• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Lục Sơn mặc quần áo chỉnh tề, không để anh lên tiếng Diệp Thảo liền nói, “Chị Ánh Linh đã tới đây và nhìn thấy anh và cô ta.”

Lục Sơn giật mình, mặt tối sầm lại, khóe môi mím chặt, tay nắm chặt thành quyền khiến gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Ánh mắt hung bạo xen lẫn lửa giận và ghen ghét. 

“Cô ấy đi lâu chưa?” 

“Chị ấy đã đi được một lúc.”

Lục Sơn bước nhanh ra ngoài, khi đi ra tới cửa không quên nói một câu, “Em ở lại bồi dưỡng cô ta hộ anh một lúc.”

Ngồi trên chiếc sofa lớn của khách sạn, Diệp Thảo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng như khúc gỗ ở phía đối diện. thấy cô ta không có bất kì biểu hiện gì liền chuyển ánh mắt sang chiếc bàn uống nước. Cánh tay mềm mại cầm bộ ấm chén trên bàn bắt đầu pha trà.

Trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của những chiếc chén được xếp trên mặt bàn, cùng với tiếng rót trà vào chén.

Không biết bao lâu, có năm vệ sĩ đi vào, trong số đó có một người là trợ lý riêng của Lục Sơn.

Diệp Thảo nhìn những người trong phòng, đặt chiếc ấm xinh đẹp xuống bàn, đứng dậy, vuốt nhẹ trang phục.

“Không còn chuyện của tôi nữa, nên về thôi.”

“Tiểu thư về cẩn thận.”

Người phụ nữ kia lúc này mới thấy hoảng sợ, cô ta liền chạy tới chỗ Diệp Thảo, nắm chặt lấy cổ tay của cô.

“Tiểu thư, xin cô đừng đi, hãy nói với Hoàng tổng tha cho tôi. Cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm, xin cô.”

“Chuyện này tôi không có quyền, muốn xin thì hãy xin anh trai tôi đi. Tôi nói rồi, trèo càng cao thì ngã càng đau, đừng vì danh vọng mà hại thân. Mau buông tay của cô ra.”

Những người vệ sĩ kia thấy vậy, liền đi tới kéo người phụ nữ kia ra, cách Diệp Thảo một đoạn.

“Xin lỗi, tiểu thư.”

Diệp Thảo hừ một tiếng, xoa nhẹ cổ tay rồi đi ra ngoài.

Đứng trước cửa khách sạn lớn, Diệp Thảo vỗ vỗ lồng ngực của mình. Mọi chuyện diễn ra như thước phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu Diệp Thảo. Nụ cười không che được trên miệng, cô không ngờ mình có thể ‘Ngầu’ như vậy.

Đang hân hoan trong niềm vui thì chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện lên là tên của Nhật Thiên. Diệp Thảo ổn định lại tâm trạng rồi nhấc máy, “Alo.”

“Em hiện giờ đang ở đâu.”

“Đang ở ngoài, tối nay tôi muốn ngủ ở nhà tôi.”

Không biết bên kia nghĩ gì, một lúc sau mới ừ một tiếng rồi cúp máy. Diệp Thảo nhìn điện thoại nhún vai một cái rồi bắt xe về nhà.

Ở một ngôi biệt thự sang trọng, cô gái tức giận quát quát người hầu xung quanh mình. Mà tất cả người hầu xung quanh im thin thít không dám ho he mặc cho cô ta xả giận.

“Đám vô dụng, cút hết ra ngoài cho tôi.”

Ánh mắt trở nên ác độc của Lệ Vi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Diệp Thảo, tay cô ta cầm con dao gọt hoa quả rạch từng đường lên tấm hình.

“Không ai có thể cướp Nhật Thiên của tôi, Nhật thiên là của tôi, anh ấy chỉ có thể là của tôi mà thôi.”

Lệ Vi từ Mỹ trở về tất cả là vì Nhật Thiên, vì anh cô có thể làm tất cả.

Hai năm trước, cô vô tình gặp anh tại một bữa tiệc, vừa nhìn thấy anh, cô đã rung động. kể từ đó, cô cố tìm tất cả mọi cách để tiếp cận được anh. Kể cả khi tới Mỹ, làm bạn với Đan Vân cũng là muốn gần anh thêm một chút.

Lệ Vi đi tới bàn trang điểm, cầm chiếc điện thoại lên, “Hãy điều tra cho tôi thông tin của một người, lát nữa tôi sẽ gửi hình cho anh, hãy theo dõi nhất cử nhất động của cô ta cho tôi.”

“Nếu tôi giúp cô thì tôi được gì.”

Lệ Vi cười nhếch mép, “Đối tượng lần này chắc chắn sẽ khiến anh hứng thú. Hơn nữa cô ta so với Đan Vân khác biệt hoàn toàn.”

“Ồ. Vậy để xem lời cô nói có đúng sự thật không?”

“Anh yên tâm, lần này tôi chắc chắn 100%.”

Lệ Vi ném điện thoại trên giường, nhìn vẻ mặt của mình trong gương cười thỏa mãn, cô sẽ khiến Diệp Thảo cũng như Đan Vân, đều bị Hàn Thiên chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK