- Cưỡi ngựa được một lúc thích quá! – Nàng nói và dựa ngả vào Malcom khi ông đến bên nàng, hai tay ông ôm ngang eo lưng nàng, xác nhận lại quyền của ông trên thân thể nàng – Chúng ta uống chút gì nhé?
Ông lắc đầu:
- Anh muốn đi tắm và thay đồ hơn. Em đi với anh nhé?
- Em sẽ lên với anh sau. Em còn phải hỏi Maxine có ai gọi lại không, rồi xem Elllery đang làm gì.
Có tiếng Ellery từ phòng khách vẳng ra:
- Ai vừa nhắc đến tên tôi đấy?
Flame hôn lên má Malcom thật nhanh rồi đi vào phòng khách với Ellery.
- À, thì ra bà chủ trang trại và ông khách có quyền lực đã về. Chà… - Ellery nói, anh ta đang ngồi dựa ngửa ra trên ghế nệm trước lò sưởi một cách ung dung.
- Cuộc đi chơi thật thích thú, cây cỏ mọc xanh um trên khắp miền quê. Tôi có cảm tưởng mỗi cây và bụi cây đều sẵn sàng đâm lộc bất cứ lúc nào. Chúng tôi cưỡi ngựa lên địa điểm xây đập, và tôi chỉ cho Malcom chỗ sẽ trở thành cái hồ nước – Nàng bước cạnh qua chiếc xe để rượu, rót cho mình một ly nước và bỏ mấy cục nước đá vào – Đáng lẽ anh nên đi cùng chúng tôi.
- Cám ơn, cho tôi xin. Khi nào tôi đi ngựa, tôi muốn ngựa phải thắng vào xe đàng hoàng.
Có tiếng xột xoạt, Flame để ý thấy tờ nhật báo mở ra trên đùi anh ta. Nàng nói:
- Anh đọc báo giờ này hả? Thế mà anh đã viện cớ phải vẽ cho xong mấy bản phác họa sân gôn để không đi cùng chúng tôi.
Anh nhướng đôi chân mày khi nghe giọng nói của nàng có vẻ sốt ruột.
- Tôi còn đang nghĩ chị đã trở thành thế nào? Một bà chủ hách dịch, một người điều khiển bọn nô lệ từ khi có dự án này?
- Một bà chủ hách dịch? – Nàng cau mặt tức tối – Sao anh có thể nói vậy Ellery? Tôi chưa bao giờ có lối cư xử như thế cả.
- Thật không? – Chân mày anh ta càng nhướng lên cao hơn – Chắc chị đã quên chị mạt sát người ta một cách thô lỗ như thế nào sáng nay trên đường dây điện thoại.
- Anh muốn nói những người kinh doanh địa ốc ấy à? – Nàng nhớ lại và không hối tiếc – Đáng kiếp bọn ấy! Những kẻ không chịu chờ để nghe người ta trả lời thếnào sau khi họ đưa ra một cái giá, chỉ chờ một thời gian trôi qua để đề nghị một giá khác, để khỏi phải tỏ ra quá ham muốn và đẩy giá lên cao. Họ quan tâm làm gì? Đâu phải mua đất cho họ? Cho tôi! Ben đã cảnh giác tôi rằng ở vùng này người ta làm ăn chậm chạp lắm, nhưng sáng nay thì thật là lố bịch.
- Chị đã trở nên khó tính, phải không?
Nàng định nạt lại nhưng rồi thôi, chỉ thở dài:
- Xin lỗi, tôi vẫn bực tức vì đã mất nhiều thì giờ, bởi vì họ làm như không chịu ép ai bán đất. Anh cứ tin đi, họ khỏi phải quan tâm đến việc đó nữa. Anh đã lảng tránh câu hỏi của tôi về các sơ đồ, đã vẽ được chút nào chưa?
- Dù rằng đây là một cuộc du hí như đã nói thế, tôi cũng đã vẽ để có ăn tối chứ - Anh ta chế nhạo – Tôi để trên bàn cạnh cửa sổ kia kìa.
Flame bước qua để xem. Có cả thảy sáu bản phác họa bằng bút chì, từ sáu góc nhìn khác nhau của thung lũng, khu đồng cỏ và các cây có bóng mát biến thành một cái sân gôn có cỏ được cắt xén thật kỹ.
- Tốt lắm Ellery – nàng nói và coi đi coi lại mấy tấm phác thảo.
- Vậy là tối nay tôi khỏi phải lo đói bụng.
- Anh có chịu ngừng nói giỡn không nào? Tôi thật tình khen anh đấy chứ.
- Cám ơn – Anh ta làm điệu bộ cúi đầu phục thiện.
Lắc đầu, nàng để các bản vẽ xuống, tự nhắc sẽ cho Malcom xem sau.
- Nói thật đấy Ellery, những sơ đồ này tốt lắm. Đôi khi tôi có ý nghĩ tài hoa của anh bị phí đi ở xưởng hội họa của công ty Boland and Hayes...
Anh ta nhún vai gạt đi.
- Nhân nói về nghệ thuật – Anh ta cầm tờ báo lên – Chị đọc báo sáng nay chưa?
- Tin gì? – Nàng bước tới ghế nệm dài và nhìn anh qua vai anh ta đang chỉ ngón tay vào một bài báo – Anh muốn nói bài viết về danh ca giọng nam cao Sebastian Montebello được mời đóng trong vở Ottello sắp trình diễn phải không? Hình như tôi đã trông thấy một tờ áp phích về chuyện ấy…
Nàng bỗng lắp bắp vì vừa chợt thấy bức hình chụp chung của Chance và Lucianna Coltonn ở góc bên trái trang báo. Flame nhìn trừng trừng nụ cười dã dượi và ấm áp của Chance, nụ cười mà nàng đã một thời tưởng rằng chỉ dành riêng cho nàng mà thôi. Bây giờ chàng đang dành cho Lucianna nụ cười ấy. Ghi chú dưới bức ảnh nói rằng người nữ danh ca bị đau cuống họng nhẹ không thể hát được, và có ý định tham dự buổi trình diễn vở Ottello, với tư cách khán giả bên cạnh trùm địa ốc Chance Stuart để xem bạn của cô là Sebastian Montebello biểu diễn.
- Không biết còn ghế trống ở chỗ tốt không? – Nàng lẩm bẩm.
- Chị định đi xem sao?
- Tại sao không? Không lẽ vì anh ta có đó mà tôi phải lánh mặt.
- Trời thần ơi…!
- Nếu Malcom và tôi mua được vé, anh chịu đi xem không?
- Chị Flame yêu quý, tôi quyết không bỏ lỡ dịp này.
***
Khán giả đứng đầy phòng đợi của nhà hát nhạc kịch Chapman. Đứng ở đấy, Chance có thể nghe trong dàn nhạc đang lên dây các nhạc cụ. Chàng hít thêm một hơi thuốc lá và thổi khói ra. Không phải là lần thứ nhất chàng đã tự hỏi tại sao đồng ý đến đây. Chàng liếc vào đồng hồ tay, còn tám phút nữa mới đến giờ mở màn. Lucianna đứng bên chàng, thấy chàng xem đồng hồ nên nói:
- Anh không chán đấy chứ Chance thân yêu?
- Không – Chàng nói dối.
- Em xin lỗi đã kéo anh tới đây. Khổ thay, Sebastian biết em có mặt ở Tulssa này. Nếu em không đến dự tối nay, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em cũng chẳng cần, nhưng phiền nỗi em phải đóng cặp với anh ấy trong vở Aida sắp lên sân khấu mùa thu này. Và nếu để anh ấy thù oán thì em sẽ không chịu nổi khi ở trên sân khấu với anh ấy. Chỉ những câu bông đùa không ngớt của anh ấy cũng làm em chịu hết nổi.
- Và em là mục tiêu tuyệt hảo cho chúng, phải không? Em làm chuyện gì cũng thật hết lòng hết dạ, hoàn toàn dành hết tâm trí cho vai tuồng của mình, em dễ bị người ta châm chọc.
- Anh ấy làm thế để em không tập trung được, và anh ta nổi bật lên trong khi em bị thua sút – Cô ta nói rồi thở dài, liếc chàng – Tuy em không muốn, em cũng phải đi vào hậu trường trước khi mở màn để chúc anh ấy biểu diễn tốt. Anh đi với em không?
- Dĩ nhiên, nhưng anh nghĩ rằng em sắp sửa bị phục kích – Chàng nói, vì thấy một phụ nữ cao lớn đang xẹt qua đám đông để đến chỗ hai người đứng, và nghĩ rằng đáng lẽ chàng phải biết thế nào bà Gayle Frederick này cũng tìm đến ngay khi thấy Lucianna. Bà ấy tự cho mình là một người bảo trợ các ngành nghệ thuật. Điều ấy có nghĩa là bà ấy giàu quá sức.
- Chance, thật tuyệt vời khi được gặp anh! – Bà ta mỉm cười với chàng và hôn lên hai má chàng với vẻ đóng kịch.
- Chào Gayle – Chàng nói.
- Và chào cô Colton – Bà ta quay lại Lucianna – Được gặp cô tôi rất mừng. Cô biết không? Tối nay thật là tuyệt vời, với Sebastian Montebello trên sân khấu và Lucianna Colton trong khán giả.
- Bà thật tốt bụng – Lucianna đáp, và lấy ngay vẻ mặt nữ danh ca thượng thặng.
- Không có đâu, tôi chỉ may mắn thôi. Tuy rằng không may mắn bằng cô – Bà nói và liếc Chance – Tôi muốn nói, cô đang ở bên cạnh một người đàn ông làm cho tất cả các quả tim phụ nữ đều đập mạnh ở Tulsa.
- Tôi may mắn! – Lucianna thừa nhận, và nắm chặt tay Chance thêm chút nữa.
Thấy ở cửa vào có vẻ hơi nhộn nhịp, Chance nhìn về hướng đó và liền trông thấy Flame, khiến toàn thân chàng bỗng căng thẳng, không phải sốt ruột và bực tức như vừa rồi. Những ngày tháng từ lần gặp gỡ đầu tiên ở buổi tiệc cốc-tai hình như biến đi đâu không để lại dấu vết, chàng đã nhìn sững nàng qua một gian phòng đông người, thu hút bởi sự hài hòa kỳ lạ giữa mái tóc màu hổ hoàng và đôi mắt màu xanh lục.
Thế nhưng tối nay nàng có vẻ khó đến gần, xa cách phần nào. Thấy sự thay đổi lạ lùng ấy, Chance nhìn nàng chăm chú hơn. Nàng vấn kiểu tóc khác trước, thay vì để tóc xõa xuống trên hai bờ vai, tóc nàng bây giờ vuốt thẳng ra sau và kẹp lại ngang gáy. Kiểu tóc nghiêm nghị hơn, mà tác dụng muốn có là làm dịu bớt ngọn lửa bằng một lối chải tóc tinh vi hơn. Hình ảnh đó không phải là Flame, cũng như bộ quần áo cắt theo kiểu lịch sự bằng vải sáng loáng màu đồng, không kèm theo một món nữ trang nào cả. Cái áo thẳng đuột che mất những đường cong đầy đặn của thân thể nàng, làm cho Chance có cảm tưởng nàng mặc một áo giáp bằng đồng. Một bóng người hiện ra che mất Flame. Trong chốc lát, Chance cố nhìn xuyên qua nhưng rồi nhận ra cái cằm chẻ, quai hàm vuông, đôi mắt ánh thép. Đó là Malcom Powell, người tình nhân mới của nàng. Chance nhìn chằm chằm vào đầu điếu thuốc ông ta hút đang cháy đỏ, và toàn thân chàng căng như một cái lò xo.
