Lúc Trương Ức An nghe được chữ kẹo, trên mặt anh hiện lên nụ cười. Nhưng ngay khi anh ý thức được chủ nhân của âm thanh ấy, tay phải của anh không tự chủ được run lên, ngòi bút rạch một đường, tờ giấy trong nháy mắt xuất hiện vết rách.
Nguyễn Vi tiếp tục đến gần, chỉ còn bước cuối cùng cô phát hiện Trương Ức An vừa nãy thất thần. Nhưng ở phút giây cuối cùng, Trương Ức An nhanh chóng gấp tài liệu lại.
"Đội phó Nguyễn, chào buổi trưa." Trong nháy mắt xoay người, Trương Ức An đã cất giấu kỹ tất cả tâm tình.
Dừng bước, Nguyễn Vi nhìn Trương Ức An, không hiểu sao cô cảm thấy có chút khẩn trương. Tay cô luống cuống mà đem hộp giấy đưa cho Trương Ức An: "Chuyển phát nhanh của anh."
Trương Ức An nhận lấy hộp giấy vừa định nói cám ơn, nhưng Nguyễn Vi đã giành trước một bước mở miệng lần nữa: "Vừa nãy tôi gặp được Bạch Phàm ở nhà ăn, cậu ấy còn muốn ăn cơm nên tôi đem chuyển phát nhanh đưa tới cho anh trước."
Nguyễn Vi sợ mình đột nhiên tới quấy nhiễu đến Trương Ức An. Cô sốt ruột giải thích, nhưng càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Nguyễn Vi đột nhiên cảm giác được, gò má của cô cùng lỗ tai như đang bén lửa mà bắt đầu nóng lên rồi.
"Cảm ơn cô." Trương Ức An mỉm cười nói, nhưng trong lòng anh tràn đầy lo lắng, đặc biệt là khi cúi đầu nhìn thấy vết rách trên hộp giấy, linh cảm bất an càng mãnh liệt.
"Trương pháp y, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?" Nguyễn Vi do dự một hồi rồi lấy hết dũng khí nói.
Trương Ức An cùng Trương Tiểu Minh tuy rằng tên không giống, nhưng Nguyễn Vi nhớ Trương Ức An cũng là người Bạch thành. Chỉ là anh rời Bạch thành khi còn rất nhỏ, hơn nữa bây giờ kẹo cũng trùng hợp như vậy, Nguyễn Vi không cách nào khống chế chính mình, cô liên tưởng.
Liệu Trương Ức An có phải là Trương Tiểu Minh không?
Nguyễn Vi ngước nhìn anh, cô cẩn thận quan sát ngũ quan của Trương Ức An, mắt, mũi, miệng, thậm chí là mỗi sợi tóc, nó khắc họa hình ảnh Trương Ức An từ hình dáng tới tâm hồn. Cùng lúc đó, bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ của Nguyễn Vi từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn. Sương mù bao phủ bóng hình ấy dần dần tản đi, khi còn nhỏ Nguyễn Vi không chút do dự mà ôm lấy người ấy, cô thậm chí nghe được nhịp tim đập của anh.
Mãnh liệt như vậy, chân thực như thế.
"Cô muốn hỏi cái gì?" Trương Ức An giả vờ không hiểu, cho dù anh cảm giác như có một bàn tay lớn nắm lấy tim của mình, cho dù nhìn thấy Ngyễn Vi đang đầm đìa nước mắt, anh vẫn lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ mỉm cười.
"Trương pháp y." Nguyễn Vi từ bỏ việc che giấu, cô khóc"Có phải anh biết một người tên là Trương Tiểu Minh hay không?"
Vạn vật trên thế giới lúc này bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng của Nguyễn Vi và hô hấp chậm rãi của Trương Ức An.
Linh cảm củaTrương Ức An quả nhiên không sai, Nguyễn Vi thật sự đã nhận ra thân phận của anh, anh nên trả lời như thế nào?
Sau khi chia tay Nguyễn Vi ngày đó, Trương Ức An không thể quên hình ảnh bé gái bị vây hãm trong bóng tối ấy. 17 năm sau, lần thứ hai anh gặp lại được một Nguyễn Vi đã thoát ra khỏi đầm lầy ấy, anh nên thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình sao?
Rất lâu sau đó, Trương Ức An phảng phất có chút hứng thú, bên cạnh giống như cười nói: "Trương Tiểu Minh chính là ở người khi còn bé giúp đỡ cô sao?"
Nguyễn Vi ngơ ngác gật đầu, bóng người kia trong đầu cô vỡ vụn, bóng tối lần thứ hai xuất hiện vùi lấp đi hình ảnh ấy. Cô thậm chí không kịp cùng anh nói một câu nói lời từ biệt.
"Vì sao cô lại cảm thấy tôi biết anh ta vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chúng tôi đều họ Trương sao?" Trương Ức An tàn nhẫn tiếp tục nói. Anh dường như thấy được lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực Nguyễn Vi mà người nắm chặt chuôi dao chính là anh.
Nguyễn Vi ngơ ngác đứng đấy, một lúc mới có sức lực mở miệng: "Là tôi suy nghĩ nhiều rồi, xin lỗi đã quấy rầy anh Trương pháp y."
Thanh âm Nguyễn Vi khàn khàn. Trương Ức An cảm giác thật giống có người ở phía sau đâm một nhát, toàn bộ làn da phía sau lưng bị một sức lực lớn xé rách
Đau đớn làm mồ hôi lạnh ứa ra nhưng Trương Ức An biết anh nhất định phải làm như thế. Anh không thể không làm như thế.
Nguyễn Vi lảo đảo ra khỏi phòng pháp y, ở một ngã rẽ không có ai, nước mắt rốt cục cũng chảy xuống
Đúng vậy, cô thực sự quá hồ đồ. Trương Ức An sao có thể là Trương Tiểu Minh được? Nếu như anh ấy là Trương Tiểu Minh, có thể anh ấy không có nhận ra, nhưng nói chuyện qua lại lâu như vậy, Trương Ức An cũng nên nhận ra cô mới đúng. Do đó Trương Ức An tuyệt đối không phải Trương Tiểu Minh, bằng không anh ấy nhất định đã nói với cô rồi.
Nguyễn Vi đau buồn ngồi trên mặt đất tự ôm lấy chính mình. Cô thật sự rất muốn, rất muốn gặp lại cậu bé đã cứu vớt mình, nhưng vì sao lúc trước mẹ cùng thầy giáo tìm danh sách học sinh toàn trường đều không có tên Trương Tiểu Minh? Cô chỉ là muốn cùng Trương Tiểu Minh nói một câu hẹn gặp lại, lẽ nào Trương Tiểu Minh là người cô tự tưởng tượng ra sao?
Nguyễn Vi móc viên kẹo trong túi quần ra. Từ khi lớn lên cô nhờ bao bì mà tìm thấy loại kẹo suýt nữa bị dừng sản xuất này, mùi vị hoàn toàn không thay đổi, giống như khi còn bé.
Vì thế Trương Tiểu Minh sao có thể là do cô ảo tưởng ra được? Nhưng nếu như Trương Tiểu Minh thật sự tồn tại, tại sao cô không tìm được cậu ấy? Trương Tiểu Minh đến cùng ở nơi nào?
Nguyễn Vi vừa khóc vừa xé giấy gói kẹo, tư vị ngọt ngào từ đầu lưỡi lan ra. Cô thật giống như một lần nữa được nạp đầy sức mạnh cùng dũng khí. Lau khô nước mắt, Nguyễn Vi khó khăn trưng ra nụ cười, không chùn bước đi về phía trước.
----
Tại một căn nhà cũ kỹ trong một khu dân cư của Bạch thành, bé trai đang nằm ở trên giường nhìn trần nhà, trằn trọc trở mình, rốt cục, cậu bé giống như đã quyết tâm làm gì đó.
Cậu bé đột nhiên ngồi dậy, từ cuối giường lần thứ hai lấy ra phong thư trong bọc sách. Phong thư này sau khi nhận được ngày hôm qua cậu đã nhìn không dưới 20 lần. Một lần nữa nghiêm túc đọc nội dung bên trong, cậu bé cẩn thận gấp lại phong thư.
Cậu không do dự nữa, nhanh chóng nhảy xuống giường, từ bàn sách của mình sau lưng móc ra một hộp bánh quy bằng sắt. Mở hộp sắt, tiền lẻ bên trong leng keng rơi ra ngoài.
Cậu bé cẩn thận nhặt từng đồng từng đồng một. Đây là tiền tiêu vặt cậu đã tích góp được hai năm nay, tổng cộng 473 đồng nhân dân tệ.
Gom lại số tiền đã tiết kiệm được, cậu bé lấy cặp sách, để cả tiền và phong thư ở ngăn trong của cặp sách, sau đó lại nhét thêm vào một cái áo khoác. Cậu bé mặc quần áo tử tế, thay xong giày chuẩn bị ra cửa.
Trước khi đi, cậu bé liếc mắt qua gian phòng của bà nội, không yên lòng nên quyết định để lại một tờ giấy trên bàn học của mình, viết rằng bà nội không cần lo lắng cho mình. Lúc này cậu bé mới siết chặt chìa khóa, rón rén mở cửa phòng.
Ngoài hiên nhà, trời mới tờ mờ sáng, bởi vì lúc này vẫn chưa đến sáu giờ sáng.
Cậu bé chạy ra ngoài tiểu khu, thẳng đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Ông chủ cửa hàng vừa thấy cậu bé đã nhiệt tình chào hỏi.
"Lôi Mục Dương, ngày hôm nay đi học thật là sớm nha."
Lôi Mục Dương qua loa gật đầu. Cậu nhếch môi cười lấy lòng ông chủ nói: "Chú Vương, gói cho cháu ba cái bánh màn thầu đi."
Người đàn ông nghe vậy lập tức lấy ba cái bánh màn thầu, sau đó còn nhét vào một túi sữa đậu nành: "Chỉ ăn bánh màn thầu không sợ nghẹn chết sao. Cháu hiểu chuyện muốn tiết kiệm tiền cho bà nội nhưng là không thể tiết kiệm như thế nha."
Lôi Mục Dương xấu hổ gãi gãi đầu.Cậu bé ngại ngùng cười nói: "Cảm ơn chú Vương."
Người đàn ông nhận tiền Lôi Mục Dương đưa tới, nhưng ông bỗng nhiên giống như tức giận nói: "Lôi Mục Dương, cháu xem thường chú Vương của cháu sao? Một túi sữa đậu nành chú còn có thể mời được, cháu cất tiền của cháu đi."
Ông chủ nói xong đưa tiền trả lại, nhưng Lôi Mục lùi về sau một bước tránh tay của ông ta: "Chú Vương, cháu có việc khác nhờ chú giúp. Chú mau nhận tiền đi."
"Giúp sao?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi. Lôi Mục Dương nhanh chóng móc tiền lẻ trong cặp ra đưa cho ông ta: "Chú Vương, đây là tiền tiêu vặt cháu tích cóp được, tổng cộng 450 đồng, chú có thể giúp cháu đổi thành tiền chẵn được không?"
Ông chủ nghe được Lôi Mục Dương nói xong nhất thời nở nụ cười: "Cái này sao, chú bình thường còn phải đi ra ngân hàng đổi tiền lẻ. Có gì đâu, cháu đợi chút nhé."
Ba phút sau, Lôi Mục Dương cầm 450 đồng thỏa mãn rời khỏi quán ăn.
Khoảng chừng tám giờ rưỡi sáng, Lôi Mục Dương đi tới bến tàu. Người bán vé ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu bé dùng thẻ học sinh của mình mua một vé tàu đi tới Đông Thành.
Chờ đợi đến lúc tàu khởi hành lúc, Lôi Mục Dương nhớ tới trong cặp còn dư lại hai cái bánh màn thầu đã lạnh đi, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng hương vị của nó.
Ăn xong bánh màn thầu, Lôi Mục Dương đợi hơn mười phút rốt cục cũng ngồi trên tàu cao tốc.
Tàu khởi động, ngoài cửa xe phong cảnh trôi qua thật nhanh. Trong lòng Lôi Mục Dương tựa hồ bởi vậy mà trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy cậu siết thật chặt hai tay, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì Lôi Mục Dương hiểu rõ, đây chính là cơ hội cuối cùng của cậu.
----
Bởi vì thị trấn Phụ Chúc của Đông Thành xuất hiện một vụ án trộm cắp lớn, tổn thất vượt quá mười vạn tệ, Nguyễn Vi vì thế không thể không đi giúp đỡ ba ngày. Cũng may cuối cùng cô cũng thành công phá án, cảnh sát địa phương cũng đang tiến hành truy nã hung thủ.
"Cực khổ rồi." Quách Ninh Giang nhìn thấy Nguyễn Vi cùng Lý Bình Uy chủ động tiến lên nghênh đón. Ông tiếp nhận túi hành lý trong tay Nguyễn Vi và nói.
"Đội trưởng, chú sao lại thiên vị như thế, đội phó Nguyễn khổ cực lẽ nào cháu sẽ không khổ cực sao?" Lý Bình Uy ở một bên bất mãn oán giận.
"Thằng nhóc nhà cậu thôi đi, tôi đều đã nghe nói. Vụ án lần này cậu căn bản không giúp đỡ được gì, tôi còn đặc biệt tự mình đến tiếp đón cậu, cậu đừng có không biết thế nào là đủ." Quách Ninh Giang không chút lưu tình vạch trần Lý Bình Uy. Lý Bình Uy lúc này không còn bộc phát tính khí nữa.
"Ai kêu đội phó Nguyễn làm việc như thần đây? Ba ngày liền phá án, căn bản là không cho những người phàm tục như chúng tôi thể hiện chút nào."
"Lý Bình Uy, anh nếu như sửa tật xấu lắm lời, đem hết tâm tư đều đặt ở vụ án, anh có thể giống như tôi rồi." Nguyễn Vi nhìn Lý Bình Uy bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện đã đi tới bãi đậu xe, Nguyễn Vi ngồi trên ghế phụ thắt dây an toàn.
Khi ô tô đang chạy trên đường lớn, Nguyễn Vi rốt cục không chịu được khi thấy Quách Ninh Giang lén lút đánh giá mình, chủ động hỏi: "Đội trưởng, là trên mặt cháu có cái gì kỳ quái sao? Tại sao từ nãy đến giờ chú cứ lén lút nhìn cháu vậy?"
Quách Ninh Giang nghe vậy lúng túng cười, ông rốt cục nói ra lời nói thật: "Nguyễn Vi, không phải lúc còn trẻ cháu đã phạm sai lầm, có một đứa con ngoài giá thú đó chứ?"
Trong nháy mắt, Nguyễn Vi đập cả người vào cửa kính xe, Lý Bình Uy ngồi ở hàng ghế sau cũng há to miệng đầy ngạc nhiên.