• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiêu Manh Á nhìn Ngụy Cốc, thấy anh không tức giận mới qua chỗ Lưu Phong.
"Anh gọi tôi qua làm gì?"
"Ây dà...!cậu không có lương tâm gì hết, hôm nay là tôi mời cậu đến chơi ấy thế mà cậu chỉ dính lấy giám đốc Ngụy, tội nghiệp tôi quá mà."
"A..."
Tiêu Manh Á không biết nói gì, nghĩ một chút cảm thấy cũng hơi có lỗi với Lưu Phong.
"Ngại quá, tôi cũng không đoán trước được là anh ấy cũng đi cùng tôi.

Anh cũng biết mỗi khi Ngụy Cốc nghiêm túc tôi đều thấy sợ.

Anh ấy không muốn tôi và anh quá gần gũi nhau đâu, nhưng nếu anh muốn chơi cùng tôi thì lần sau chúng ta có thế len lén chơi chung."
Tiêu Manh Á khe khẽ thầm thì làm Lưu Phong thấy buồn cười, thân mật mà ngắm nhìn khuôn mặt cậu.

Mặt Tiêu Manh Á bị hơi nước bao phủ trông trắng như trứng gà nõn, làm người ta muốn cắn một miếng.
MUAH~

Tiêu Manh Á ngẩn ngơ, trước mặt bao nhiêu người đột nhiêu Lưu Phong hôn cậu một cái, mọi người đều đang vui vẻ, còn riêng bọn họ thì không, bởi vì Ngụy Cốc ở đằng kia mặt lạnh biến sắc, làm cho âm thanh ồn ào huyên náo dừng hẳn lại.
Tiêu Manh Á đỏ mặt tức giận kêu to: "Anh làm gì vậy?!"
"Ây...!ây, chỉ là tôi thích cậu quá, không cầm lòng được mới hôn cậu một cái mà, đừng khóc đừng khóc.

Tôi cũng chưa hôn vào miệng cậu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Mắt Tiêu Manh Á đỏ lên, cậu trừng Lưu Phong một cái rồi bỏ không để ý đến ai nữa.

Cậu trở lại bên cạnh Ngụy Cốc muốn cùng anh nói một câu, nhưng bây giờ Ngụy Cốc bực bội, không hề muốn để ý đến cậu.
Trong lòng Tiêu Manh Á vô cùng khó chịu, cậu không buồn để ý đến mọi người xung quanh nghĩ thế nào về mình.

Tiêu Manh Á chịu đựng hốc mắt đang nóng lên, chạy về phòng.
Vừa rồi mọi người còn đang ồn ào hiện giờ lặng ngắt, mọi người nhìn nhau không ai nói lời nào.

Ngụy Cốc lập tức đứng dậy, khoác áo choàng tắm, nhìn thẳng vào Lưu Phong lạnh giọng nói: "Tôi không quan tâm cậu có tâm tư gì với Tiêu Manh Á, em ấy rất ngây thơ, tôi tuyệt đối không để cậu chơi đùa với em ấy."
Khi Ngụy Cốc về đến phòng, vịt nhỏ đã vùi mình trong ổ chăn.


Hắn nhìn ổ chăn phồng lên như một ngọn núi nhỏ, trong lòng rối như tơ vò.
Có tức giận, có thương xót, có...
Tiêu Manh Á đang buồn rầu cuộn trong chăn thì nghe được tiếng mở cửa.

Biết là Ngụy Cốc đã về, cậu vô cùng tủi thân, muốn nói hết cho anh những ấm ức trong lòng, ấy thế mà cậu lại không dám, vì Ngụy Cốc cũng chẳng đáp lại cậu.
Cũng phải thôi, Ngụy Cốc từng dặn cậu không nên quá thân thiết với Lưu Phong, cậu không nghe lời, giờ chịu khổ như vậy...
Là cậu đáng bị vậy.
Ngụy Cốc nói mà cậu không chịu nghe lời, đáng đời mà...
Tiêu Manh Á hoàn toàn chìm vào nỗi đau, cũng không để ý có người đến gần.

Bỗng nhiên có người lật chăn của cậu lên, đôi mắt bị nước làm cho ướt nhòa, không nhìn rõ được người bên cạnh.
Người đó nhíu mày: "Em khóc cái gì, xấu chết đi được."
Tiêu Manh Á càng khóc to hơn.
Ngụy Cốc thầm thở dài, hướng về phía vịt nhỏ hơi cong lưng, hơi hạ eo...
Pi...
"Anh..."
Tiêu Manh Á choáng váng, ngây ngẩn đưa tay sờ lên má trái vừa bị Lưu Phong hôn.
Nếu cậu không nằm mơ thì Ngụy Cốc vừa hôn cậu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK