• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Cơm nước xong là giờ ngủ trưa, đương nhiên thường chỉ có Tô Đoạn ngủ trưa. Còn Tần Tri thì đủ tinh thần thể lực nên thường không dành thời gian ngủ trưa.

Nhưng hôm nay thì khác.

Khi Tô Đoạn ngáp dài, mắt ngấn nước đi đến bên cạnh hắn hỏi có muốn ngủ trưa cùng nhau một lát không, tự dưng Tần Tri thấy mất hứng thú với văn kiện trong tay đến lạ.

Đồng hồ sinh học của Tô Đoạn được nuôi rất đúng giờ, nếu không ăn đúng giờ sẽ bị đau dạ dày, đến giờ ngủ sẽ tự giác mệt chỉ muốn ngủ, nếu không ngủ thì sẽ uể oải tinh thần cả ngày.

Buổi sáng hôm nay của Tô Đoạn rất phong phú, bận tới bận lui lấy giúp hắn một số đồ lặt vặt, dù sao cũng không nhàn rỗi nên có lẽ thấy hơi mệt, vừa đến giờ ngủ trưa thì buồn ngủ hơn bao giờ hết, sau khi ngáp một cái nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Trong lòng Tần Tri rung động, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi hơi nước nơi khóe mắt.

Tô Đoạn mở đôi ngươi đen mông lung nhìn hắn, bầu má chạm vào lòng bàn tay Tần Tri, bị người ta sờ mặt cũng không biết trốn mà chỉ cảm thấy tay Tần Tri nóng và sắp to hơn cả mặt mình.

Tần Tri bỏ tay ra, Tô Đoạn cũng dụi khóe mắt, nhỏ giọng giải thích: "Buồn ngủ quá."

Cậu cảm thấy nước mắt của con người thật kỳ lạ, lúc buồn sẽ ch ảy nước mắt, lúc vui cũng có thể ch ảy nước mắt, ngay cả lúc buồn ngủ cũng sẽ chảy ra vài giọt.

Tần Tri nhớ lại cảm giác non mềm mà bàn tay mình vừa chạm vào, cảm thấy ngọn lửa hôm qua phát ti3t vô ích rồi.

Hôm qua Tô Đoạn dùng đầu ngón tay mảnh khảnh sờ tới sờ lui để kiểm tra giống như mở ra một cách cổng vốn đã xiêu lòng trong trái tim hắn, khiến dã thú thoát khỏi xiềng xích, bắt đầu nóng lòng muốn thử mang con mồi mà nó đã mê từ lâu về ổ, rửa sạch sẽ rồi cẩn thận nếm thử từ trên xuống dưới.


Tần Tri: "..." Giờ hắn đang nghĩ gì vậy nè.

Nói chung là dù thế nào đi thì công việc trưa nay chắc chắn không thể làm nổi nữa rồi, đầu óc toàn nghĩ bậy bạ của trợ lý Tần đẩy văn kiện sang một bên, đồng ý lời mời ngủ chung của sếp.

"Được." Tần Tri đưa tay lên nút thắt cà vạt, nới lỏng cà vạt được thắt gọn gàng, "Để tôi hạ sô pha xuống."

Tô Đoạn: "Ừ ừ."

Văn phòng của chủ tịch này vốn là do Tô Tranh sử dụng, rõ ràng giám đốc Tô là người biết hưởng thụ cuộc sống, không chỉ có một chiếc bàn cà phê nhỏ ở góc văn phòng mà chiếc ghế sofa còn có thể hạ xuống và dùng làm giường ngủ, rất tiện người trong văn phòng nghỉ ngơi thoải mái một giấc.

Tần Tri kéo cà vạt xuống, tiện tay để trên lưng ghế, sau đó đến bên sô pha cạnh cửa sổ sát đất, cúi người duỗi cánh tay dài chạm vào chiếc khóa giấu trong khe hở giữa chân ghế và tựa lưng sô pha, "lách cách", chỗ tựa lưng trên sô pha được hạ xuống trót lọt, đặt ngang bằng hoàn hảo với nệm sô pha, lập tức trở thành một chiếc giường lớn dễ dàng chứa hai người đàn ông trưởng thành.

Đặt gối dựa có thể dùng làm gối đầu lên, trải tấm chăn mỏng để trong góc ra, Tần Tri quay người gọi Tô Đoạn: "Đoạn Đoạn ơi, lại đây ngủ nào."

Ai ngờ Tô Đoạn đang cầm theo cà vạt xám của hắn ngoan ngoãn nhìn hắn từ phía sau.

Tô Đoạn đưa cà vạt cho hắn, giải thích: "Nó bị rớt xuống đất."

"Cảm ơn Đoạn Đoạn." Tần Tri dừng một chút rồi vươn tay nhận lấy cà vạt, đặt lên tay vịn sô pha, nói: "Đến ngủ đi."

Tô Đoạn nghe lời cởi giày, nằm vào sô pha, rúc cả người vào trong chăn mỏng, chỉ lộ ra một cái đầu tròn xoe.

Chắc chắn cửa phòng và cửa sổ đã được khóa chặt và treo tấm biển "không làm phiền" trên cửa, Tần Tri mới cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng rồi nhanh chóng leo lên sô pha.


Có điều vừa nằm xuống, hắn bèn phát hiện một vấn đề.

Tuy rằng hạ sô pha xuống vẫn đủ rộng rãi để hắn và Tô Đoạn cùng nằm, nhưng chăn bông của Tô Đoạn chỉ dành cho một người, vốn không thể che được hai người.

Tô Đoạn vẫn chưa nhận ra, đôi mắt đen mải miết nhìn Tần Tri hơi đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.

Thật ra cậu hơi căng thẳng.

Kể từ khi đến thế giới này, cậu chưa bao giờ ngủ chung giường với bất kỳ ai.

Tuy lúc mời Tần Tri ngủ cùng mình không có cảm giác gì, nhưng khi Tần Tri nằm bên cạnh cậu thật, Tô Đoạn mới nhận ra cậu vẫn chưa quen với chuyện này.

Vì vậy cậu không kiềm được rúc mình vào trong, chừa một khoảng cách giữa cậu và Tần Tri.

Tần Tri thấy cậu như thế thì còn gì không hiểu nữa.

Trợ lý Tần bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cậu chủ nhỏ của hắn quả là rất giỏi dày vò người ta, rõ là cậu chủ động mời hắn, giờ lại tự dưng thấy căng thẳng, chẳng tự cảm thấy gì cả.

Tự nhủ không được gấp gáp, dọa chạy con mồi không tự biết nhưng lá gan cũng bé, Tần Tri đẩy chiếc chăn chỉ đắp được một nửa lên mình sang hết cho Tô Đoạn, "Ngoan, nhường em đắp này."

Bấy giờ Tô Đoạn mới nhận ra chiếc chăn này không đủ, cậu và Tần Tri cách xa thế này, nếu một mình đắp hết thì người còn lại chỉ đắp được một xíu thôi.


Nhưng nếu nhích lại gần thì có lẽ sẽ đủ.

Tô Đoạn do dự mấy chục giây, cuối cùng hạ quyết tâm: "Anh lại đây đi, tụi mình đắp chung."

Nếu không đắp chăn ngủ sẽ dễ bị cảm lắm - Dù sao lần nào cậu cũng bị.

Rõ là cậu bảo Tần Tri đi ngủ, nhưng giờ ngay cả chăn cũng không được đắp, đúng là hơi quá đáng.

Vậy không được.

Tô Đoạn kiên định với quyết tâm, thấy Tần Tri vẫn không nhúc nhích bèn thúc giục hắn: "Anh mau đến đây đi."

Yết hầu Tần Tri lăn lên xuống, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dài: "... Được."

Con mồi luôn ngẩng cái đầu nhỏ bé về phía hắn, nhưng hắn không thể đơn giản thô bạo ngậm con mồi đi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không khỏi lo lắng một ngày nào đó mình sẽ mắc lỗi.

Thân thể đã rèn luyện khỏe mạnh và cao to hơn Tô Đoạn hẳn, khi được bao bọc bởi hơi ấm và sức mạnh không thể làm ngơ, Tô Đoạn cảm thấy cả cây của mình đều được bao bọc bởi một hơi thở không nói nên lời của Tần Tri.

Cổ Tô Đoạn cứng đờ, theo phản xạ muốn lấy lá non che đầu rồi co rúm lại về sau, ai ngờ lại quên mất mình lui vào trong cùng, sống lưng dựa vào cửa sổ sát đất lạnh lẽo, chẳng động đậy nổi.

Tần Tri đưa tay đỡ lấy vai cậu, thì thầm bên tai cậu: "Đừng cử động."

Mặc dù cửa sổ kính của Tô thị chắc chắn sẽ không bị vỡ vì cú đụng nhẹ này, nhưng Tần Tri vẫn hết hồn.

Tô Đoạn nhận ra mình không còn nơi nào để chạy, không kìm được nuốt nước miếng.


Tần Tri đỡ lưng cậu kéo về phía mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Phía sau là kính, lạnh lắm, em nhích lại đây đi."

Tô Đoạn theo phản xạ đẩy vai Tần Tri, nhưng cậu không có sức, dễ dàng bị hắn ôm vào trong lòng.

Tần Tri không buông ra, liên tục vỗ nhẹ lưng Tô Đoạn: "Mau ngủ thôi nào, ngủ muộn em lại khó chịu."

Tô Đoạn tựa đầu vào vai Tần Tri, không biết là do lực vỗ lưng hay là giọng nói trầm trầm dỗ dành cậu,

dù cậu vẫn thấy hơi hoảng sợ khi bị hơi thở của người khác bao bọc, nhưng chưa được mấy phút đã từ từ thả lỏng, ý thức dần mông lung dưới tác động của đồng hồ sinh học.

Cảm thấy người trong lòng dần thở đều đều, Tần Tri dần không vỗ lưng cho người ấy nữa, nhưng tay hắn không đành lòng rút về, vẫn đỡ trên tấm lưng gầy yếu dễ dàng chạm đến xương.

Mặc dù bầu không khí vô cùng thoải mái dễ chịu, được ôm cậu chủ nhỏ mềm mại, ánh nắng ấm áp trên đỉnh đầu, nhưng Tần Tri lại không buồn ngủ chút nào vì lòng xao xuyến kéo dài không dứt trong lòng.

Đến nỗi không thể dằn lòng muốn rít một điếu thuốc.

Hắn không phải người nghiện thuốc lá nặng, chỉ hút một hoặc hai điếu khi áp lực lớn và mong nhớ cậu chủ nhỏ.

Nhưng có lẽ vì hắn mới bỏ thuốc lá và đã đến giai đoạn tái nghiện thuốc lá khó vượt qua nhất nên mới muốn được rít một điếu, mong muốn tăng vọt đến nỗi khiến hắn gần như rơi vào trạng thái âu lo.

Tần Tri thở gấp, vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại sạch sẽ của Tô Đoạn hệt như một kẻ nghiện uống rượu độc giải khát, chóp mũi vừa ngửi thấy mùi thảo mộc thoang thoảng có chút đắng bèn tham lam hít một hơi thật sâu.

___

5/11/2023.

20:36:44.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK