" Nghiên Nghiên, nàng cũng ở đây sao, thật sự trùng hợp, chúng ta thật có duyên " Thạc Vi cười tà mị nhìn nàng, đúng là có duyên, nên hắn sẽ làm nàng trở thành của hắn, là người có quyền lực nhất.
Lưu Yên Nghiên âm thầm thở dài " Ồ, ta thật nên biết ơn khi được làm người có duyên với Sứ giả Tây Quốc"
Tiểu Đức Tử lén nhìn qua lại giữa cả hai người, sao hắn cứ cảm giác giữa Tiêu Dao Vương Phi và Sứ Thần Tây Quốc có gì đó không bình thường, nhưng thân phận hắn không cho phép hắn tò mò quá nhiều.
Thạc Vi nghe nàng nói xong thì cười rộ lên " Là vinh hạnh của Thạc Vi mới đúng "
Nàng âm thầm khinh bỉ, tên hai mặt, nếu không phải hôm qua bị hắn phát hiện, nàng đã không nhiều lời như vậy, đúng là sơ suất của nàng.
Hắn vẫn giữ nụ cười tà mị, đôi mắt đào hoa khẽ chớp " Nàng không phiền nếu dẫn ta đi dạo quanh một vòng Nam Quốc chứ ? "
" Không phải hôm nay...ta không có nghĩa vụ dẫn ngươi đi " Chút nữa thôi nàng đã khai ra vụ hôm qua rồi, tên áo đỏ chết tiệt, cứ thích gây sự với nàng.
Nhìn nàng tức tối, hắn cười càng đậm, đôi mắt tràn ngập vui vẻ chứng tỏ tâm tình hắn rất tốt " Vậy sao ? Nhưng ta nhớ hình như hôm qua...!"
Hắn nói nửa câu xong thì nhìn nàng cười, đôi mắt hơi liếc qua Tiểu Đức Tử bên cạnh đang cúi đầu, ý nghĩ hắn ta là người của Nam Hoàng, nếu nàng không muốn bị bại lộ thì nên đi cùng hắn.
Lưu Yên Nghiên tức giận trừng mắt, sau đó cũng quay sang nói với Tiểu Đức Tử " Đức Công Công quay về trước đi, ta muốn dẫn Sứ Thần đi tham quan một chút "
" Vâng thưa Vương Phi " Tuy bối rối không biết nên làm thế nào, Hoàng Thượng kêu hắn dẫn Thất Vương Phi đi dạo quanh hoàng cung, nhưng rốt cuộc nàng lại dẫn Sứ Thần Tây Quốc đi tham quan.
Dù thế nào phận làm nô tài không cho phép hắn hỏi nhiều.
Thấy hắn đi xa, nàng mới tức tối quay sang Thạc Vi
" Ngươi định thất hứa? Rõ ràng hôm qua chúng ta đã giao kèo "
Tên hồ ly chết tiệt, hắn lại định gài bẫy nàng.
Thạc Vi đi lên kéo tay nàng, nhảy lên trên mái ngói " Hôm qua là hôm qua, hôm nay là chuyện của hôm nay "
Lưu Yên Nghiên thở dài đi theo hắn, dù sao cũng đang rảnh, nàng đi theo hắn cũng coi như đi giải trí đi.
Bước vào tửu lâu, hắn chọn cái bàn trong góc khuất, nhưng lại thấy được toàn cảnh.
" Nghiên Nghiên, ta nghe nói đây là tửu lâu nổi tiếng tại Nam Quốc, nàng thử xem " Hắn gắp đồ ăn vào chén nàng vừa cười vừa nói.
" Cảm ơn " Nàng bỏ vào miệng, đúng là đồ ăn ở đây không chê vào đâu được, mai mốt nàng phải xây dựng quán của nàng như vậy.
Đang lạc vào vòng suy nghĩ thì đoạn đối thoại vang lên kéo sự chú ý của nàng.
" Nghe nói Tây Hoàng lại nạp thêm phi tử, đợt này chính là công chúa Nam Quốc, chính là hoà thân " Người buôn chuyện thứ nhất lên tiếng.
" Lại nạp phi tử? Thật tội cho Cửu công chúa, là một tài nữ a " Người buôn chuyện thứ hai cảm thán.
Lưu Yên Nghiên im lặng lắng nghe câu chuyện, Tứ Đế đúng là chuyện kể hoài không chán, nhưng tại sao lại cảm thương cho vị công chúa đó, không phải được gả cho Hoàng đế là mơ ước của các nữ tử thời nay sao? " Tây Hoàng là người như thế nào? "
Thạc Vi thấy nàng nhắc đến Tây Hoàng thì vẻ mặt hào hứng rạng rỡ " Hắn a, là người tuấn mĩ tiêu sái, là vị minh quân của Tây Quốc "
Nàng bật cười, hắn đang bênh hắn ta à, rốt cuộc có phải là Thạc Vi yêu Tây Hoàng luôn rồi đó chứ
" Nhưng nghe ngươi nói lại không giống với điều mà ta vừa nghe nói, theo bọn họ thì có vẻ như Tây Hoàng là một người ham mê tửu sắc hoặc có mệnh khắc thê, nên bọn họ mới thương cảm cho vị Cửu Công Chúa sắp bị hoà thân kia "
Hắn nghe nàng nói vậy thì mặt mày quẫn bách, đúng là hình tượng ham mê tửu sắc nhưng mệnh khắc thê đúng là chỉ có nàng nghĩ ra được, hắn ho khan
" Nghiên Nghiên, bọn họ là người Nam Quốc, đương nhiên không biết hết chuyện ở Tây Quốc, nàng phải tin ta nga "
Lưu Yên Nghiên nhún vai, dù sao cũng không liên quan đến nàng, nhưng một hoàng đế ham mê tửu sắc mà đất nước lại không loạn lạc thì đúng là giỏi thật.
Thạc Vi cũng im lặng dùng món, mắt đào hoa quẫn bách, không ngờ Tây Hoàng trong mắt Nam Quốc lại xấu xa đến vậy.
Trong Lạc Thanh Cung, tiếng đổ vỡ cùng tiếng khóc than vang lên, cung nữ rối rít chặn một nữ tử lại.
" Tại sao lại là ta, ta không muốn, ta không muốn gả cho tên hoàng đế háo sắc đó, tại sao phụ hoàng lại chọn ta đi " Long Minh Lan khóc thét, nàng không đi hoà thân, nàng không muốn gả cho Tây Hoàng, nghe nói hắn ta ham mê tửu sắc, hậu cung ba ngàn giai nhân, nghe nói hắn thích hành hạ phi tử, ai cũng đều không sống quá ba năm, tại sao nàng phải là người được chọn, nàng không cam lòng.
Hoàng Quý Phi Khổng Lạc Như đi đến chỗ nàng rồi cho một tát " Ngu ngốc, chỉ biết lo lắng cho bản thân, ngươi hãy chuẩn bị đi hoà thân, cố gắng lấy lòng Tây Hoàng mà khống chế Tây Quốc "
Nàng không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi, nhưng nàng vẫn không thể để cho Long Minh Kha lên ngôi đế.
Nàng phải nắm quyền, nàng phải là Hoàng Hậu, không phải là Lệ Lăng Di.
Long Minh Lan cắn chặt môi đến chảy máu, nàng quyết tâm phải mạnh, nàng phải đứng đầu Tây Quốc hậu cung, cho dù là Tây Hoàng, nàng cũng muốn nắm trong lòng bàn tay.
Đôi mắt Long Minh Lan hiện lên vẻ cay độc không hợp với độ tuổi.
Sau khi dùng bữa xong, nàng cùng hắn đi dọc theo hoa viên, Thạc Vi định đi dạo phố nữa nhưng Lưu Yên Nghiên từ chối nên hắn đành dẫn nàng trở về cung.
" Rốt cuộc nàng nghĩ sao về Tây Hoàng? " Thạc Vi suốt dọc đường luôn hỏi nàng cảm nghĩ về Tây Hoàng làm nàng đau đầu đến phát nổ.
Rốt cuộc ngươi thích thì ngươi đi mà tìm hắn, ngươi hỏi ta hoài làm gì, ta còn chưa biết mặt hắn đâu.
Nàng đi nhanh về phía trước thì đụng mặt hai người, một người trong y phục lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt nhiều âm mưu làm nàng khó chịu, còn nữ tử bên cạnh khoảng 16 tuổi, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng đôi mắt hơi phiếm hồng như vừa mới khóc xong.
Khổng Lạc Như thấy nàng không hành lễ thì liếc qua thị nữ.
" Nhìn thấy Hoàng Quý Phi sao không hành lễ " Thị nữ hung ác la lên.
Lưu Yên Nghiên cười nhẹ, Thạc Vi đi đến trước cười
" Thì ra là Hoàng Quý Phi, có lẽ Thạc Vi ta đây phải hành lễ với ngươi nhỉ "
Khổng Lạc Như nhìn nam nhân trước mặt, hồng y như lửa, khí chất tà mị nhưng khuôn mặt lại bình thường, đây chẳng phải là Sứ thần Tây Quốc sao.
" Thị nữ của ta không có ý đó, ý nàng muốn nói là nữ nhân sau lưng ngài "
Long Minh Lan thấy Lưu Yên Nghiên khuynh quốc khuynh thành thì cắn môi ghen tị, hết một Khổng Vân Khuê rồi lại đến nàng ta, sao các nàng lại may mắn đến vậy, gả cho hai vị hoàng huynh nổi tiếng.
Nàng không cam tâm, nàng phải cho bọn họ thấy được, ai mới là kẻ mạnh thật sự.
Danh Sách Chương: