cùng với ai cũng chả sao; Còn em chỉ thích sống một mình, chủ nghĩ độc thân là một quan điểm.”

“Hả?”

“Đa phần con người ăn thịt, vì thịt thơm ngon; Nhưng ta ăn thịt vì không ăn được đậu nành [chứa nhiều albumin nhất], thịt cũng có albumin [duy trì áp lực thẩm thấu và vận chuyển một số chất trong máu], dù thích hay không cũng vậy, tuy rằng em cũng thích ăn thịt.” Tiểu Khả Ái nhấp từng ngụm Latte, đột nhiên ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nói: “A Vạn, có thể thêm bọt sữa cho em không?” Nói xong, uống nửa tách Latte rồi đưa cho Trần Hải Thiên.

Trần Hải Thiên nhận lấy cái tách, cầm hộp sữa bắt đầu đánh bọt, Tiểu Khả Ái có ánh mắt vờ đáng thương rất giống Ngày Mưa, đôi mắt to to nhìn chằm chằm hắn, khiến lý tính quá dư như hắn cũng mất đi năng lực chống cự, “Ý của em là, chủ nghĩa độc thân là do ý thức chọn; Còn cách sống là do ông trời sắp đặt, và sở thích của em là thế, cho nên mới quyết định như vậy.”

“Đúng! A Vạn thông minh quá.”

“Làm sao em biết ông trời chọn như thế là đúng?”

“Tự mình biết, tựa như trạm vận chuyển ở bến cảng mặc định là trạm vận chuyển, tên trạm viết rất rõ ràng, sau đó ông trời sẽ chọn giúp mình, em cũng biết yêu đương rất thú vị nhưng cũng phiền toái.”

“Nhưng…… có thể tồn tại một người khiến mình bất chấp tất cả, lỡ ông trời đá văng người đó ra chỗ khác thì sao?” Trần Hải Thiên phết lớp bọt sữa lên trên tách Latte, cầm một cái tách khác để phần bọt sữa còn dư vào, đưa cả hai tách cho Tiểu Khả Ái.

“Cám ơn,” Tiểu Khả Ái vừa lòng cười vui vẻ, ánh mắt như phát sáng, “Em thấy không có khả năng đó, ông trời đã an bài em phải sống một mình, lại an bài một người khác đến vạch trần, chả lẽ để tự vả vào mặt mình?”

“Ông trời rất bận, có lẽ cũng sơ xót.”

Điều khiến Trần Hải Thiên bất ngờ là, hắn về Đài Loan xong, Lương Mĩ Lị chỉ xuất hiện vào cái ngày sinh nhật hắn, sau đó như một bộ phim nhạy cảm bị bộ ỉm đi vậy, lặng lẽ biến mất. Loại chuyện này chỉ có một khả năng, chính là Lương Mĩ Lị đang yêu.

Một ngày cuối cùng của tháng năm, Lương Mĩ Lị xuất hiện, giống như Trần Hải Thiên suy đoán, đang yêu và cảm mạo.

“Em ấy tên A Cáp.” Lương Mĩ Lị cho hắn xem hình một cô gái trên di động.

“A Cáp?” Trần Hải Thiên nhìn bức ảnh chụp một gái rất bình thường.

“Là a ha trong tiếng Đài đó,” Lương Mĩ Lị cười ngâm nga, “A Cáp– cho tôi một ly vong tình–”

“Biết, nhưng A Cáp thế nào?”

“Chả thế nào, ưu điểm là chả thế nào, nhan sắc bình thường, ít nói, hơn nữa siêu thực tế, rất giống cậu, thực tế đến không thú vị,” Lương Mĩ Lị cầm một quả việt quất đen bỏ vào miệng, động tác thật thong thả, điều này chứng tỏ Lương Mĩ Lị không cảm thấy hứng thú, “Nhưng khi cảm mạo em ấy sẽ khuyên tớ nên ăn cái gì, cũng sẽ lo lắng sự cân đối trong chuyện ăn uống, có chủ kiến riêng về tình thế chính trị và xã hội ở eo biển, thậm chí đối với kinh tế toàn cầu, không giống như những người thích bàn về mấy bộ phim phong hoa tuyết nguyệt thương xuân buồn thu, mỗi lần nói chuyện đều bị em ấy dẫn dắt.”

“…… Có thể chống đỡ trong bao lâu?”

“Ba tháng là đủ rồi, tớ không cầu thiên trường địa cửu.” Lương Mĩ Lị nói như là đương nhiên, không hề áy náy, “Hơn nữa một năm nay không quen bạn gái, cần sửi ấm.”

Trần Hải Thiên không biết nói gì trợn mắt nhìn, sau đó cảm tạ ông trời đã cho hắn ba tháng thanh tịnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK