"Anh ấy đâu?" Cô nhẹ nhàng đặt bức tranh sang một bên, nhìn về phía Mạnh Phương Ngôn, bình tĩnh hỏi.
Mạnh Phương Ngôn nhìn Chúc Tịnh trước rồi quay đầu lại nói với cô: "Từ sau khi bọn anh ra khỏi phòng thẩm vấn, anh có hỏi cậu ấy định tới không. Cậu ấy nói có việc khác cần đi, chỉ nhờ anh mang cái này đến cho em".
Cô gật đầu, không nhận ra bất kỳ cảm xúc vui buồn mừng giận nào trên mặt.
"Chúng ta ăn cơm đi." Mạnh Phương Ngôn một tay ôm Chúc Tịnh, vội vàng làm dịu bầu không khí: "Bà xã, anh sắp đói chết rồi, bây giờ anh có thể anh nguyên một cái đầu bò".
Chúc Tịnh chăm chú nhìn Lăng Họa rồi nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạnh Phương Ngôn: "Em nhìn anh ăn, không ăn hết tối nay anh ngủ phòng sách cho em".
Hôm nay Chúc Tịnh tan làm sớm ở bệnh viện để về nhà, làm cả một bàn đầy thức ăn ngon, còn uống kèm với rượu vang. Mọi người ngồi quây xung quanh, vui vẻ nâng ly.
"Nào, chúc nhân vật chính của chúng ta sinh nhật vui vẻ!" Chúc Tịnh ho một tiếng, nói với mọi người: "Hy vọng cô ấy năm nào cũng 18 tuổi, được như ý nguyện, ôm hết mỹ năm trên đời".
"Cheers!" Lăng Họa cười tít mắt uống cùng mọi người: "Cảm ơn người bạn thân nhất, Tịnh gia đại nhân, Mạnh phiền phức, Tiểu Kỳ Tịch đáng yêu, còn cả A Úc và Peter Pan nữa. Cảm ơn mọi người đã ở đây cùng mình đón sinh nhật. Mình thật không ngờ sinh nhật năm nay lại được ở bên mọi người ở nước A, mình rất vui".
"Cheers!"
Tiểu Kỳ Tịch nhỏ tuổi nhất, người cũng bé, nhưng sức ăn thì kinh hoàng, gần như tương đương với lượng ăn của bố nó. Nó nhai cơm trong miệng mà còn ầm ĩ đòi cắt bánh gato.
Đến khi thấy mọi người cũng đã ăn gần xong, Chúc Tịnh chuẩn bị xuống bếp lấy bánh. Lăng Họa đứng lên, cùng cô ấy đi vào bếp.
"Là Tiramisu phải không?" Cô ghé vào bệ bếp, ngó đông ngó tây.
"Vâng, dĩ nhiên là vị tiramisu cậu thích nhất rồi." Chúc Tịnh lấy bánh gato từ trong tủ lạnh ra đặt lên bệ, quay người lại nói với cô: "Hôm qua mình dẫn Kỳ Tịch vào siêu thị mua nguyên liệu, hôm nay về nhà làm cho cậu. Bao nhiêu năm qua mình chưa làm cho Mạnh Phương Ngôn nửa cái bánh nào, lát nữa chắc anh ấy sẽ khóc ngất cho coi".
"Tịnh gia, mình yêu cậu." Lăng Họa ôm chặt Chúc Tịnh, cọ cọ mặt vào cổ cô ấy.
"Được rồi, sao giờ cậu làm nũng thế hả?"
"Quà của mình đâu?" Cô cười tít mắt xòe tay ra trước mặt Chúc Tịnh.
Chúc Tịnh lườm cô: "Chưa thấy ai đòi người ta quà sinh nhật thẳng thắn như cậu đấy".
Cô nhún vai: "Cậu cứ nói thẳng đi, tặng mình lì xì dày không? Hay là mua cái túi xách?".
"Mình không lì xì cậu, cũng không mua túi cho cậu, mấy thứ đó cậu đâu thiếu." Chúc Tịnh nghiêm túc nhìn cô: "Quà sinh nhật của mình là vé máy bay một chiều từ nước D về nước A. Chỉ cần ngày nào sống ở đó cậu không còn vui nữa, hay bất kỳ khi nào khác, chỉ cần gọi điện thoại cho mình, mình sẽ mua vé máy bay cho cậu. Cậu có thể lựa chọn từ đó về sau không bao giờ quay trở lại nữa".
"Vẫn câu hỏi cũ, cậu nuôi mình chứ."
"Mình nuôi cậu."
Lăng Họa nhìn Chúc Tịnh, cảm thấy sống mũi hơi cay, nhưng vẫn kiềm chế, mỉm cười lắc đầu: "Trước kia cậu có bao giờ biết lãng mạn đâu. Chúc Tịnh, cậu khác rồi, sau khi làm mẹ hiền vợ đảm, cậu thật sự rất "chua"".
Chúc Tịnh khoanh tay nhún vai: "Vậy thì còn một câu cuối cùng chua hơn, cậu nghe cho rõ đây".
"Lăng Họa, cứ làm những gì cậu muốn làm, nếu sai đó là lỗi của mình."
Đây là người bạn tốt nhất của cô, cũng là người hiểu cô nhất trên đời này. Từ trước tới nay, người này quá hiểu cô muốn làm gì, bứt rứt chuyện gì, buồn bã chuyện gì, cho dù cô không nói, cô ấy cũng hiểu.
Phải, có gì đáng sợ đâu, sai thì sao chứ? Thua cuộc thì sao chứ?
Lăng Họa im lặng vài giây, không nói gì nữa, chỉ ôm Chúc Tịnh thật chặt: "Được, vậy cậu hãy đợi điện thoại của mình. Tới lúc đó dù cậu có thấy phiền muốn đuổi mình đi, mình cũng sẽ không đi đâu".
"Đến đi." Chúc Tịnh bật cười, vỗ lưng cô: "Đùa à, làm sao cậu phiền bằng tay họ Mạnh kia chứ".
...
Mọi người cùng nhau thổi nến, ăn bánh gato. Lăng Họa nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi.
Phó Úc và Ông Vũ hôm sau phải bay gấp về nước D nên ra về trước. Tiểu Kỳ Tịch ăn no nên buồn ngủ. Mạnh Phương Ngôn bèn chăm sóc cậu con trai tắm rửa nghỉ ngơi. Chúc Tịnh cùng cô đi bắt xe.
Trước khi cô lên xe, Chúc Tịnh không nói gì cả, chỉ ôm chặt cô lần nữa. Lên xe rồi, cô suy nghĩ một lát rồi nói với bác tài: "Phiền anh cho tôi tới Đại học H".
"Vườn trường Đại học H chắc là đóng cửa lâu rồi thì phải." Trước khi lái xe đi, tài xế nghi hoặc hỏi: "Nửa đêm nửa hôm rồi".
"Không sao ạ." Cô nói: "Cứ đến Đại học H".
Mặc dù nghi hoặc nhưng người tài xế vẫn đi theo. Đại học H không xa nhà Chúc Tịnh, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.
Sau khi xuống xe, Lăng Họa nhìn ngôi trường mình đã học suốt bốn năm trời đang chìm trong bóng tối, bỗng chốc mọi kỷ niệm chợt ùa về.
Tình cảm của cô với trường cũ rất sâu đậm. Ở đây, cô đã hoàn thành bốn năm học nhiều kiến thức, kết bạn với rất nhiều người, làm vô số chuyện thú vị. Nhưng cũng vì nơi đây có quá nhiều ký ức với Lộ Tân Viễn nên sau khi họ chia tay, cô không dám quay lại thăm lấy một lần.
Đứng trước cửa ngắm nhìn một lúc, cô thuần thục đi cửa ngách vào trong trường. Theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, cánh cửa này thường xuyên không khóa. Cô đẩy nhẹ một cái, quả nhiên đã bật ra.
Vườn trường về đêm yên ắng tĩnh mịch. Khu ký túc xá cách khu giảng đường một khoảng nhất định. Thường thì giờ này trong trường không còn ai, cô cũng không cố giấu giếm bước chân của mình, cứ thế chầm chậm tản bộ.
Đi qua hồ nhân tạo, qua sân bóng rổ, qua sân tennis, qua căng tin rồi qua thư viện.
Cô nhớ lại, cô và Lộ Tân Viễn đã từng ngày ngày đi trên con đường này. Vì cô thích ngủ nướng nên anh ấy thường mua sẵn quà sáng để cô vừa đi vừa ăn. Sau đó anh ấy sẽ ở bên cạnh dịu dàng vỗ lưng cho cô. Còn có lúc tan học về, Đốc Mẫn sẽ cùng cô đánh tennis. Trong lúc đánh, cả đám các em thần tượng Đốc Mẫn sẽ lại vây lấy cổ vũ cho anh ấy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô reo vang. Cô lấy ra nhìn rồi bắt máy.
"Chúc mừng sinh nhật." Đầu kia, giọng Đốc Mẫn uể oải vang lên.
"Anh chúc cũng muộn quá đấy." Cô lắc đầu: "Thế này là vừa ra khỏi vòng tay em nào, rảnh quá nên mới nhớ ra chứ gì".
"Em không biết hả, anh cố tình đấy." Đốc Mẫn khẽ ho một tiếng: "Anh thích làm người chúc cuối cùng, bọn họ toàn tranh làm người chúc đầu tiên, nhưng người cuối cùng mới là đặc biệt nhất".
"Được, vậy-cảm-ơn-anh!" Cô cố tình kéo dài giọng.
Đốc Mẫn bật cười, giọng lè nhè: "Anh mua xong quà sinh nhật cho em rồi, máy chơi game VR bản mới nhất mà em ao ước, khi nào em về anh mang qua".
Cô cười tươi rói: "Đốc thiếu gia đẹp trai nhất trên đời".
"Hơn Tạ Tu Dực chứ?"
"... À thì... vẫn là Tạ Tu Dực đẹp hơn."
"... Lòng lang dạ sói!"
Cô bật cười: "Anh đoán coi em đang ở đâu?".
"Hm?"
"Ở Đại học H."
Đầu kia, rõ ràng Đốc Mẫn đã trầm mặc mấy giây: "Em chạy qua đó làm gì?".
"Chỉ là muốn về thăm thôi, thật sự... cảm thấy mình già rồi." Cô đứng trước cửa thư viện xoay một vòng: "Anh còn nhớ khi xưa trước kỳ thi chúng ta hay tới thư viện làm đề, làm đêm làm ngày đến khi trời sang không".
"Nhớ, có một tối em uống kỷ lục tới bảy cốc café, cuối cùng vẫn ngủ gục."
"... Anh thật sự rất phiền."
"Hahaha..." Đốc Mẫn phá lên cười: "Khi nào em về?".
"Chủ Nhật."
"Được, Chủ Nhật gặp lại, anh tới đón em."
Ngắt máy, cô chuẩn bị đi vào trong khu giảng đường.
Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại, quay người.
Chẳng biết từ lúc nào Cù Khê Ngưng đã xuất hiện sau lưng cô. Trong bóng tối, anh mặc đồng phục đặc công, hai chân tách ra, uể oải ngồi trên bậc thềm vườn hoa sau lưng, yên lặng nhìn cô.
Lăng Họa giơ tay lên xem giờ.
Chỉ còn ba phút nữa là tới 12 giờ, sinh nhật của cô sắp qua, ngày hôm sau đã sắp đến.
"Tranh của anh đã được mang đến rồi, tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không xuất hiện nữa." Cô đứng nguyên tại chỗ, nói.
Ánh mắt Cù Khê Ngưng dừng lại trên chiếc USB nhỏ xíu trên người cô: "Em biết tôi sẽ tới".
Rõ ràng cô biết anh nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay, cô cố tình dụ anh đến đây.
Lăng Họa khẽ cười, chầm chậm đi về phía anh, đứng trước mặt anh: "Cù Khê Ngưng, có phải từ rất lâu trước kia anh đã gặp tôi rồi không?".
"Trước khi gặp ở Berker Palace, trước cuộc gặp dưới khu nhà ở nước A ba năm trước, thậm chí là rất lâu rất lâu về trước anh đã biết tôi rồi phải không?"
Anh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Phải".
"Khi tôi còn đang học đại học anh đã gặp tôi rồi, đúng không?" Ánh mắt cô bình thản, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Phải."
Giọng anh hơi khàn, biểu cảm cũng vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
"Cảm ơn món quà của anh." Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng quay người, chuẩn bị rời đi.
Cô biết rõ, cho dù cô muốn biết mọi duyên phận và khởi đầu, anh cũng sẽ không kể với cô.
Còn chưa kịp, cánh tay đã bị anh từ sau giữ lại.
Cô không động đậy, cũng không quay lại. Anh bèn kéo thẳng người cô lại, ép cô đứng đối diện mình. Anh bọc cô trong vòng tay mình, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Nơi này đều là ký ức giữa em và hắn." Anh bỗng nhiên cất lời bằng giọng không cảm xúc.
Lăng Họa sững người rồi nói tiếp: "Vậy thì sao?".
Anh rướn môi cười: "Em quên lúc ở liveshow của Tạ Tu Dực tôi đã làm gì sao?".
Cô cười thản nhiên: "Lần này anh lại định phủ lấp ký ức của tôi và anh ấy sao?".
Anh không nói gì chỉ đứng dậy kéo cô tới một góc không người gần vườn hoa. Ở đó có một chiếc ghế đá nhỏ, xung quanh toàn cây và hoa, một chút gió cũng không có, im phăng phắc.
Cù Khê Ngưng ngồi xuống ghế đá, một tay dùng sức kéo cô qua, khiến cô buộc phải ngồi lên đùi anh, giống như lần trước ở khách sạn.
Bốn mắt nhìn nhau giữa đêm đen tĩnh mịch, anh nhìn vào mắt cô, giơ tay vuốt tóc cô, vài giây sau, cất giọng khàn khàn: "Sinh nhật vui vẻ".
Chỉ bốn chữ đơn giản, hôm nay cô đã nghe quá nhiều người nói, cả những phiên bản bằng các thứ tiếng khác nhau của đồng nghiệp ở tòa nhà Chính phủ, cũng có những câu chúc của bạn bè, còn cả những người bạn nhắn tin chúc qua điện thoại... Nhưng không hiểu vì sao, giây phút câu nói này bật ra từ anh, cô lại cảm thấy con tim mình run rẩy.
Cô nghĩ, có thể cuối cùng cô cũng đã phần nào hiểu ra tâm trạng phức tạp mấy ngày nay của mình là gì.
Do dự, ngập ngừng, chờ đợi, buồn bã, mông lung, giằn vặt... Lúc này đây, khi anh xuất hiện trước mắt, tất cả đều đã có đáp án.
Đáp án này đã từng là điều cô không mong muốn.
Nói xong câu này, Cù Khê Ngưng nhìn sâu vào mắt cô.
Nhíu mày, cô chợt như hiểu ra điều gì: "Không lẽ anh định...".
Cô còn chưa nói tiếp, anh đã rướn môi, hôn lên môi cô, tay kia chậm rãi lần vào trong vạt áo của cô.
Lăng Họa cảm nhận được bàn tay anh thuần thục lần ra sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng cởi áo lót của cô, sau đó di chuyển tới dưới xương quai xanh, vân vê, vuốt ve. Cô thấy vậy liền cắn vào môi anh một cái, không mạnh không nhẹ.
Cô hơi đẩy anh ra một chút, giơ tay giữ chặt cằm anh, thở không ổn định: "Lần này nếu vẫn chỉ muốn làm dạo đầu thì anh có thể cút ngay bây giờ cho tôi".
Cù Khê Ngưng nhướng mày, không hề nổi giận vì hành động cợt nhả của cô: "Giơ ngón giữa, giữ cằm, em được lắm".
"Từ ngày đầu tiên nhìn thấy tôi, anh nên biết tôi là người thế nào." Cô hừ một tiếng, hướng tay xuống dưới, "soạt" một tiếng, cởi phăng khóa quần của anh ra.
Anh một lần nữa giữ tay cô lại.
"Có làm không?" Cô nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ cùng một chút giằng co, do dự thoáng qua nơi đáy mắt anh.
Cù Khê Ngưng nuốt nước bọt, vô cùng gợi cảm.
"Có làm hay không?" Bàn tay không bị anh giữ của cô như một con rắn linh hoạt quấn vào nơi khóa quần của anh, rồi luồn vào trong.
Dục vọng đang dưng bị cắt đứt của cô hôm đó đã hoàn toàn được châm lên. Cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình lại dám làm mấy chuyện bại hoại này ngay tại ngôi trường đã học bốn năm trời, một việc làm mà sau này bình tĩnh lại cô sẽ hối hận... Nhưng bây giờ cô không muốn dừng lại chút nào.
Cổ họng anh bật ra một âm thanh trầm thấp, một tiếng thở thoải mái.
Cảm nhận được sức chống đỡ của anh mỗi lúc một yếu dần, cô nâng người ngả về phía trước, dựa sát vào anh. Vì hôm nay cô mặc váy, nên gần như không cởi đã có thể thoải mái nhẹ nhàng hoàn thành việc này.
Mồ hôi trên trán Cù Khê Ngưng rỏ xuống cánh tay cô.
Cô nhìn khuôn mặt khao khát dục vọng và chút khống chế cuối cùng của anh, đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm anh, công kích cú trí mạng cuối cùng.
"Anh có muốn tôi không?"
Một giây sau, đáy mắt anh nổi cơn bão tố.
Anh ôm chặt eo cô, ấn cả người cô xuống...
~Hết chương 25~
*Lời tác giả: Các bạn chỉ cần để lại năm chữ thôi: Tang đại vương uy vũ!
Tịnh gia có phải bạn tốt số 1 trên đời không? Đại đế mặc áo đặc công có đẹp trai không? Và... Tiểu Họa khi trở thành hồ ly tinh có phải rất gợi cảm không...
*Xì poi: "Mọi người đều trưởng thành cả rồi, sướng một đêm, ai có được cái lợi của người ấy. Tôi tin rằng chuyện này chẳng có gì thú vị để mang ra làm điểm yếu."