Nhoáng lên như thế mà nhiều năm đã trôi qua.
Đường Vãn định nhấc trứng lên, nhưng Yến Phi Bạch lại nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay lạnh ngắt của hắn chạm vào làn da ấm áp của cô, tay hắn dường như hơi run lên, một hồi lâu mới buông ra chậm rãi nói: “Đưa đây, anh ăn.
”Tính tình của hắn không thay đổi, nói năng một cách ngắn gọn và khiêm tốn, như thể hắn sẽ chết đi nếu nói thêm vài từ nữa.
Đường Vãn nhìn hắn nhặt quả trứng, lấy khăn giấy lau nước rồi chậm rãi bóc ra, bàn tay thon dài như ngọc, lông mi của người đàn ông cụp xuống, bộ dáng đang nghiêm túc làm việc.
Nhưng động tác rất tao nhã, vẻ ngoài bóc vỏ trứng như đang đánh bóng một món đồ thủ công tinh xảo, Đường Vãn phải thừa nhận rằng vị thiếu gia được một gia đình thế kỷ nuôi dưỡng khác hẳn người thường, cho dù là tham gia yến tiệc.
Mười năm trước, Phi Bạch cũng là bộ dáng lãnh đạm, không bao giờ nhiệt huyết như những thiếu niên khác, luôn cao cao tại thượng như Thiên Vương lão tử.
Đường Vãn sững sờ, Yến Phi Bạch đưa quả trứng đã bóc cho cô, Đường Vãn cầm lấy nhưng không ăn: "Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng ra dáng đàn ông một lần.
"Lúc quen biết Đường Vãn nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng cô luôn ở bên và chăm sóc hắn vô cùng dịu dàng, cô đáng lẽ nên là người nên được yêu thương.
Yến Phi Bạch cụp mắt xuống lau tay, lông mi đen nhánh che đi ánh nhìn trong mắt, cô ngồi đối diện cũng không nhìn thấy sự hối hận sâu sắc trong mắt hắn.
Hắn quay lại không chỉ để cướp lại những thứ của mình mà còn phải đối xử tốt với cô.
Thế giới này không đẹp đẽ gì cả, bản thân hắn cũng ghê tởm, nhưng Đường Vãn rất tốt, nếu cô thích thứ gì, chắc chắn hắn sẽ cố gắng hết sức để đoạt lấy.
Ngước mắt lần nữa, Yến Phi Bạch vẫn nhìn cô chăm chú, dưới đôi mắt đen của hắn có quá nhiều thứ, ngay cả hắn cũng không giấu được tất cả những cảm xúc đã chôn sâu của mình.
Đường Vãn đã quen với tính cách thất thường, ăn nói hoàn toàn dựa vào tâm trạng, muốn nói thì nói, không muốn nói thì kệ người khác của hắn.
Nhưng mà, cô vẫn không ngờ Yến Phi Bạch đột nhiên trầm giọng nói: "Đường Vãn, anh sẽ thay đổi.
"Đường Vãn ngây người ra một lúc, quả trứng đưa đến miệng cũng quên cắn: “Sửa cái gì?”“Em không thích cái gì, tôi đều sửa.
”Giọng hắn khàn khàn, nhìn cô với ánh mắt mong đợi yếu ớt.
Đường Vãn khịt mũi, cười nhẹ: "Không sao đâu, em cũng quen rồi, anh muốn làm gì thì làm.
"Mùi vị của trứng gần như giống nhau, nhưng không phải là mùi vị của hồi nhỏ nên cô đã bỏ xuống, cũng không mấy quan tâm đến nó nữa.
Cô đột nhiên nhớ ra mục đích của chuyến đi này, nhưng bây giờ cô đã không còn lo lắng nữa, thay vào đó từ tốn hỏi hắn: "Yến Phi Bạch, anh có hận em không?"Bọn họ gặp lại mấy lần, cũng chưa từng trực tiếp đề cập đến vấn đề này, đột nhiên lại hỏi thẳng, một chút ấm áp vừa mới châm ngòi đã bị đốt sạch.
Yến Phi Bạch không muốn nhớ lại cảm giác lúc đó, tuy rằng mặt không chút biểu cảm, nhưng bàn tay đang xoa chiếc chìa khóa bằng ngọc bích lại dừng lại, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Đường Vãn.
“Hận.
”Không, kỳ thật hắn một chút đều không hận cô.
Thậm chí chưa từng có suy nghĩ muốn hận cô.
Nhưng hắn hiểu Đường Vãn quá rõ, chỉ cần nói không ghét bỏ hay phàn nàn, cô sẽ đi ngay lập tức, bọn họ có thể sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau nữa.
Đường Vãn chưa nghe được đáp án, trong lòng lại vẫn là bị đâm một chút: “Chân của anh là chuyện như thế nào?”“Phế đi.
” Ngữ khí của Yến Phi Bạch bình tĩnh không chút gợn sóng.
Đường Vãn cau mày nhìn hắn, cô không thích vẻ mặt của hắn cho lắm, rõ ràng là chân đã phế, nhưng hắn lại muốn làm người bình thường.
Đường Vãn thà rằng trên mặt Yến Phi Bạch có chút cảm xúc, ít nhất có thể chứng tỏ hắn quan tâm mình, biểu cảm như vậy cũng quá lạnh lùng, làm như hắn không quan tâm lắm, cô không thích.
Tay của Đường Vãn chống trên xe lăn, Yến Phi Bạch cụp mắt xuống, hắn nhìn thấy bàn tay của cô đang nhẹ nhàng cầm lấy xe lăn, dường như mạch máu trên mu bàn tay có chút phồng lên.
Đường Vãn nhẹ nhàng hỏi hắn: "Anh làm mọi cách để em đi theo anh, để em chuộc lỗi?"“Ừ.
” Giọng người đàn ông trầm khàn.
Xung quanh thật yên lặng ! Một luồng khí lạ đang lan tỏa.
.
Danh Sách Chương: