Trạng thái này ít nhiều làm Trình Kiến hơi căng thẳng, cô nghĩ cách phá vỡ bầu không khí, cuối cùng giả vờ lấy đầu cuối đựng báo cáo của mình ra, vẻ mặt rất chi là vô hại, nhìn Quý Thanh Hòa cười ngu.
“Đàn anh, có chuyện này cần anh giúp, với anh chỉ như cái búng tay thôi ấy mà.”
Quý Thanh Hòa quay sang nhìn cô, ánh mắt cô gái trong veo lúng liếng, giọng nói cũng tươi sáng như ánh mặt trời. Anh tháo găng tay ra, nhận lấy máy tính bảng Trình Kiến đưa, tốc độ đọc khá nhanh, chỉ thoáng dừng lại ở vài chỗ liên quan đến số liệu.
“Báo cáo này không có vấn đề gì.”
Anh buông đồ trong tay xuống, đeo lại găng, Trình Kiến nghe thế vội hỏi lại: “Vậy sao cứ trả về bắt em viết lại suốt vậy? Em sắp hoài nghi nhân sinh tới nơi rồi!”
Quý Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, đường cong cằm anh thanh tú, kéo dài đến cổ áo quân phục kín đáo, đây là một hình ảnh không tệ, đáng tiếc là Trình Kiến hoàn toàn không biết thưởng thức.
“Anh hỏi em này, em còn định quay về không?”
Trình Kiến bối rối một giây, ngay sau đó nhận ra Quý Thanh Hòa có ý gì. Hứa Úy cũng từng hỏi cô câu hỏi tương tự, có muốn trở về hay không.
Lúc đó cô đáp là không.
Thế nên cô cụp mắt lắc đầu, ánh sáng trong mắt phút chốc tối hẳn đi.
Thật ra vẫn muốn về nhà.
“Dạo này cứ cách mấy tiếng mợ em lại gọi điện cho anh, mỗi lần nói đến em đều rơi nước mắt, bà ấy không biết rốt cuộc em làm sao, tại sao ra ngoài một chuyến lại đột nhiên thay đổi như thế.”
Quý Thanh Hòa nói lời đục lòng với giọng bình tĩnh, Trình Kiến ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày, mắt lộ rõ vẻ không đành lòng.
“Bà nói muốn nhờ anh khuyên nhủ em, anh nghĩ vẫn phải tôn trọng sự lựa chọn của em, có điều sau khi suy xét mọi mặt, anh muốn giúp em phân tích rõ ràng lợi hại, em có chịu nghe không?”
Tay Trình Kiến vô thức xoắn vạt áo, Quý Thanh Hòa thấy cô không đáp, bèn nói tiếp: “Vậy anh coi như em đồng ý.”
“Hẳn là em biết giá trị của mình nếu ở lại Viện Nghiên cứu Trung ương sẽ như thế nào, em vừa tốt nghiệp đã có quân hàm thiếu úy, đó là một vị trí rất tốt, chuyên dành cho những nhân viên ưu tú, khoan nói đến những cái khác, chỉ bằng vào xuất phát điểm của em thôi đã nằm trong diện nhân viên nổi bật của Viện Nghiên cứu Trung ương rồi.”
“Em rất khiêm tốn, cũng rất nhún nhặn, nhưng lúc nào em cũng cảm thấy mình không quan trọng, anh đoán là do em nghĩ mình là một nữ beta, hơn nữa còn mồ côi cha mẹ, vì muốn sống sót trong một đám alpha ngạo mạn nóng tính, không gây phiền toái cho mợ nên mới luôn luôn che giấu ánh sáng của mình.”
“Nhưng kể cả thế, anh vẫn hi vọng em đừng quên rằng từ nhỏ mình đã không ngừng nhảy lớp vì tốc độ học tập quá nhanh, không chỉ học ở trường học tốt nhất thế giới hiện giờ mà còn lấy được ba văn bằng ở đây. Mỗi một văn bằng của Đại học Khoa học Kĩ thuật Quốc phòng thuộc Viện Nghiên cứu Trung ương đều do viện cấp trực tiếp, điều đó chứng tỏ trước mắt em có ít nhất ba lĩnh vực sở trường, có thể coi là toàn năng rồi.”
Nói tới đây, Quý Thanh Hòa hơi dừng lại, anh dời tầm mắt nãy giờ vẫn nhìn Trình Kiến chăm chú đi, như suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới nói tiếp:
“Từ việc vừa tốt nghiệp đã được phân vào hạng mục nghiên cứu tia F bảo mật nhất, có thể thấy được thái độ có ý định đào tạo em của cấp trên. Thiếu tướng Văn Tư đích thân gặp em cũng không hoàn toàn là vì anh không ngừng đề cử mà còn xuất phát từ cha mẹ ưu tú của em, trên hết là xuất phát từ thực lực của chính bản thân em.”
“Nếu ở lại Viện Nghiên cứu Trung ương, anh có thể đảm bảo với em rằng em sẽ trở thành một anh kế tiếp… Thậm chí là vượt qua anh.”
Con ngươi Trình Kiến thoáng biến đổi rồi lại từ từ khôi phục nguyên trạng, cô ngỡ ngàng nhìn Quý Thanh Hòa như không dám tin anh lại nói ra lời như vậy.
“Không thể nào!”
“Đây không phải vấn đề có thể hay không thể, đây là kết cục chắc chắn.” Quý Thanh Hòa quả quyết phán định, Trình Kiến vẫn muốn nói gì đó nhưng hiện giờ cô có hơi đờ đẫn, đờ đẫn đến mức không biết phản bác như thế nào.
“Dù sao cũng không thể nào, làm gì giỏi được như anh nói.” Trình Kiến gãi đầu, “Đều là làm việc cả mà, làm ở đâu mà chẳng là làm.”
Vì nảy sinh cảm giác không ăn khớp với thực tế nên Trình Kiến cảm thấy Quý Thanh Hòa đang dỗ dành mình.
“Không trở về khẳng định không được duyệt báo cáo đâu.” Thấy Trình Kiến vẫn khăng khăng cố chấp, Quý Thanh Hòa bất chấp cô quăng ra câu này.
Trình Kiến ngẩn người, ngay sau đó đã nghĩ ra vì sao báo cáo của mình không có vấn đề gì mà vẫn không được duyệt.
“Tiến sĩ Lý Sâm là bạn trai anh, anh bảo ông ấy tìm người ngáng chân em trong báo cáo?”
Quý Thanh Hòa không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thiếu tá, sao anh lại ấu trĩ vậy chứ?” Trình Kiến vừa tức vừa buồn cười, cô cũng không biết phải nói gì với người đàn anh luôn chiếu cố mình nơi nơi chốn chốn này nữa.
Thấy anh không nói gì, Trình Kiến đành tung ra đòn sát thủ: “Em đi thay anh mà, thiếu người, chắc chắn thượng tá Hứa Úy sẽ không bằng lòng.”
“Anh có tìm anh ta rồi, anh ta nói chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về, anh tìm được người tới thay em là được.” Ánh mắt Quý Thanh Hòa rất kiên định, chẳng có vẻ gì là đang nói dối, hơn nữa chuyện liên quan đến Hứa Úy, cô đi hỏi là biết được thật giả ngay, anh không cần phải lừa gạt trong chuyện này.
Trình Kiến nhất thời không phản ứng kịp, cô hãy còn nhớ những lời mình chạy xuống phi cơ nói với Hứa Úy ngày đó, cô đã biểu đạt vô cùng rõ ràng mong muốn của mình, cô muốn ở lại bên anh, nhưng anh chẳng đếm xỉa tới cô chút nào, có cũng được không cũng chẳng sao.
Cô nhếch miệng, trong mắt lấp ló ý tự giễu, bỗng cảm thấy hơi tủi thân song chẳng biết phải tỏ cùng ai.
“Suy nghĩ kĩ lại đi, ở xưởng công binh thì có tiền đồ gì chứ, đó không phải con đường của em, chuyến ra ngoài nghiên cứu này lại sắp mở thêm mấy đề tài mới về tia F, hiện đang là lúc Viện Nghiên cứu Trung ương thiếu người.”
Sớm biết vậy hôm nay đã chẳng ra ngoài làm gì rồi, Trình Kiến đổ hết những chuyện này lên Quý Thanh Hòa – người đã đập tan ảo tưởng yếu ớt của cô, đợi lát nữa nhất định cô phải ăn cạn tiền lương tháng này của anh mới được, bằng không thật không sao hả giận được.
Ở một mức độ nào đó, đồ ăn ngon có thể hóa giải sầu khổ của Trình Kiến, sau bữa tối, Quý Thanh Hòa cùng cô ra khỏi tiệm bánh ngọt, hai tay Trình Kiến xách đầy những món dỗ dành trẻ con. Trong Ngày Tàn, những món đồ ngọt này đặc biệt đắt tiền, nếu là ngày thường Trình Kiến nhất định sẽ cười toe toét không tim không phổi, nhưng tối này cô thật sự không làm được vậy.
Sau khi trở lại quân khu, Trình Kiến cất bánh ngọt vào căn phòng thí nghiệm nho nhỏ xưởng công binh phân cho mình. Cô nhìn quanh một lượt, chưa ở được mấy ngày mà chỗ trú chân này đã cho cô cảm giác thuộc về cực kì mãnh liệt. Cô cũng sắp quen với cuộc sống như vậy rồi, sao đột nhiên lại muốn cô đổi? Cô chẳng muốn đi chút nào.
Trình Kiến rất khó chịu, ăn vài miếng bánh ngọt rồi lại hơi khát, bèn chạy sang khu thư giãn lấy hai chai rượu, bắt đầu vụng về mượn rượu tiêu sầu.
Hai chai rượu đều sắp thấy đấy, gan hùm của Trình Kiến dần hiện ra. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng liên lạc với Charles.
…
Đi trong hành lang khép kín, Charles sầu não định thử nói lí lẽ với Trình Kiến toàn thân nồng nặc mùi rượu.
“Thiếu úy, không báo trước tiếng nào mà cứ qua thế này không ổn lắm đâu.”
“Tôi có lời nhất định phải nói trong hôm nay.” Đầu óc Trình Kiến lúc này rất không bình tĩnh, cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì với Hứa Úy, chỉ cảm thấy mình cần tìm anh xác nhận vài chuyện, dẫu kết quả xấu cũng không sao, cô nhất thiết phải có một kết quả.
Là một gái kĩ thuật tôn trọng logic, Trình Kiến không thể chịu nổi những cảm xúc không đầu không cuối không thể khống chế, niềm yêu thích dành cho Hứa Úy đã vượt quá xa phạm vi xử lí tình cảm của cô, nhất là khi trọng lượng của thứ tình cảm mập mờ không rõ dễ đem lại tổn thương đó thừa sức đè chết cô.
Hứa Úy đang đeo kính bảo hộ, tay cầm súng chĩa vào bia di động bắn liền mấy phát, toàn bộ đều trung hồng tâm. Giữa chừng, bên ngoài liên tục vọng vào âm báo xin được đi vào, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng gì tới anh, tay súng vẫn vững vàng đáng kinh ngạc.
Trong lúc đổi đạn, anh mở cửa trượt, trông thấy Charles mặt đầy áy náy đang đứng ngoài cùng với Trình Kiến hái má đỏ lựng.
Cách kính bảo hộ, tầm mắt chạm vào ánh mắt lạnh tanh của Hứa Úy, Trình Kiến rùng mình, cơn buốt giá chạy từ đỉnh đầu xuống thẳng gan bàn chân. Phòng tập luyện hiu quạnh kết hợp với vẻ lạnh lùng của Hứa Úy làm cô đột nhiên hơi tỉnh rượu.
