• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
“Quá trình lắp đặt đã hoàn tất.”
“Cảm ơn nhiều.”
Cuối cùng thì nhà làm cho Peace cũng đã xong. Tôi nhìn nhà mới của Peace với một trái tim tự hào vô bờ.
Tường chắc được làm từ những tấm kính sạch sẽ, có máy lọc không khí và các phòng nóng lạnh, thậm chí còn có cả một lớp chắn bằng gỗ cứng nữa. Nên thay vì chuồng cho thú cưng thì nó trông giống như một phòng hút thuốc chất lượng cao hơn. Nhờ chiếm khoảng nửa cái phòng khách nên nó rộng khủng khiếp. Nếu như này thì sẽ không lo Peace cảm thấy bị ngột ngạt kể cả khi nó ở một mình.
Bên cạnh việc xây chuồng thì cửa ra vào cũng được đổi thành một cái chắc chắn hơn. Toàn bộ kính ở trong phòng khách đều được làm đặc biệt nên họ nói sẽ không sao.
Ngay khi việc chuẩn bị hoàn tất, tôi đến thẳng nhà kính của Yoohyun và mang Peace đến. Khi tôi đặt Peace xuống phòng khách, nó chỉ lúng túng một lúc trước khung cảnh xa lạ xung quanh và bắt đầu khám phá xung quanh, khụt khịt mũi.
“Mày không được cắn dây điện đâu đấy.”
Vì hệ thống dây điện rất gọn gàng nên hầu như không có bất kỳ bộ phận nào bị lộ ra ngoài.
“Lát nữa một chú sẽ đến. Đừng có cắn người ta đấy.”
Yoo Myeongwoo đã về nhà mình để chuyển một số đồ đến. Peace có kích thước của một con mèo nhưng nó là cấp C còn Myeongwoo là cấp F nên nếu cả hai đánh nhau, Yoo Myeongwoo sẽ gục ngay và luôn. Tôi nên cẩn thận để đảm bảo rằng cả hai không ở với nhau cùng một chỗ.
-Grừ, grừ!
Peace tiếp tục kiểm tra từ phòng khách đến nhà bếp, bước đến bên chân tôi như thể hài lòng và nằm dài ra duỗi lưng. Ngay lúc tôi ẵm nó lên, nó lập tức bám lấy như chỉ chờ có vậy.
“Peace nhà ta, sao lại dễ thương thế.”
Làm sao tôi có thể bỏ đói nó chứ? Dù thế, tôi vẫn không thể khiến nó tăng trưởng. …Tôi có nên dạy cho nó tiếng Hàn không nhỉ?
Mang Peace theo mình, tôi ngồi lên ghế sô pha và mở TV. Ánh sáng phát ra từ cái ti vi tương đối lớn được treo trên tường và một chương trình phát sóng đặc biệt hiện lên. Bối cảnh không phải nơi nào khác mà chính là Hiệp hội Thợ săn.
Các phóng viên ồn ào bàn tán về việc một Người Thức tỉnh cấp S của Hàn Quốc sẽ sớm xuất hiện.
“Yerim hẳn đã đi đăng ký làm Người thức tỉnh.”

Mới buổi trưa, con bé đi sớm thật. Ngay sau đó, máy quay đã phóng to hình ảnh một chiếc ô tô đang đi vào bãi đậu xe của Hiệp hội. Xe dừng lại và Kim Jiyeon, Thợ săn cấp A của hội Haeyeon bước ra từ ghế lái. Rồi Yerim cũng xuất hiện trên camera.
“Con bé dỗi vì tao không đi cùng nhưng trông con bé vẫn ổn.”
Hay là vì lên tivi? Thực sự tuyệt vời khi nhìn thấy một biểu cảm tràn đầy tự tin.
Suốt quãng đường đến tòa nhà Hiệp hội và phòng đo thứ hạng cao, chiếc máy quay liên tục theo sát con bé từ phía sau. Thái độ của Yerim khi thực hiện một cuộc phỏng vấn trước khi bắt đầu đo đặc trông vô cùng tự nhiên, đến mức trông rất thành thạo. Con bé đang làm rất tốt.
“Peace, nhìn kìa. Là chị Yerim đấy. Từ giờ mày sẽ thấy chị ấy thường xuyên. "
Tôi vừa nói vừa nắm lấy hai chân trước của Peace và vẫy vẫy  chúng. Đó là người chị mà mày phải đối xử thân thiện … khoan đã, gọi là chị phải không nhỉ?
‘…Giới tính của Peace là gì nhỉ?’
Tôi vẫn chưa kiểm tra xem nó là cái hay đực. Tôi cũng không nghe Yoohyun nhắc đến. Khi tôi nhìn xuống Peace, hai đôi mắt vàng tròn xoe đang nhìn lại tôi. Dễ thương.
Tôi không thể rút ra được điều gì từ ngoại hình của nó.
“Hừm… mình có nên kiểm tra nó thật nhanh không?”
Có lẽ mình sẽ biết nếu mình lật ngược nó lại.
“Peace, ngoan nhé ~. Nằm xuống một chút nha.”
Tôi hạ nó xuống ghế sô pha và lăn nhẹ nó lại. Hình như Peace nghĩ rằng tôi và nó đang chơi đùa, nên nó không phản kháng gì cả mà còn vẫy vẫy cái đuôi. Để xem nào, đây là hậu môn và… ưm… ưm ……
“…… Nó không có ở đó.”
Nó không có. Gì. Bị đem cất rồi à? Động vật có vú cũng có dạng lưu trữ à? Tất nhiên, nó là một con quái vật nên bạn không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.
"Thôi sao cũng được."
Dù nó là đực hay cái, thì miễn là anh ta lớn lên mạnh mẽ và khỏe mạnh là được rồi. 2 chi trước nhỏ xíu nắm lấy tay tôi và cắn yêu vài phát. Để đáp lại, tôi gãi cái bờm mềm ở gáy của nó  và rời khỏi chỗ ngồi.
Bây giờ, tôi nên từ từ chuẩn bị để thu xếp tiền tiết kiệm của mình.
-Gừ, gừ!
Ngay khi tôi vừa lên phòng, Peace nhõng nhẽo và thoăn thoắt chạy theo. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc vừa ôm nó vừa bật máy tính lên.
Tôi đã ghé qua ngân hàng vào buổi sáng, xong khâu tạo sổ ngân hàng và thậm chí còn mở một tài khoản mới cho chứng khoán. Vẫn ổn nếu tôi để lại khoảng 10 triệu won để tiêu trong thời gian này và đầu tư phần còn lại. Đầu tiên, tôi đã nghĩ đến việc mua những cổ phiếu bên dược phẩm sẽ thành công rực rỡ trong hai tháng tới, và sau đó đầu tư thêm tiền lãi ở những nơi chắc chắn sẽ thành công.
Sẽ không có chuyện tương lai giống nhau 100% nên tốt hơn là chia ra.
Thuốc chữa rụng tóc sẽ phát triển đúng như dự đoán, phải chứ?
Chỉ sau hai tháng nên có lẽ nó sẽ không thay đổi.
Sau khi đầu tư tiền, tôi đọc lướt qua cổng thông tin. Mọi nơi đều nhốn nháo hết cả lên kể từ khi cấp S mới xuất hiện. Trong số đó, có cả những nhà báo rác rưởi đang viết tiểu thuyết về cha mẹ đã khuất của Yerim. Những tên khốn điên rồ này. Tôi nhanh chóng tạo một bản PDF và báo cáo nó với ban Quan hệ công chúng của hội Haeyeon.
-Keureueu
Vì tôi làm việc trên máy hơi lâu, Peace bắt đầu phàn nàn. Ngay sau khi tôi bỏ tay ra khỏi con chuột trong sự vui mừng, thì đột nhiên ,
Bộp!
Hai bàn chân nhỏ phía trước đập nát con chuột như bắt gián. … Peace à, chắc mày cảm thấy chán lắm.
“Dù có chán, mày cũng không thể đập đồ như thế này được. Bố sẽ nghèo sớm đấy. ”
Chi phí sinh hoạt bằng 0 và 3 triệu won hàng tháng không phải là một khoản tiền nhỏ, nhưng đề phòng, tôi phải tiết kiệm. Vì số tiền đó sẽ mất đi một nửa nếu tôi vào ngục tối. Và tôi chỉ có thể đi vào một hầm ngục có thứ hạng thấp tại thời điểm đó. Ngoài ra, những tình huống tôi cần tiền có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Một con chuột không nhiều, nhưng máy tính và điện thoại di động thì cấm. Mua đồ mới mà sử dụng được thì đắt lắm ”.
-Gyareureung
Trước giọng điệu buộc tội của tôi, Peace nhanh trí tỏ ra dễ thương. Thằng nhóc liếm tay tôi và ngoáy đuôi một cách tinh nghịch. Nhìn cảnh này, tôi tự hỏi liệu nó có nhanh chóng hiểu cả những từ như Anh yêu em không. Thật tuyệt nếu tôi có thể áp dụng thành công từ khóa mà không phải bỏ đói đứa trẻ tội nghiệp này.
Tôi vào bếp, cho Peace ăn và cũng ăn bữa trưa của riêng mình. Mặc dù Yoo Myeongwoo chưa bao giờ nấu ăn trước đây, những món ăn kèm cậu ấy làm khá ngon. Có phải nhờ vào đôi bàn tay khéo léo của cậu ấy không? Sau một đến hai tháng, cậu ta có thể bất ngờ trở thành đầu bếp thượng hạng.

[Kỹ năng ban đầu của Park Yerim tổng cộng có ba, và trong số đó, có một kỹ năng ngang với cấp SS.]
Chiếc tivi nhỏ trong nhà bếp tiếp tục chiếu chương trình về Yerim. Việc đo thứ hạng hẳn đã kết thúc, bởi sự xuất hiện Sự ra đời của Thợ săn chiến đấu cấp S thứ 8 trong chú thích . Người ta đã nhiệt tình giải thích rằng vì điều này, chúng ta sẽ bắt kịp Trung Quốc và trở thành quốc gia tốt nhất thế giới trong khu vực và sự an toàn của công dân blah blah.
Trung Quốc hiện có chín Cấp S và Nhật Bản có năm. Nhưng Trung Quốc không thực hiện đăng ký thức tỉnh và có nhiều Cấp S che giấu danh tính của họ. Ai lại muốn gia đình mình bị bắt làm con tin và bị ràng buộc với chính quyền chứ?
Hiển nhiên, cấp S, thậm chí Thợ săn cấp A trở xuống lần lượt trốn ra nước ngoài, và sau 4 năm, Trung Quốc mất khả năng quản lý các ngục tối hạng cao.
Khoan đã, dù sao họ cũng là những người sẽ rời Trung Quốc, vậy mình có nên cuỗm một số Thợ săn không?
Trong vòng nửa năm, các Trung tâm Thức tỉnh sẽ xuất hiện nên tôi thậm chí không cần phải Đánh thức họ từng người một. Nếu họ là Thợ săn chiến đấu, thì dù tôi không sử dụng kỹ năng Seed-leaf và họ Thức tỉnh tại Trung tâm, thì ít nhiều cũng đã gần đạt được sự tối ưu hóa. Nếu tôi đưa các Thợ săn chiến đấu sẽ đạt cấp A ~ S và gia đình của họ vào nước, thì công việc của tôi sẽ hoàn thành.
Nếu là nửa năm sau, ví của mình sẽ dày hơn khi tôi lấy trộm một vài người, và nếu mình chỉ Đánh thức cấp A trở lên, quốc gia hoặc hội có thể tự mình tìm ra các thủ tục khác.
Chắc chắn sẽ có một healer cấp A. Sẽ thật hoàn hảo nếu tôi cho họ vào Haeyeon. Chính phủ và các bang hội khác có thể thảo luận và chia nhau số còn lại.
Eh, việc giúp đỡ những người gặp khó khăn thay vì sử dụng kỹ năng của mình cũng giống như nhau cả thôi. "
Tôi thậm chí không phải giao dịch trực tiếp, và chỉ cần thuê vài tay môi giới. Các quốc gia khác cũng lấy Thợ săn bên Trung Quốc theo cách đó. Một thời gian sau, khi việc giám sát trở nên tồi tệ hơn, nó trở thành vấn đề phải đổ máu. Không ẩn ý gì đâu, là sự thật.
Các nước lân cận chắc chắn sẽ rất tàn bạo.
Ngay từ đầu, việc bạn liều mạng vào ngục tối đã là chuyện bình thường, nên điều đó là đương nhiên. Tuy vậy, để bắt đầu một cuộc chiến toàn diện, vẫn còn ba năm nữa. Số lượng ngục tối tăng lên, những con quái vật không thể đối phó như Lauchitas bùng phát, và không có đủ Thợ săn cấp cao. Vì vậy khi ngục tối Hạng S bắt đầu bị phá vỡ, nó thực sự trở nên rất tàn bạo.
Vào thời điểm đó, Hàn Quốc đã đứng về bên hòa bình so với các nước ngoại quốc.
Tuy nhiên, nếu tôi chăm chỉ tìm kiếm trên toàn thế giới và phát hiện ra một cấp S mỗi tháng, đồng thời nuôi dưỡng các cấp A ~ B đã không Thức tỉnh một cách tối ưu.
Nếu tôi làm điều đó, tương lai có thể thay đổi theo một hướng tích cực hơn, nhưng.
…… Ehh, có cần phải lo lắng về các quốc gia khác không? Hãy chỉ kết thúc bằng việc thêm một số người vào Hàn Quốc.
Tình trạng của tôi thì làm được gì. Những người cấp cao có thể tự mình giải quyết. Ngay cả 5 năm sau, nó chỉ là khó khăn để sống hơn một chút thôi; không đến nỗi khốn khổ.
Tôi khoác Peace trên vai và dọn dẹp bàn ăn. Hiện tại tôi không có gì để làm; cảm tưởng như cuối tuần mặc dù nay là thứ Hai. Sẽ thật tuyệt nếu mọi chuyện luôn như thế này.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một thông báo từ điện thoại của mình. Là Kim Sunghan.
[Vì khóa đào tạo Tân Thợ săn bắt đầu vào ngày mai, hôm nay tôi sẽ đi mua rượu nếu cậu thấy ổn.]
Ừ thì, ngày đầu tiên là lớp lý thuyết nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, phần thực hành sẽ tăng lên gấp đôi vì thế không nên uống rượu vào hôm trước đó. Mặc dù tôi là người có hơn 4 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng tôi không thể tiết lộ điều đó.
Mình có nên nói từ khóa hay không nhỉ?
Hãy quyết định sau khi say một chút. Nếu nó có vẻ khả thi, thì tôi sẽ nói, còn nếu không, thì tôi sẽ không làm.
[Được thôi. Xin hãy gọi tôi vào buổi tối. Sẽ thật tuyệt nếu được mua với một bầu không khí dễ chịu.]
Đôi khi sẽ có người nhận ra Kim Sunghan nên sẽ rất phiền phức cho anh ấy, nhưng tôi không muốn đến một nơi nào đó mà bạn phải đeo cà vạt vì như vậy sẽ rất ngột ngạt. Và bầu không khí sẽ không phù hợp để nói từ khóa.
Nếu đó là một nơi náo nhiệt, thì những thứ vô nghĩa như Anh yêu em sẽ nhanh chóng bị che đậy.
[Được rồi.]
Một lúc sau, câu trả lời đã đến. Nhắc mới nhớ, HunTalk vẫn chưa ra à? Tên nó thực ra là H-Talk nhưng mọi người gọi nó là HunTalk và nó là một app nhắn tin dành riêng cho Thợ săn. Những Thợ săn hạng thấp hơn không có nhóm cố định đã dùng nó để tập hợp một nhóm cùng vào ngục tối. Mặc dù tôi không cần phải sử dụng nó bây giờ.
Tôi cũng nên mua cổ phiếu cho HunTalk. Công ty nào tạo ra nó ấy nhỉ?
Yoo Myeongwoo đã trở lại cùng lỉnh kỉnh đồ đạc, nhưng Peace thông minh của chúng ta đã nhanh chóng phân biệt được những thứ nó có thể ăn và những thứ nó không thể. Nó không để lại vết cắn nào trên Yoo Myeongwoo.
… Thực ra là có một cái. Tuy nhiên, không có máu và chỉ để lại vết, bấy nhiêu thôi cũng đáng khen rồi.
Đứa trẻ của tôi hẳn là một thiên tài.
Sau đó, có một chút rắc rối với Yerim, người đã trở về vào cuối buổi chiều. Con mèo thật dễ thương! vang lên khoảng 30 lần khiến Peace cáu và bấu vào vai tôi. Peace đáng thương của chúng ta.
Tôi đuổi Yerim về nhà và sắp xếp một chỗ ngủ êm ái cho Peace đang căng thẳng, rồi Kim Sunghan liên lạc với tôi.
"Tôi đang đi ra ngoài, vì vậy đừng mở chuồng của Peace, và không được để Yerim đến đây."

Trước lời nói của tôi, nước da của Yoo Myeongwoo tái đi.
“T-tôi…?”
“Con bé là một người cậu có thể thuyết phục bằng lời nói. Đừng lo lắng.”
Từ bây giờ cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều cấp S, vì vậy cậu nên quen dần với nó đi. Chưa kể, cậu sẽ trở thành người có quyền nhất đó cậu trai à. Đừng sợ nữa.
Tôi đập mạnh vào bờ vai đang rũ xuống của Yoo Myeongwoo rồi đi xuống bãi đậu xe, nơi Kim Sunghan đang đợi.
Nơi chúng tôi đặt chân đến là một con phố nhộn nhịp cách hội  Haeyeon không xa.
"…Đây?"
Hơi bối rối, tôi nhìn chằm chằm vào quán rượu có tấm biển lấp lánh, nơi mà Kim Sunghan đưa chúng tôi đến. Chỗ này… hơi nhiều bạn trẻ… ở độ tuổi 20, cả những đứa nhỏ hơn nữa. Không phải đối tượng khách hàng ở đây là những đứa sinh viên đại học hay sao? Anh nghĩ tôi là ai...
… Nhưng nghĩ lại, tôi thực sự đang ở độ tuổi 20. Điều này cứ lởn vởn trong tâm trí.
Nhưng ngay cả khi tôi 20 tuổi đi chăng nữa, tôi cũng đã ăn ba chỉ nướng và uống rượu soju với mấy ông chú ở nhà máy đó. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi nhẹ nhàng, sống động, tươi mới như vậy. Nó đầy màu sắc. Và Cuộc đi săn được viết trên biển nghĩa là gì? Nó có phải là một câu lạc bộ không? Âm nhạc phát ra cũng mang lại cảm giác như vậy…
Dù thế nào thì, điều này cũng không đúng. Bầu không khí này không đúng.
“Tôi không biết những nơi như thế này nên tôi đã nhờ Thợ săn khác giới thiệu.”
Kim Sunghan nói. Giới thiệu ... giới thiệu à... nó trông cũng có vẻ nổi tiếng
“… Đó là đề xuất của ai?”
“Là Kim Minee, một Thợ săn hạng B. Anh ấy là một sinh viên đại học nhỏ hơn cậu Han Yoojin ba tuổi. Anh ấy nói rằng nơi này là một nơi khá nổi tiếng và dễ dãi xung quanh đây. "
Không, ý tôi không phải là dễ dãi như trong tiêu chuẩn dễ dãi của học sinh ……
“Học sinh Minee… vừa làm Thợ săn vừa đi học chắc hẳn cậu ta bận rộn lắm, nhưng có vẻ anh ấy biết nhiều địa điểm nổi tiếng nhỉ.”
"Nếu cậu ta không phải là Thợ săn, cậu ta đã bị trục xuất."
Cậu Kim Minee hẳn đã chơi bời rất nhiều. Nếu cậu ta là một Thợ săn hạng B trực thuộc hội, họ sẽ coi cậu ta như một người đã tìm được việc làm, nhưng cậu ta sắp bị đuổi học - bộ tên nhóc không hề đi học sao?
Và khi nói về điều này, khiến tôi lại nhớ rằng Yoohyun cũng đã được đặc cách nhận vào một trường học và có điểm chuyên cần là 0. Yerim cũng không còn lý do gì để đi học nữa.
Trẻ vị thành niên Hạng C trở lên được chuyển đến một trường học đặc biệt dành cho Người Thức Tỉnh để đảm bảo an toàn hoặc được học tại nhà. Vì sẽ có nhiều nguy hiểm rình rập  nếu bạn đặt các siêu thiếu niên đang ở độ tuổi khó nhằn, những người mà giáo viên không thể đọ sức, với những người bạn yếu kém hơn chúng.
"Vào trong thôi."
Kim Sunghan nói, như thể không có gì là sai. Ít nhất tôi cũng có khuôn mặt 20 tuổi nhưng anh đã 30 rồi mà? Chưa kể, với một cái cau mày cứng nhắc và vẻ ngoài nghiêm túc cộng thêm năm đến sáu tuổi  - anh không thấy khó chịu à? Dù nhìn thế nào đi nữa, thì anh ta cũng không giống một khách hàng mà là một ông chú đến tìm đứa cháu hư hỏng của mình hơn.
Cả cái kính râm không hợp không khí, để che mặt, nên trông anh ta cũng giống như một tên côn đồ đến thu nợ…… Thấy chưa, những đứa trẻ đi ngang qua đang lo lắng liếc nhìn.
"Cậu không vào à?"
Anh ta hỏi, quay lại nhìn tôi, người đang lầm bầm. Chú à. Ý tôi là, tôi thì không có vấn đề gì. Chỉ là xấu hổ chút thôi, nhưng tôi đang ở tuổi đôi mươi. Nếu tôi học đại học bình thường, tôi đã đến những nơi như thế này.
“… Tôi vào đây.”
Tôi nuốt khan nước bọt và đi vào quán. Tôi đoán trải nghiệm này cũng tốt. Hãy tận hưởng tuổi trẻ kể từ khi tôi xuyên về quá khứ…
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK