Ngọc Minh bước xuống xe, dựng xe đạp vào bãi đổ rồi tiến vào chung cư. Cô tư anh vốn chuyển từ tỉnh khác tới, do nhà thuộc khu quy hoạch của địa phương nên chỉ đành dọn tới chung cư sống cho tiện. Cũng chỉ mới cách đây tầm 5 năm. Anh bước vào phía cầu thang, cũng thật cực nhọc, phải leo lên tận lầu 6. Tới nơi cũng sắp thở không lên hơi, ai bảo chú anh cứ thích sống nơi cao lại làm khổ con cháu.
Bấm chuông tận 3 4 lần vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa. Anh cũng không muốn cực nhọc như vậy rồi giờ lại thành công cốc nên định bụng đợi thêm chút nữa hẳn về. Anh kiên nhẫn nhắn chuông thêm lần nữa thì lần này thực sự có người ra mở cửa cửa. Là anh họ anh - Vũ Văn Yên. Khi này hình như chỉ có mình Văn Yên ở nhà, bình thường người mở cửa bao giờ cũng là cô tư, rất hiếm khi thấy người anh họ này ló dạng.
Ngọc Minh đưa gói đồ ra, nói:
- Mẹ em kêu gửi cái này cho cô tư.
Văn Yên chỉ đứng đờ ra một hồi, rồi mếu máo kéo Ngọc Minh vào nhà. Anh vừa tò mò lại vừa bất lực nên cũng chỉ có thể theo vào trong. Văn Yên kéo theo Ngọc Minh vào tận phòng, cái điệu chừng ủy khuất lắm:
- Má mi phát hiện mấy bộ đồ bánh bèo của tao rồi.
Ngọc Minh chỉ im lặng nghe, không ngờ đằng đây gặp chuyện thì đằng đó cũng xui chẳng thua kém. Anh liếc mắt qua chỗ khác rồi cũng đáp lại bằng hết thảy sự bất lực trong lòng:
- Mẹ em cũng vậy đó.
- Hồi nào vậy? - Văn Yên đáp.
- Vừa hôm qua luôn.
Anh ngưng một lát, đột nhiên trong đầu lại lóe lên dòng suy nghĩ. Liền vội tiếp lời:
- Em thấy là, em với anh nên đổi với nhau đi. Nếu mà anh giữ quần áo em mua, còn em giữ quần áo anh mua thì sẽ không có sự cố gì xảy ra hết. Mẹ của cả hai cũng sẽ thấy hài lòng.
Văn Yên vẫn còn có chút mông lung, liền cất giọng nghi hoặc:
- Rồi mỗi lần tao muốn làm con gái rồi sao?
Ngọc Minh lập tức đáp lại:
- Thì sang nhà nhau thay.
Văn Yên đưa mắt nghía một hồi, quả nhiên cảm thấy bản thân sẽ không siêng năng tới độ đó, liền nói:
- Mắc công dữ.
- Anh phải chấp nhận đi, rằng bây giờ thì đây là hiệu pháp đối phó tối ưu nhất. Hoặc là siêng một chút, hoặc là sau này lấy vợ, sinh con. Chọn cái nào thì tùy người.
Nghe vậy, Văn Yên cũng buộc chấp nhận. Vậy là một hợp đồng giữa cả hai ra đời. Cũng thật khổ, càng nhìn anh họ mình, Ngọc Minh lại càng thấy éo le. Cũng chẳng phải những người như anh muốn chống đối với cái mà số đông gọi là "lẽ thường". Nếu như được lựa chọn thì đâu ai muốn sống một đời bị người xung quanh khinh miệt, ghét bỏ.
Xong chuyện anh cũng trở về nhà, lúc trở về liền thấy dép mẹ anh sẵn trên kệ. Hôm nay bà lại về sớm hơn bình thường. Không thấy ai trước nhà, có lẽ mẹ anh khi này đang ở trong bếp. Vốn cả hai chẳng hợp nên anh cũng không cảm thấy việc nói chuyện là cần thiết lắm, thế lại đi thẳng về phòng.
Anh thay áo khoác ra rồi móc lên sào. Xong lại với tay lấy cái khăn tắm với bộ quần áo trong tủ mang theo vào nhà tắm. Có chút khó khăn. Chỉ là lúc cởi quần áo lại bị cọ vào những chỗ bị thương, nói không đau sẽ là nói dối. Trần người ra lại thấy rõ hơn những vết bầm kia. Ngọc Minh đưa tay sờ lên chỗ mấy vết bầm rồi cũng tự lảng tránh đi hình ảnh của chính mình trước gương.
Tắm xong xuôi anh cũng bước ra ngoài rồi móc lại khăn lên sào. Nghe ra lại có tiếng kêu cửa, là mẹ anh. Anh lặng thinh không đáp nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra. Mẹ anh chỉ bảo có chuyện muốn nói rồi kêu anh ra ăn cơm. Con người bà rất cay nghiệt với những kẻ chống đối mình, hiểu vậy nên anh cũng không lằng nhằng mà nhanh chóng nghe theo. Dẫu vậy giờ có là bào ngư thượng hạn hay mỹ vị nhân gian thì cũng khó mà nuốt trôi. Không khí ngộp ngạt đến khó thở.
Ngọc Minh cầm đũa lên gắp lấy cơm trong chén, cơm chưa đến miệng đã bị lời mẹ anh chen ngang:
- Hình như ba con có vợ mới rồi.
Anh vẫn im lặng, không hề phản ứng lại lời vừa rồi. Mặc kệ, mẹ anh lại nói tiếp:
- Nghe nói là sắp cưới nhau rồi nữa.
Không nhịn được thêm, anh mới thẳng thắn đáp lại:
- Mẹ nhắc chuyện của ba làm gì? Hai người cũng ly dị rồi mà. Hơn nữa mẹ lúc nào cũng nói ba làm khổ mẹ. Người cũng rời đi rồi thì tốt nhất đừng nên nhắc lại, chỉ là tự dày vò chính mình thôi.
Bà thở dài một cái liền thấy có phải Ngọc Minh vô tâm quá rồi không. Nghe chuyện ba mình có vợ mới cũng dửng dưng như không, một chút đau buồn cũng chẳng có. Bà buông đũa xuống, đưa mắt nhìn anh, tâm tình chất chứa phiền muộn. Xong lại nói thêm:
- Con không thấy buồn sao?