Khi ngẩng lên nhìn lại, chàng bắt gặp cái cười mỉm của nàng với Malcom… nồng nàn, ái mộ, và mẹ kiếp, thân mật quá! Chàng đã cố tự thuyết phục rằng nàng đã xoay qua Malcom vì tức khí, rằng đó là một cách để trả đũa chàng, có thể là một thủ đoạn để làm chàng nổi ghen. Nhưng cách nàng nhìn Powell… Chàng quay đi và dụi tắt điếu thuốc đang hút vào cái gạt tàn một cách tàn bạo, ấn nó xuống sâu trong cát trắng.
- Coi kìa, Malcom Powell và bầu đoàn đã đến – Gayle Frederick nói lớn và Chance quay lại. Chàng trân mình khi thấy họ đi ngay về phía nhóm mình, tuy nghĩ rằng Flame chưa thấy chàng – Tôi đã bảo tối nay là tối gì? – Bà tóc nâu nói giọng đầy kích thích - Anh biết ông ta chứ, Chance?
- Có.
Mấy ngón tay của Lucianna bấm vào tay chàng.
- Có lẽ… - Cô ta bắt đầu nói.
Nhưng Chance chặn trước câu nói vì biết cô muốn kéo chàng đi trước khi Flame và Powell đến gần họ, và ra dấu cho cô ta đừng nói nữa. Lòng tức giận thúc đẩy chàng muốn đối mặt với Flame.
- Ông ấy đang ở đây thăm bạn hữu – Gayle nói nhanh và quay lại chực đón nhóm người đang đi tới, trong đó có cả Ellery Dorn – Ông Powell, thật là hân hạnh đón ông tối nay. Xin ông cho phép tôi làm người mới nhất, nếu không phải là người đầu tiên, chúc mừng ông đến Tulsa.
- Cám ơn bà… Frederick, phải không? – Powell nghiêng đầu thi lễ và đáp.
- Vâng, đúng đấy ạ! – Gayle đáp, vẻ mặt hân hoan vì ông nhận ra bà – Và tôi chắc ông biết cô nữ danh ca tuyệt diệu Lucianna Colton, và dĩ nhiên Chance Stuart.
- Đúng vậy – Cặp mắt màu xám nhìn vào chàng, như thể công khai đo lường sức mạnh của chàng.
- Powell! – Chance chỉ gật đầu một cái, chàng nhìn lại ông ta và bắt tay ông, ý thức sức mạnh và thế lực của ông ta không phải chỉ ở bàn tay của ông.
Gayle tiếp tục giới thiệu:
- Và đây là Flame Bennett ở trang trại Morgan…
Nhưng Flame đã xen vào.
- Ông Stuart và tôi đã gặp nhau trước rồi.
Vẻ lạnh nhạt của nàng khiến chàng bực tức, trong khi đó Gayle quay lại phía chàng, hai má đỏ bừng.
“Chết rồi!” bà ta lầm bầm, đúng lúc đó mới sực nhớ ra trước đây Flame Bennett là gì của chàng.
- Không sao cả, Gayle – Chàng nói, cố giấu cơn tức giận – Bà Stuart cũ có thói quen hay nêu lại một quá khứ mà tốt hơn là để rơi vào quên lãng - Chàng cố tình nhìn ngay vào mắt Flame, chàng thấy ánh giận bùng lên trong mắt nàng, tuy nàng cố giấu.
- Tôi rất tiếc…
- Khỏi phải xin lỗi, bà Gayle – Flame cố tình xen vào – Ông Stuart không mấy nổi tiếng về sự nhớ dai.
Chance quay qua Powell.
- Ông đến Tulsa vì công việc hay là đi chơi?
- Tôi thiết tưởng ông có thể cho rằng đó là một cuộc nghỉ để làm việc.
- Flame lo về việc quảng cáo cho ông, phải không? – Chàng ngừng chút xíu – Và nhiều việc khác, theo chỗ tôi hiểu.
Không để ý đến lời nói châm chích của chàng, Gayle Frederick xen lại vào câu chuyện:
- Tôi thật tình mong ước ông chọn Tulsa làm nơi mở thêm một cửa hàng, ông Powell ạ. Ở đây có Neiman Marcus và Saks. Chúng tôi chỉ thiếu một cửa hàng Powell.
- Để rồi xem – Ông đáp và nắm chặt cánh tay Flame, ánh mắt đầy tự mãn và tự tin, nói lên sự thân mật giữa nàng và ông. Ông nói – Chúng ta đi chứ em yêu? Ellery? – Rồi quay qua Chance – Xin lỗi ông, tôi nghĩ đã đến giờ chúng ta vào lấy ghế ngồi.
Trong khi họ đi ra xa để sắp hàng vào trong rạp, Gayle thở dài:
- Khủng khiếp! Tôi mãi không có dịp được gặp cái ông có vẻ hào hoa phong nhã và đẹp trai đi cùng với họ. Ông ta có phải là nhân vật quan trọng nào chăng, anh biết không?
Chance làm ngơ không trả lời, quay sang chú ý đến Lucianna.
- Hồi nãy em nói muốn đi vào hậu trường.
- Anh thật có lòng tốt nhớ ra – Cô nói, giọng hơi gay gắt – Nhất là khi em tưởng anh đã hoàn toàn quên em.
- Trí nhớ của anh không bị gì cả, Lucianna – Chàng nói, tuy rằng trong lúc đó chàng biết mình nói sai.
***
Flame cố tập trung vào người ca sĩ giọng nam cao đang biểu diễn, nhưng mắt nàng cứ lạc ra khỏi sân khấu và lướt qua các khuôn mặt nhìn nghiêng phía trước chỗ nàng ngồi. Nàng lén nhìn lướt qua một lần nữa, ước chi được biết Chance ngồi ở đâu. Cứ cái kiểu bị nhột mãi ở gáy thế này, gần như chắc chắn là Chance ngồi ở đằng sau nàng.
Một lần nữa nàng tự hỏi tại sao đã để cho bài báo có hình chụp Chance và Lucianna đưa nàng đến đây tối nay? Phải chăng nàng đã muốn Chance thấy nàng đi với Malcom, để chàng biết nàng đã có người đàn ông khác trong cuộc đời? Hay là nàng muốn biết những chuyện mách lẻo trên mặt báo chí về chuyện tình giữa chàng và Lucianan Colton có thật hay không? Rằng người bạn tốt của cô đã trở thành tình nhân của cô ta? Nếu nàng muốn có bằng chứng về điểm thứ hai thì nàng đã thỏa mãn. Cách của Lucianna đứng nép vào chàng như hai hông của họ dính vào nhau, và ánh mắt đắc thắng ngạo nghễ của cô ta như muốn nói “chàng thuộc về ta”, và cách chàng quàng tay ôm ngang lưng cô ta một cách chủ nhân. Tất cả những điểm đó phối hợp với nhau để nói lên mức độ thân mật trong quan hệ giữa hai người mà kẻ quan sát vô tình nhất cũng thấy rõ. Phải chăng Lucianna đã là tình nhân của chàng suốt thời gian từ đó đến nay, kể cả trong lúc chàng đeo đuổi nàng? Flame lạnh người khi nghĩ đến đó, và thù ghét cả hai người.
Tiếng vỗ tay bùng lên xung quanh nàng. Flame cũng vỗ tay theo trong khi đèn trong rạp hát sáng từ từ, báo hiệu bắt đầu giờ giải lao giữa hai hồi. Nàng giả vờ nhìn lui đằng sau một cách tự nhiên, nhưng có quá nhiều người cử động đứng lên, vươn vai, quay lui nói chuyện với người khác, hay chen đi ra hành lang dọc. Nếu Chance ngồi ở phía sau đó thì nàng cũng không thể thấy được.
Flame ngập ngừng rồi đứng dậy, cặp cái ví da rắn mối vào nách và mỉm cười với Malcom:
- Em phải ra ngoài một lúc cho thoáng khí.
Malcom định nói cho nàng biết có thể gặp Chance ở ngoài đó, nhưng rồi nhận ra nàng đã biết điều ấy, cũng như nàng đã biết tối nay Chance có mặt ở nhà hát kịch, nên ông chỉ gật đầu và không nói gì cả, ngồi yên ở ghế chịu trận. Ông có được nàng, nhưng thật ra không bao giờ có nàng hoàn toàn.
Bên ngoài, gió đã lặng, và đêm ấm áp, hứa hẹn mùa xuân sắp đến. Ánh đèn ở trung tâm thành phố Tulsa rọi lên sáng rực, làm sao ở bầu trời chỉ còn là những điểm mờ nhỏ li ti, không thi đua được với những ánh sáng rọi ra từ các cửa sổ của những nhà cao ngất sừng sững trước trung tâm các nghệ thuật biểu diễn.
Xa xa có tiếng còi xe, nhưng ít có xe chạy trên các đường phố ở trung tâm. Tiếng xe cộ chạy nhiều chỉ vẳng lại từ xa. Flame hít thở khí trời yên tĩnh của ban đêm, và cảm thấy tâm hồn lắng dịu.
- Tôi nghe tin đồn mới đây! - Tiếng nói kéo dài và quyến rũ của Chance từ đâu trong bóng tối phát ra đập mạnh vào nàng.
Sự yên tĩnh biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác cao độ. Flame cố đứng y nguyên không quay lui và tiếp tục nhìn mông lung vào đêm tối.
- Thật à? -Nàng đáp, chắc chắn chàng nói bóng gió đến quan hệ giữa nàng và Malcom.
- Phải.
Tiếng chân bước trên nền đất cho nàng biết chàng đang đứng sau lưng nàng.
Nàng hít một hơi thật gấp và ngửi thấy mùi nước hoa cologne, thơm ngát mùi đàn ông. Nàng từ từ quay lui, ý thức không những nàng đã sẵn sàng cho cuộc đương đầu này, mà còn trông chờ nó xảy đến.
Chàng đứng trước mặt nàng, lịch sự trong bộ đồ dạ phục màu đen.
- Những tin đồn ấy cũng rất đáng chú ý.
- Thật sao? - Nàng cố dò xét vẻ mặt của chàng, nhưng chàng không hề để lộ gì cả.
- Phải, dù loại lời bàn tán ấy về cái đập nước, khách sạn nghỉ mát, bến tàu.
Nàng cứng đờ người, tim nàng muốn lọt ra ngoài. Nàng không mảy may chờ đợi chàng nêu đề tài này ra. Làm sao chàng đã biết nhanh như thế?
Như đọc được ý nghĩ của nàng, chàng nói:
- Bộ cô tưởng tôi không nghe nói về dự án của cô sao? Đôi khi, trái đất này cũng nhỏ, Flame ạ!
- Có lẽ như vậy.
- Cô không thật sự nghĩ rằng sẽ thành công, phải không?
- Chắc anh không nghĩ rằng, anh là độc nhất có khả năng xây cất dự án đó, phải không?
- Thoạt đầu tôi không tin các lời đồn đại lắm, cho đến khi tôi biết được người hùn hạp với cô là ai - Chàng nghiêng đầu làm ra vẻ kính nể - Cô nằm với Powell cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, phải không nhỉ?
Nổi giận, nàng nói:
- Chắc anh tức tối vì biết tôi sẽ xây dựng khu chỉnh trang do anh bắt đầu nghĩ ra mà vẫn giữ được hầu hết trang trại Morgan y nguyên.
- Giả thiết rằng cô thành công! - Chàng cười chế nhạo.
- Chắc chắn rồi!
- Thật không? Cô đã để cho mình bị lôi cuốn vào một canh bạc với những tay cỡ bự, Flame ạ! Và trong sự tranh đua cắt cổ nhau, không có qui luật nào cả.
- Anh có ý muốn cho tôi sợ, phải không? - Flame châm chọc lại.
- Cô đã phạm một sai lầm của người mới vào nghề. Đáng lẽ cô phải bịp tôi, bằng cách giả vờ không biết tôi đang nói về chuyện gì cho đến khi tìm biết được tôi biết nhiều hay ít về dự án của cô. Nhưng cô đã thú nhận ngay - Chàng mỉm cười xảo quyệt - Cô đã để lộ tẩy, Flame ạ!
- Thế là chúng ta huề. Bởi vì bây giờ tôi khỏi phải thắc mắc tự hỏi anh có biết gì không về chuyện tôi làm. Anh đã nói với tôi.
- Đây là lần cảnh cáo duy nhất mà cô nhận được, Flame ạ! - Chàng điềm nhiên nói - Vì lợi ích của cô, cô nên rút lui khi còn có thể.
- Và để anh chiếm trang trại Morgan? Thà tôi thấy anh xuống địa ngục còn hơn.
- Tôi đã ở đấy gần suốt cuộc đời rồi, có sao đâu. Khi nào gặp lại Powell, cô hãy bảo ông ta đừng chờ làm gì vô ích. Chi bằng ông ấy viết cho tôi một tấm chi phiếu để trả hết tiền nợ cầm nhà đất. Xưa nay tôi không bao giờ ưa dùng tiền của tôi. Có thể tôi sẽ dùng tiền của ông ấy để chận đứng cô.
- Anh sẽ nhận được số tiền ấy khi nào đáo hạn, chứ không trước.
- Tuỳ cô - Chàng định quay đi, nhưng rồi lại thôi - Nhân thể nhắc đến Powell, ông ta có nhận được những món lời trên giường ngủ của sự hùn hạp đó nhiều như tôi trước kia không?
Giận dữ, nàng tát vào mặt chàng mạnh đến nỗi đau hết cả gân ở tay. Tức thì chàng chộp lấy hai tay nàng, mấy ngón tay bấm vào lớp vải làm nàng đau điếng. Nhất quyết không vùng vẫy và cho chàng có dịp tự mãn về sức mạnh của mình, Flame đứng im lặng và không khuất phục, mắt giương lên nhìn lại cặp mắt xanh lạnh lùng của chàng.
- Ông ta có làm cho cô giận dữ như thế này không? - Chàng hỏi.
- Anh sẽ không bao giờ biết được - Nàng để ý thấy thớ thịt ở quai hàm chàng thoáng co giật và biết câu trả lời châm chọc của nàng đã thấm vào chàng.
- Thật à? - Chàng chế nhạo - Cô lạnh lùng quá. Cái đó cho tôi hiểu ông ta không làm cho cô lay động chút nào. Cô không "cảm thấy" gì với ông ta cả phải không?
- Tôi tin cậy và kính trọng ông ấy, đó là những cái tôi không bao giờ có thể nói khi nhắc đến anh.
Nhưng Chance mỉm cười:
- Lòng tin cậy. Sự kính trọng. Đó là những thứ nguội lạnh. Không như thế này.
Chàng ôm nàng kéo vào mình, môi đè lên môi nàng trước khi nàng kịp quay mặt đi. Cái hôn giận dữ và đòi hỏi. Nàng cố quay đầu đi nhưng không tránh được. Rồi thì nàng sững sờ vì nhận thấy một bộ phận của thân thể nàng không muốn chấm dứt sự dán sát vào nhau và sự cọ xát của hai làn môi. Lòng kiêu hãnh không cho phép nàng đáp ứng, nhưng một nỗi khát khao bên trong không để cho nàng dứt ngang.
Chance đột ngột đẩy nàng ra. Hít vào một hơi dài, nàng ngửa đầu ra sau nhìn chàng, môi mím lại. “Chàng có nhìn được cặp mắt sáng ngời của nàng không?” Nàng tự hỏi “Chàng có biết chăng do những giọt nước mắt nóng hổi đã chảy ra?”
- Cô có thấy là vô cùng mỉa mai không, Flame? Cô lên án tôi lợi dụng cô để chiếm trang trại Morgan. Vậy mà cô vẫn có thể biện minh cho việc cô lợi dụng Powell, vì ông ta là phương tiện giúp cô giữ được trang trại Morgan.
Nàng run rẩy vì quá giận rằng chàng đã dám so sánh như vậy. Nàng muốn thét to lên là hai việc đó không giống nhau. Trong cuộc tình giữa nàng và Malcom, không hề có sự giả vờ yêu thương của bất cứ bên nào, và cũng không mưu toan lừa dối nhau. Đó chỉ là một sự sắp xếp thích hợp cho cả hai bên. Nhưng Chance đã bỏ đi. Nàng nhìn trừng trừng theo chàng biến mất vào trong toà nhà, và thù ghét chàng đã cố bôi nhọ nàng.
Quay lưng lại toà nhà sáng trưng, nàng hít mạnh khí trời ban đêm và cố lấy lại bình tĩnh. Tại sao nàng để cho chàng chọc tức nàng đến vậy? Tại sao nàng không đơn giản là làm ngơ trước những lời châm chọc của chàng? Những lời ấy không đúng sự thật một chút nào.
- Em đã hít đủ không khí mát mẻ chưa? - Malcom cố giữ cho giọng nói không có vẻ gay gắt nhưng không được.
Dừng lại đằng sau nàng, không phải là mùi hương trong mát của không khí ban đêm, mà là mùi nước hoa cologne nồng nặc pha lẫn với mùi nước hoa của nàng mà ông ngửi thấy. Nghe tiếng ông, nàng quay phắt lại, mặt giận và nóng bừng bừng. Ông hài lòng vì thấy dù Stuart đã làm được gì đối với nàng, thì cũng không có sự thuận tình của nàng. Thế nhưng ông cũng bực tức vì cảm xúc mãnh liệt do Stuart đã khơi dậy nơi nàng, trong khi ông chỉ gây được một gợn sóng nhỏ trong suốt thời gian quen nàng.
- Anh ta biết, Malcom ạ.
- Anh ta biết về cái gì?
- Dự án chỉnh trang của chúng ta.
- Em nói với anh ta à? - Ông nhìn nàng ngạc nhiên.
- Em không nói gì với anh ta cả mà anh ta biết. Sự kiện này làm thay đổi hết, Malcom. Anh ta bây giờ sẽ ra mặt chận đứng việc làm của chúng ta.
- Anh sẽ đối phó với anh ta. Em đừng lo. Ngay khi trở về, anh sẽ bảo Bronsky xúc tiến việc xin chấp thuận cái đập nước, và anh sẽ đích thân gọi điện thoại cho vài ba nơi để dọn đường cho việc đó. Về phần tài trợ cho dự án thì tới nay coi như anh đã lo đâu vào đấy cả. Anh không thấy anh ta có thể dựng lên trở ngại gì trên đường đi của chúng ta mà có thể chận đứng chúng ta được.
- Nhưng anh không hiểu. Anh ta sẽ dùng tất cả những gì anh ta có trong tay để chống chúng ta. Đây không phải là một cuộc tranh đấu mà chúng ta có thể thắng nếu cứ đứng ở xa mà điều khiển. Kể từ nay một trong hai chúng ta phải luôn ở tại Oklahoma này. Hiển nhiên, là em.
Ông không đồng ý với cách suy luận của nàng, nhưng biết rằng lý luận không dính dáng gì đến quyết định của nàng. Nàng bảo rằng ghét Stuart, nhưng lại muốn ở đây để đấu với anh ta. Ông lặng quan sát nàng, nàng cứng cỏi và kiêu hãnh quá. Ông muốn hôn nàng cho người nàng hết cứng, nhưng lại không muốn ngửi thấy mùi một người đàn ông khác còn trên môi nàng.
- Dọn về ở đây! Đó là ý muốn của em từ lâu, phải không? - Ông hỏi với hàm ý coi đó là số mệnh.
- Không - Nàng phủ nhận.
- Em đã dự định như vậy khi làm đám cưới với anh ta.
- Nhưng bây giờ em có phải là vợ của anh ta đâu?
- Anh biết, nhưng thắc mắc không biết em còn nhớ vậy hay không - Ông nắm cánh tay nàng - Thôi ta đi vào. Khí trời ban đêm coi bộ không tốt với cả hai ta.