Ta lại thêm nước lạnh vào, thử thử độ ấm rồi lui lại mấy bước, nhìn về phía bình phong.
“Đông Phương, nước đã chuẩn bị xong.”
Trên bình phong họa nước chảy mây bay, mặt sau có bóng dáng mơ hồ giật giật, giọng nói khàn khàn lộ ra.
“… Ừ.”
Đông Phương đưa lưng về phía ta đi ra. Hai cánh tay y hơi hơi buông trước người, thân thể bất giác nghiêng về phía trước, y thực gầy thực gầy, xoay người như vậy khiến cho xương sống phía sau lưng y đột đi ra, cả người có vẻ yếu ớt dị thường. Ta nhìn y, trong lòng rất khó chịu, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Ta nghĩ đến trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Đông Phương, tình hình không khác bây giờ là mấy. Khi đó, ta là một tiểu thị vệ ngây ngốc, may mắn được đi theo giáo chủ đã vui vẻ đến cái đuôi nhếch lên trời. Ta liều mạng lấy lòng Đông Phương, bởi vì ta thực sợ hãi, ta sợ lần thứ hai trở về cái viện nhỏ tạp dịch kia, bị đủ loại người hô đến gọi đi, bị người nhục mạ. So ra, ngày được ở bên cạnh Đông Phương tốt đẹp như một giấc mộng dài.
Ta vốn không biết giáo chủ nghe đồn là lãnh khốc này đáng sợ bao nhiêu, tuy y thường xuyên nghiêm mặt, nhưng sẽ an tĩnh mà nghe ta nói, ánh mắt của y thực lạnh, lúc gọi tên ta thì lại rất mềm nhẹ, ngẫu nhiên y sẽ cười với ta, còn tặng ta đồ vật, cặp mắt thanh nhuận như nước chưa bao giờ khinh thường ta, khi đó ta thường xuyên vì có thể giành được chiếm được một nụ cười mỉm hoặc một ánh mắt của y mà lòng tràn đầy vui mừng, buổi tối đắp chăn ngủ cũng có thể cười toe tóe ngây ngô.
Ta khi đó, sùng kính Đông Phương Bất Bại từ nội tâm, ta nóng bỏng truy đuổi y, toàn tâm đều tính toán vì y, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tình cảm thuần túy đơn giản, đơn thuần đến mức chỉ cần hai chữ là có thể khái quát —— khát khao.
Ngươi đã từng khát khao một người hay chưa?
Người này có được tất cả mọi thứ ngươi không có—— thanh danh, địa vị, tài phú, võ công của y cao cường, vạn người thần phục, tất cả mọi người sợ y, kính y, mà một người như vậy liền đứng ở nơi ngươi vừa nhìn lên là có thể thấy được, mỗi một chỗ trên người y đều khiến ngươi khát vọng vạn phần, rồi lại vô pháp có được.
Ta chưa từng nghĩ tình cảm này dừng ở trong mắt Đông Phương sẽ biến dạng, nhưng bây giờ ta hồi tưởng lại cũng không khỏi hoài nghi —— bởi vì trong trí nhớ ta nhìn càng giống một thiếu niên đang lâm vào mối tình đầu hơn ai khác, thậm chí ta còn nhớ rõ khi đó có người hỏi ta sao cả ngày cứ cười ngây ngô, có phải đã thích cô nương nào rồi hay không? Nhưng ai cũng không biết, trong mắt ta chưa bao giờ có cô nương nào, tất cả đều là Đông Phương.
Ngày đó, lần đầu tiên Đông Phương ở trong phòng tắm rửa, giống như hôm nay, y ở sau bình phong thoát hết quần áo, ngồi vào bồn tắm. Sau đó hắn y nói với ta đang ở bên ngoài chờ, để ta giúp y lấy quần áo.
Ta hoàn toàn, chưa bao giờ nghĩ vì sao Đông Phương lại đột nhiên tắm rửa trong phòng, cũng chưa bao giờ nghĩ vì sao y lại quên lấy quần áo tắm rửa. Ta chỉ như dĩ vãng, vô cùng vui vẻ mà chạy tới làm việc cho y.
Lúc ta ôm quần áo đi vào, ta nhìn thấy chính là, Đông Phương trần như nhộng.
Ta không biết khi đó y ôm tâm tình quyết tuyệt thế nào, lúc ta đi vào thì sửng sốt, bởi vì thân cao xấp xỉ, đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của y, sau đó tầm mắt xẹt qua ngực, cuối cùng mới dừng ở hai vết sẹo dữ tợn dưới hạ thân không được trọn vẹn của y.
Trong đầu có tiếng ầm ầm vang lên, ta ngốc ở nơi đó.
Đông Phương Bất Bại ở trong mắt ta vẫn luôn là một người hoàn mỹ, y sạch sẽ như băng tuyết trên đỉnh núi Côn Lôn vĩnh viễn không hòa tan, y là vị thần cao nhất ta cung phụng trong lòng, ta không rõ sao trên người y lại có chỗ không trọn vẹn như vậy.
Ta không biết lúc ấy ánh mắt của ta kinh ngạc, khủng hoảng, khó có thể tin bao nhiêu, ta chỉ biết dưới ánh nhìn chăm chú của mình, mặt Đông Phương dần dần trắng bệch, cuối cùng y vung chưởng, ra sức đánh ta ra ngoài cửa, cửa cũng tùy theo đóng lại.
Trước khi hai cánh cửa khắc hoa to lớn khép kín, ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của y.
Rốt cục ta ý thức được, ta thương tổn y.
Rất nhiều ngày sao, y đều không thấy bóng dáng, y không trở về nội viện nữa. Một mình ta ở trong phòng của y, ngẩn người nhìn sàn nhà, nền đất rõ ràng đã nhìn không thấy dấu vết nước vẩy đầy ngày đó, nhưng trước mắt ta lại xuất hiện một mảng đất ẩm ướt sẫm màu, như nước mắt cực kỳ bi ai.
Mỗi ngày ta đều quét tước phòng cho y, phơi nắng chăn đến ấm áp xoã tung, ở phòng bếp làm tốt đồ ăn, vẫn luôn hầm ở trong nồi, sau đó ngồi ở bên bàn thắp đèn chờ, mệt đến đầu gục lên gục xuống vẫn chống không ngủ.
Ước chừng hơn mười ngày sau, ta chờ được Đông Phương uống say đến không còn biết gì, y lắc lắc lắc lắc mà ôm một vò rượu lớn, một cước đá văng cửa làm ta sợ tới mức đầu đập vào mặt bàn, thiếu chút nữa bị ngọn đèn thiêu cháy lông mày.
Ta vội vàng nghênh đón dìu y, ánh mắt Đông Phương mông lung mà nhìn ta thật lâu, cuối cùng nhận ra ta, giọng nói khàn khàn hỏi: “Liên đệ?” Trước đó, ta chưa từng nghe y bảo ta như vậy, sau này ta mới biết được, y vẫn luôn trộm gọi ta như vậy ở trong lòng, không dám để ta biết, đến nông nỗi như vậy, y còn muốn mượn rượu say mèm mới dám ở trước mặt ta, gọi ta một tiếng.
Ta giật mình, đáp một tiếng ừ.
“Liên đệ?” Y ngơ ngác lại gọi một tiếng.
Ta không có biện pháp, đành phải đáp lại: “Ừ, ta tại.”
Y bỗng nhiên rơi lệ.
Lúc y khóc không phát ra bất luận thanh âm gì, cả người ngồi xổm nơi ấy, chôn đầu, bả vai kịch liệt rung động, một bàn tay dùng sức kéo lồng ngực của mình, giống như không thở nổi.
Một khắc kia, ta đột nhiên hiểu được, Đông Phương Bất Bại không là vị thần hoàn mỹ vô khuyết trong lòng ta, y cũng là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố, y cũng sẽ bi thương, cũng sẽ đau.
Y như vậy làm ta chịu không được, giống như có một cây đao cắt tới cắt lui trong lòng ta. Ta cũng ngồi xổm theo y, ngốc vụng mà vươn tay lau nước mắt ràn rụa của y, nghiêng người ôm cả người đang run rẩy của y vào trong ngực, lặp đi lặp lại mà nói: “Không khóc, không khóc a…”
Từ đêm đó, giữa chúng ta triệt để không giống.
“Rầm —— ”
Tiếng nước đột nhiên vang lên làm ta thoát khỏi hồi ức, mở mắt ra, vẫn tràn ngập sương trắng. Đông Phương đưa lưng về phía ta ngồi ở trong bồn tắm, nước ấm áp ôm lấy bờ vai của y, y thoáng quay đầu liếc ta một cái. Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy lại khiến cơ bắp sau lưng y cứng ngắc, biểu cảm buộc chặt trên mặt không hề khác gì kiếp trước.
Ta hít sâu một hơi, rũ mắt, bắt đầu cởi y phục của mình, tháo đai lưng, áo khoác, trung y, quần… Nháy mắt, Đông Phương biến thành mặt đỏ tai hồng, mãnh liệt quay đầu lại, thân mình dính sát vào bồn tắm.
Ta đi chân trần, chậm rãi đến gần y, mỗi một bước, hô hấp của y sẽ trầm trọng thêm một phần, dồn dập thêm một phần, thậm chí thân thể còn run rẩy theo bước chân của ta. Ta đi tới bên cạnh bồn, từ phía sau ngồi vào.
Một khắc ta vào nước, hô hấp của y đều ngừng lại, tay y dùng sức nắm bên cạnh thùng gỗ, luôn luôn phát run. Bồn tắm miễn cưỡng chứa hai người, bởi vì chật chội, cả người ta dường như là đều dán ở sau lưng y.
Da Đông Phương không trắng nõn như nữ tử, ngược lại thực dễ bị phơi nắng đen, nhưng dường như một mùa đông y không gặp thái dương, dưỡng trắng một ít, sau khi tự cung, y không chỉ không dài râu mép, ngay cả lông trên người cũng dường như không có. Hiện giờ y đưa lưng về phía ta, nửa lộ ra bờ vai dính đầy bọt nước, hai mảnh xương bả vai xông ra, giữa sống lưng có một tuyến thẳng tắp kéo dài vào trong nước. Ta nhắm mắt, cho dù cảnh phía dưới bị nước ngăn cách, nhưng ta chỉ cần nghĩ Đông Phương không mặc gì mà đứng trước mặt ta, thân thể của ta liền lập tức nóng lên, huống chi, ta dán y gần như vậy, hơi hơi nhúc nhích, phần eo hông liền cọ đến vào hai cánh mông của y, thậm chí là khe rãnh hãm sâu giữa hai mông.
Ta có thể tưởng tượng hai cái đùi vì hàng năm luyện võ mà rắn chắc thẳng tắp của y, ta đã từng nhiều lần vuốt ve hai chân này, thậm chí ta còn nhớ rõ lúc hai cái đùi đặt ở trên vai ta, đường cong thon dài làm huyết mạch người ta trướng lên, cùng với ngón chân cuộn lại của y.
Ta đột nhiên cảm thấy nóng đến chịu không nổi, phía dưới cũng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu. Ta liều mạng áp lực dục vọng thức tỉnh trong cơ thể, giống như giấu đầu hở đuôi mà lấy lá lách cùng khăn khoát lên thành thùng gỗ, chà chà lên người Đông Phương.
Bạn đang �
Tay ta vừa mới đụng vào lưng của Đông Phương, y như bị nóng mà run lên một chút.
Ta nuốt nuốt nước miếng, muốn cho giọng nói bớt khàn: “Đông Phương?”
“Không… Không có việc gì…”
Giọng nói của y nghe như có chút suyễn, có chút run rẩy, trong lúc này, y vẫn luôn chôn mặt vào hai cánh tay, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.
Tay ta dọc theo đường cong xinh đẹp của lưng y mà đi xuống, lòng bàn tay dán lên da thịt của y, xúc cảm ấm áp mịn màng làm hô hấp của ta nóng lên, đụng phải thắt lưng gầy của y, có thể cảm nhận được cả người y giống như một cây cung kéo căng, băng quá chặt chẽ. Lúc này ta nghe không được hô hấp của y, ta nghĩ đại khái là y ngừng thở rồi, thậm chí dùng sức cắn môi.
Ta cúi đầu ghé vào lỗ tai của y, thấp giọng gọi y: “Đông Phương…”
Y mãnh liệt rụt lui cổ, ta nhân cơ hội phác lên người y, hai tay giữ lấy thắt lưng y. Y sợ tới mức như một con mèo xù lông, dùng sức lủi lên trên, dường như muốn đi ra. Ta nhanh chóng giữ chặt người lại, từ phía sau lưng ôm chặt lấy y, không ngừng hôn lỗ tai, hai má của y: “Đừng sợ, đừng sợ, Đông Phương đừng sợ…”
Y như người sắp chết đuối mà ôm chặt lấy thành bồn tắm, cả người phát run càng lợi hại. Ta dứt khoát xoay đầu của y lại, y kinh hoàng mà nhìn ta, môi sắp bị cắn phá.
“Đừng cắn, Đông Phương, đừng cắn, ” ta đau lòng mà hôn hôn y, dùng đầu lưỡi liếm dấu tăng trên môi y, “Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không rời đi ngươi, vô luận xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không rời đi ngươi, đừng sợ…”
Y có chút nức nở, ta dịu dàng mà hôn y, giống dỗ dành hài tử mà nhẹ nhàng vuốt ve lưng của y, y không ngừng run run, thắt lưng vẫn luôn dịch về phía trước, y vẫn sợ bị ta phát hiện như cũ, cho dù chính y làm ra quyết định này, nhưng lá gan y thật vất vả mới phồng lên có lẽ đã dùng hết.
Ta giữ lấy thắt lưng của y tha về phía sau, cong cong đầu gối, mở hai cái đùi của y ra, sau đó dùng lực kéo người lên, để y tách hai chân, không hề cách trở mà ngồi lên đùi của ta.
Động tác này làm y như bị châm đâm mà toàn thân co rút nhanh lại, ta tận mắt nhìn thấy khuôn mặt bị nhiệt khí chưng hồng của y nháy mắt biến thành tái nhợt, sau đó y không động nữa, vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không chớp chút nào.
Ta cũng không động, tay ta vẫn giữ bổn phận mà đặt ở trên lưng y, không đi xuống một tấc. Ta biết mình đang buộc y, nhưng nếu y đã quyết định muốn đối mặt, ta sẽ không để cho y lâm trận bỏ chạy, không thì ta sợ từ nay về sau y sẽ không bao giờ nguyện ý bày ra chân tâm với ta. Ta muốn cho y biết, dù y như thế nào, ta vẫn nguyện ý thủ ở bên cạnh y. Bởi vì ta không muốn nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng giống như chết tâm của y, ta cũng không muốn nhìn thấy y rơi lệ nữa.
Thật lâu thật lâu sau, lâu đến nước trong thùng đều biến lạnh, Đông Phương nhắm hai mắt lại.
“Dương Liên Đình…” giọng nói của y khàn khàn.
Ta hôn hôn lỗ tai y.
Y chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tán loạn, giống như đang nhìn tiền phương, lại giống như cái gì cũng không nhìn. Lại trầm mặc một hồi, y rất chậm rất chậm mà mở miệng: “Trước kia ta vì luyện công, cảm thấy cái gì cũng có thể buông tha, cũng thật sự làm được, sau lại không còn lòng dạ chỉ điểm giang sơn như năm đó. Mấy ngày ta bế quan, thật ra ta đã sinh ra suy nghĩ chán đời, không cảm thấy hưng trí với bất cứ cái gì, ăn cái gì cũng không đói, luyện công càng trì trệ không tiến. Chậm rãi, dường như ta tìm không ra một lý do để sống, mấy ngày đó ta giết rất nhiều người, nhìn thấy bọn họ máu tươi đầm đìa mà ngã ở trước mặt ta, trong lòng ta cảm thấy ghê tởm lại cảm thấy vui sướng, đắn đo tánh mạng của bọn họ, dễ dàng quyết định sinh tử của một người như vậy, làm ta có thể sinh ra một chút cảm giác ta vẫn còn sống.”
“Ta vốn muốn giết ngươi, nhưng ngươi luôn làm cho ta có cảm giác thực kỳ lạ, lần đầu tiên ngươi tới, lúc gần đi liếc nhìn ta một cái, loại ánh mắt này thế mà làm ta không hạ thủ được, sau này mỗi lần ngươi đến đều có thể mang lên đồ ăn thực ngon miệng, ta đã nghĩ, để ngươi sống lâu vài ngày đi, có lẽ có thể cho ngươi đến nội viện làm đầu bếp, dù sao trên đời này, ngay cả một đầu bếp tri kỷ cũng rất khó tìm. Nhưng ta không ngờ khi đó ngươi dám lớn mật như vậy, lúc ấy ta thật sự muốn giết ngươi, nhưng ánh mắt ngươi nhìn ta rất bi thương, ta nghe thấy ngươi nói đừng khóc, trong lòng thực kinh ngạc, Đông Phương Bất Bại ta đây từ khi hiểu chuyện tới nay chưa từng rơi lệ, làm sao lại khóc? Rõ ràng cảm thấy thực buồn cười, nhưng nhìn ngươi, trong lòng lại khó chịu, đến nay ta vẫn không rõ khi đó ta bị làm sao.”
Đông Phương cười khổ một chút, cúi đầu.
“Sau lại, ngươi nói ngươi sẽ cùng ta, câu nói không đầu không đuôi này chẳng biết tại sao vẫn luôn ghi tạc trong lòng ta, cảm thấy giống như vì những lời này, ta đã đợi thật lâu thật lâu rồi… nhưng rõ ràng trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau a. Ngươi bất tỉnh còn vẫn luôn nắm lấy quần áo của ta, ta hạ ngoan thủ, thiếu chút nữa bẻ gãy ngón tay của ngươi nhưng vẫn không thể mở ra, trong lòng ta thực nghi hoặc. Ngươi không biết, cho đến khi ngươi tỉnh lại ta vẫn luôn nhìn ngươi, trong lòng ta nghĩ, tên tạp dịch này thật sự là to gan lớn mật, dám làm ra chuyện như vậy, ta hẳn là phải giết ngươi, nhưng ngươi đã tỉnh lại, ta nhìn ánh mắt của ngươi, rồi lại không hạ thủ được.”
“Sau đó ta nhìn tay của chính mình, nghĩ thầm rằng, vì cái gì mình không có cách nào giết chết một người không có chút lực hoàn thủ, rõ ràng là một chuyện thực dễ dàng, cố tình không có cách nào làm được. Chuyện này vẫn luôn làm ta cảm thấy phức tạp, ngay cả luyện công ta cũng không muốn, vội vàng xuất quan, muốn mang ngươi tới bên cạnh, ta nghĩ lâu ngày, mình nhất định sẽ hiểu được là vì sao.”
Giọng nói của Đông Phương dần nhỏ lại.
“Ta vẫn luôn nhìn ngươi, mấy lần làm ngươi bị thương ta hối hận không thôi, ta thường xuyên tự nói với mình, sẽ đối xử tốt với ngươi một chút, không nên luôn tức giận với ngươi, động thủ với ngươi, nhưng dù nghĩ thế nào, đến lúc đó lại khống chế không được bản thân, ngươi luôn có thể dễ dàng chọc giận ta, lại luôn dễ dàng trấn an ta, đến hôm nay rốt cục ta hiểu được, có lẽ ngươi thật sự nói đúng, đời trước chúng ta đã quen biết, cho dù vào luân hồi, tất cả mọi thứ tan thành mây khói, nhưng ta vẫn như cũ không thể quên được ngươi, không thì vì sao ta… luôn là… luôn là ngoan tâm không được…”
Y nói làm ngực ta phát đau, tay ôm y đều phát run.
Trầm mặc một hồi, Đông Phương đột nhiên quay đầu cười cười với ta, nụ cười của y rất miễn cưỡng, rất thê lương, tâm ta siết lại, chưa chờ ta làm ra phản ứng, y đột nhiên kéo tay ta, dùng sức nhấn vào giữa hai chân mình một cái.
Lòng bàn tay chà qua phía trước, chạm phải hai vết sẹo phía dưới, nơi vốn nên là hình cầu, xẹp xuống.
Dù kiếp trước gặp qua, ta vẫn cả kinh như cũ, cứng người một chút, ta lập tức quay đầu nhìn Đông Phương, y ghét cay ghét đắng mà chuyển mắt qua một bên, mặt tái nhợt như tờ giấy, như tử phạm đang chờ đợi lên ngọn đầu đài.
“Thực ghê tởm đúng không?” Y khàn khàn mà nói, “Vì luyện công, ta tự tay biến mình thành một hoạn quan nam không ra nam nữ không ra nữ…”
Lòng ta chua xót, giật giật ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo vết sẹo.
Y rũ mắt run rẩy, nhưng vẫn không dám giương mắt nhìn ta.
Ta nhìn y, tận khả năng bình tĩnh mà nhìn y, sau đó ấn đầu của y xuống dưới, để y tựa vào đầu vai ta, hít thật sâu một hơi: “Ngươi không đau sao, sao có thể hạ ngoan thủ với mình như vậy chứ?”
Những lời này, thật ra kiếp trước ta đã muốn hỏi y.
Cả người y run lên một chút, lúc ta cúi đầu nhìn thấy mắt vành mắt của y đỏ lên.
Một lát sau, y bỗng nhiên xoay người, cả người khóa ngồi trên người của ta, đưa tay ôm cổ ta, trong cổ họng ngạnh thật lâu, giống như một hài tử bị uất ức.
“Đau.”
“Dương Liên Đình, ta đau.”