“Tôi, tôi có một vấn đề chưa rõ.” Trình Kiến lí nhí nói, tay một lượt vần vò vạt áo như một học sinh bị gọi vào văn phòng phê bình. Như sợ Hứa Úy quy chuyện này vào việc riêng không đáng trả lời, lại vội vàng ngẩng lên nhìn anh bổ sung: “Nếu không biết rõ, ngày mai tôi sẽ không thể nào bình tĩnh làm việc được.”
“Vấn đề gì.” Hứa Úy đi tới trước bàn để súng, tháo kính bảo hộ xuống, dỡ khẩu súng vốn nạp đầy đạn ra trả về chỗ cũ. Trình Kiến nhìn chằm chằm động tác trên tay anh, bụng nghĩ:
“Cái này tôi cũng biết.”
“Hôm nay tôi còn tháo dỡ Kích Việt 14 cơ.”
“Hử?” Hứa Úy nghe thấy tiếng Trình Kiến lẩm bẩm những gì đang nghĩ trong lòng ra, đưa mắt nhìn cô. Trình Kiến không hề nhận ra mình vừa nói gì, mặt mày mờ mịt, hiện cô đang khẩn trương hết sức.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Hứa Úy nói với Charles. Được giải phóng, Charles chỉ mong biến mất ngay lập tức, nháy mắt đã đóng cửa chuồn mất dạng.
Hứa Úy lại nhìn về Trình Kiến, “Giờ nói được rồi đấy.”
Thần kinh của Trình Kiến bị gảy đúng chỗ nhạy cảm nhất, cô móc hai ngón tay vào với nhau, ngoài tay ra cả người bất động, cơ thể hết nóng lại lạnh, lúc lúc còn run lên một chặp.
“Thì… Thì… Thượng tá Hứa Úy, em thích anh.”
Nói xong câu then chốt này rồi, tim Trình Kiến tăng tốc thình thình, kèm theo đó còn có tiếng nổ trong linh hồn, hốc mắt cô hoen đỏ, đây hoàn toàn là phản ứng sinh lí.
“Em muốn ở lại đây là vì muốn gần anh hơn chút, em cảm thấy em có thể làm rất nhiều chuyện để đến gần anh. Nhưng mà, anh lại nói với đàn anh như vậy… Chỉ cần tìm được người thay thế cho em là em có thể đi, em cảm thấy… thì là…”
Giọng cô càng lúc càng run, toàn thân đều đang run rẩy, đến cuối, cảm xúc vỡ òa, cô cố nén nức nở cắn ngón trỏ, nín hồi lâu mới gian nan nói tiếp.
“Nếu anh không thích, em có thể đi… Cơ mà, anh phải nói rõ ràng với em.”
Trình Kiến cũng không rốt cuộc mình làm sao, trước mắt cô bỗng hiện lên hết thảy những sự kiện mình trải qua mấy ngày nay, rõ ràng chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi song cô cứ như lột xác hoàn toàn vậy.
Trước khi quen biết Hứa Úy, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình từ bỏ khu an toàn mà mình ao ước nhất vì một ai, cô cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ nói lời vừa thẳng thắn vừa hèn mọn như vậy với một ai.
Có điều, nói ra hết rồi, cô lại cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn hẳn, lo được lo mất bấy lâu nay đều bay biến hết sạch, cô bày hết mọi thứ lên mặt bàn, bị cự tuyệt rồi, về sau cô vẫn có thể tiếp tục ung dung mà sống.
Thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ đến cuộc sống rời khỏi đây trở lại Viện Nghiên cứu Trung ương sau khi thất bại, ở đó chắc chắn lâu thật lâu cũng chẳng nhìn thấy thượng tá Hứa Úy lần nào, có dư dả thời gian để chữa lành vết thương, vả lại có khi lại giống đàn anh nói thật, mê muội khoa học, tương lai đạt được thành tựu.
Hứa Úy nhìn cô đó giờ, Trình Kiến không hề biết mình đang hứng cái nhìn chòng chọc, qua một hồi lâu, cô khóc xong, lúc ngẩng đầu muốn xem đối phương còn ở đó không thì vừa vặn đối diện với tầm mắt anh.
Cô vội vàng lau mặt, lại né tránh không nhìn vào mắt anh. Hứa Úy không chịu nhượng bộ, anh nhìn thẳng vào Trình Kiến, cuối cùng mở miệng:
“Cô muốn gì?”
“…”
… Mình muốn gì á?
“Muốn bị tôi đánh dấu à?”
Trình Kiến nhất thời không thể hiểu được lời nói của thượng tá Hứa Úy có ý gì, hai chữ “đánh dấu” hãy còn như sấm đánh bên tai, anh đã cất bước lên trước. Trình Kiến vốn định chạy nhưng hai chân đã chẳng chịu nghe lệnh nữa rồi.
Cô không sao kháng cự Hứa Úy đi về phía mình.
Hứa Úy khẽ nhíu mày, thấy cô chẳng có phản ứng gì, bèn dùng câu mới trùm lên câu nói mới rồi.
“Hay là không đánh dấu, chỉ muốn làm tình với tôi thôi?”
… Còn thẳng thừng hơn cả câu ban nãy nữa!
Trình Kiến triệt để nhũn chân, cô sắp đứng hết nổi rồi, gốc đùi ẩm ướt, bụng và xương cụt tê rần từng trận như bị điện giật, cô còn phảng phất cảm nhận được một luồng pheromone mang tính mục đích cực mạnh đang thăm dò cơ thể cô.
Cô không biết vì sao mình lại đến tìm anh nữa, cảm xúc của cô thay đổi quá lớn, còn uống rượu, cộng thêm kỳ động dục lần trước căn bản không được giải quyết, hiện giờ có lẽ sắp động dục.
Cô cần đi tìm alpha mình thích tiết dục, nhưng cô chẳng mảy may hay biết về tất cả những điều này. Cô tin chắc rằng mình là beta, đó cũng là điều mẹ cô giáo dục cô từ nhỏ, cô biết rất rõ beta tuyệt đối không có kỳ động dục.
Trước mắt cô mênh mang như nước, thật sự không đứng vững nổi nữa, chỉ có thể bắt ống tay áo Hứa Úy dựa vào người anh. Hứa Úy cúi đầu nhìn cô, xác nhận kỳ động dục của cô một lần nữa bị nguyên nhân không rõ thúc giục phát tác, đành đưa tay đỡ cô mềm nhũn tựa lên bụng mình.
“Đến chỗ tôi, hay là đến chỗ cô?” Tay anh đỡ eo cô rờ thẳng xuống, phủ lên bờ mông căng mẩy, “Hay là… ở đây”
Sao phải hỏi nhiều vậy chứ? Sao không trực tiếp làm luôn đi… Trình Kiến cảm thấy Hứa Úy đang trả thù mình, mình nói lắm cái bát nháo với anh như vậy, làm quấy nhiễu sự tỉnh táo trước sau như một của anh nên anh dứt khoát điên cuồng hơn cô, dùng chút điên cuồng này làm cô mất bình tĩnh hơn mình.
Cái anh alpha hiếu thắng mãnh liệt này nữa, nghiêm túc lên không ngờ đến bản thân cũng không buông tha?
“Em tới không phải để ngủ với anh, em là… Em chỉ muốn nói với anh là em rất thích anh thôi.” Trình Kiến miễn cưỡng trở tay bắt lại bàn tay anh đang sờ soạng mình, để phòng ngừa anh lại làm gì còn siết chặt năm ngón giữ tay anh.
“Vậy lần trước lúc không thích tôi, tại sao cô cũng muốn ngủ với tôi?” Hứa Úy để mặc Trình Kiến nắm tay mình, dùng tay còn lại tách hờ cô ra khỏi người mình, tiếp tục dịu dàng thẩm vấn cô, giúp cô nhìn nhận rõ chính mình.
Kỳ động dục và hiệu ứng cầu treo, trộn lẫn thêm chút hành vi tình dục quá mức bên ngoài cơ thể, bất kì một cái nào trong đó xảy ra cũng sẽ nảy sinh nên mối quan hệ hết sức mập mờ, nhưng nếu xét riêng từng cái trong đó sẽ nhìn ra không cái nào là tình cảm chân thật.
Đó chỉ là bản năng, bản năng ABO rất khó định nghĩa bởi lí trí.
Cả người Trình Kiến bị bao bọc trong pheromone, lúc động dục, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ, mùi vị của alpha trước mắt khiến cô sinh ra cảm giác bị đ*t che trời lấp đất, cứ có cảm giác bên dưới của mình đã bị anh chinh phục, không ngừng chảy chất nhờn bôi trơn, chỉ chờ anh cắm vào.
Hai mắt cô rưng rưng ngấn lên, nắm chặt áo ánh, cọ cọ ngực anh một hồi. Cô không biết vì sao anh vẫn để ý đến chuyện kia, cô tưởng rằng sau khi trả đũa cô xong, anh đã quên nó đi rồi.
Rốt cuộc, Trình Kiến chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, vận hết lí trí cuối cùng còn sót lại lên đánh bại ham muốn của mình, khàn giọng nghẹn ngào: “Em nhận lỗi với ngài rồi mà, em cũng không biết lúc đó tại sao mình lại như thế… Nếu ngài vẫn để bụng thì hãy thả em về đi, em thề em sẽ làm việc tử tế không tới quấy rầy ngài nữa…”
Trình Kiến từ bỏ, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, cơ thể cô thèm muốn tột độ, cảm giác này khiến cô liên tưởng đến cảm giác đối mặt với Hứa Úy lúc ở dưới khe núi, còn khiến cô nhớ tới cảm giác lúc quỳ trong phòng vệ sinh liếm ngọc hành cho anh nữa.
Chỉ cần độ cứng và kích thước đó có thể mau chóng cắm vào thân mình cô thôi, loại hormone nào đó của cô ắt sẽ được giải phỏng, cảm giấc ấy có thể mang cô lên trời.
Nhưng sau lần mình làm ra chuyện đó, đến nay thượng tá Hứa Úy vẫn canh cánh trong lòng hành vi của cô, nếu bây giờ còn quấn lấy anh đòi được cơ thể anh an ủi, anh chắc chắn sẽ càng cực đoan hơn.
Hứa Úy im lặng một hồi, dò hỏi như muốn xác nhận: “Đây là quyết định của cô?”
“Em… Em không dám…” Trình Kiến vừa tủi thân vừa tội nghiệp thoáng lùi ra sau, cô không dám muốn Hứa Úy thật, cô quá sợ anh, vậy mà anh lại bị kích thích đến độ ngay cả chuyện muốn đánh dấu cô cũng định làm.
Hứa Úy đỡ đầu Trình Kiến, khom người cúi đầu đặt trán lên trán cô. Anh ngửi nhẹ hai hơi, như đang thở dài, “Lại uống rượu, bảo sao có gan.”
Trình Kiến bị giọng nói trầm khàn của anh làm đầu óc tê dại, biến hóa trong cảm xúc dẫn đến thân dưới cũng sinh ra khoái cảm kích thích khôn cùng. Cô không nhịn được vươn tay muốn túm Hứa Úy làm anh hôn môi với mình, nhưng anh lại đứng thẳng dậy. Khi cô còn chưa kịp nhón chân lên truy đuổi môi anh, gáy đã truyền đến cơn đau nhức.
Hứa Úy bế ngang Trình Kiến bị đánh ngất lên, mang cô vào gian nghỉ ngơi chuyên dụng của mình trong phòng huấn luyện thả xuống. Anh tìm thuốc ức chế rót cho cô uống trọn một bình rồi xoay người xách hai thùng nước đá đi vào phòng tắm, trực tiếp mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi hoa sen đang xối nước lạnh.
Một lát sau anh mới cởi áo ra, nửa thân trên để trần, giội thẳng một thùng nước đá xuống đầu. Mở mắt, anh chậm rãi tỉnh táo đánh giá chuyện mới rồi.
“Không có lí trí.”
“… Y như động vật.”