Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: hơn 7k chữ nha mnnnn, đọc soát lỗi mà dài muốn chết, t lười cắt lắm nên hôm nay ae sẽ đc đọc thoải mái. Chúng ta hãy dành ra vài phút để tôn vinh chuỵ editor nàooooo
- -----------
Khương Nguyên không thích tiếp xúc tay chân với người khác, cho dù Mộ Khả Y chưa chạm vào tay nhưng anh vẫn khó chịu nhíu mày, trong mắt hiện lên sự chán ghét "Đấy đâu phải nghĩa vụ của tôi?"
Mộ Khả Y ngạc nhiên, trong đôi mắt mờ hơi nước, sự chán ghét trong mắt anh cũng như sự lạnh nhạt của anh, giống như hai người họ chỉ như người xa lạ. Đúng vậy anh đâu có nghĩa vụ phải đồng ý đi với cô ta chứ?
"Nhưng chúng ta, cậu biết mà, mình là..."
Hai chữ thích còn chưa nói ra khỏi miệng, Khương Nguyên đã rút ống tay áo về lạnh lùng cắt đứt lời của cô ta: "Nhưng cậu cũng biết thái độ của tôi rồi."
*Trong tiếng trung thì thích là hai chữ
Mộ Khả Y thất bại để tay xuôi xuống người, nắm thật chặt, cô ta cắn môi không cho nước mắt chảy xuống, vẻ mặt như muốn khóc thường chắc chắn thành công, "Nhưng mình không quen bọn họ, mình sợ đi một mình mặc dù chỉ là bạn học, cậu có thể......"
"Không thể." Khương Nguyên ngắt lời cô ta một lần nữa, "Muốn đi thì tự mình đi, còn không đi thì tùy cậu, tôi về lớp đây."
Anh không quay đầu lại mà bước về lớp học, Mộ Khả Y đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng của anh nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Rõ ràng vừa rồi anh còn cười nói với cô gái kia, nụ cười của anh dịu dàng như vậy cô ta chưa từng nhìn thấy, trước mặt cô ta lúc nào anh cũng thờ ơ như thế, thỉnh thoảng mới có một nụ cười cũng chỉ thoáng qua mà thôi, còn dáng vẻ nhẹ nhàng với cô ta chỉ khi anh đang nghiêm túc thảo luận bài với cô ta mà thôi.
Nhưng vì sao cô gái kia lại có được nụ cười của anh, cô ta là ai chứ?
Qua cửa sổ trên hành lang, Mộ Khả Y nhìn thấy Khương Nguyên đi vào trong lớp về chỗ của mình, quay lưng lại phía cô ta nên không biết đang nói chuyện gì với cô gái kia, cô ta chỉ thấy cô gái kia cười ngọt ngào vẻ mặt hạnh phúc.
Mộ Khả Y đã từng nghĩ Khương Nguyên đối xử với cô ta khác mọi người, dù sao thì đối với những người khác anh rất lạnh lùng, nhưng cô ta cũng biết hai người đã xa nhau một năm rưỡi rồi, cô ta không biết trong thời gian đấy đã xảy ra chuyện gì, cô gái kia có gì đặc biệt chứ, từ lúc nào mà Khương Nguyên đã thay đổi như vậy, cô ta sợ hãi mà nghĩ chẳng lẽ mình không còn cơ hội nào sao?
Sau khi kết thúc kì thi, tất cả mọi người đều thoải mái hơn, Lâm Gia muốn đi chơi, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn tất nhiên là đồng ý nhưng cô muốn đưa Khương Nguyên đi cùng.
Hôm nay Khương Nguyên không đi xe đạp nên sau khi tan học Lâm Gia lên xe trước, rồi đứng ở ngã tư cách trường học một đoạn rồi chờ anh về nhà cùng.
Trên đường, Lâm Gia đang sung sướng kể lại chuyện đi chơi với anh, kết quả lại bị anh dứt khoát từ chối, "Mình không đi, cũng không cho cậu đi."
Lâm Gia không nghĩ anh lại từ chối, mở to mắt hỏi: "Tại sao!"
Mặt Khương Nguyên không chút thay đổi: "Bài tập nhiều như vậy, đi chơi về xong cậu còn tâm trí mà làm không, chẳng nhẽ bắt mình cuối tuần ở nhà thức đêm làm cho cậu?"
"Nhưng..." Lâm Gia nghĩ hình như cũng đúng, cô không muốn làm bài tập, nhưng nếu cứ để Khương Nguyên làm anh sẽ rất mệt, nhưng nếu không làm cô giáo sẽ bắt cô đứng phạt trong phòng làm việc, chuyện này thật khó xử.
Khương Nguyên thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì cong môi lên cười.
Trên đường về nhà, đúng giờ cao điểm nên lại tắc, Khương Nguyên đang nhắm mắt thì cảm giác được mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, vẫn có cách nhà một đoạn nữa.
Nhìn sang bên cạnh cô gái nhỏ đang dựa vào cửa xe, mắt to đang nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.
Những ngọn đèn ở ngã tư đường phản ánh trên khuôn mặt cô, màu sắc thay đổi liên tục, thêm chút màu ấm áp càng làm cho cô tinh khiết hơn, đến những màu nhã nhặn xẹt qua mắt cô anh lại trông thấy một Lâm Gia hoàn toàn khác..
Không thể không nói gien của Lâm rất tốt, con cái của Lâm gia đều là nhân trung long phượng, thừa hưởng tất cả nhưng ưu điểm của cha mẹ.
Lúc này ánh mắt của Lâm Gia rất giống mẹ cô.
Khương Nguyên đã gặp mẹ Lâm mấy lần, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, mày hơi xếch lên khiến đôi mắt vô cùng linh động, nhưng phần đuôi mắt lại làm cho bà thêm sự quyến rũ kỳ lạ.
Lâm Gia cũng như vậy, đôi mắt linh hoạt có thần, đuôi mắt hơi nhếch về phía trước, nhưng ánh sáng trong mắt cô khác với mẹ Lâm, nhìn cô như một đứa trẻ, chỉ có sự thuần túy trong veo trong mắt, lúc cô nhìn sẽ làm cho bạn cảm thấy không được tự nhiên, sự ghen ghét và dối trá không bao giờ xuất hiện trong mắt cô.
Nhìn vào đôi mắt như vậy, bạn khó mà không thẳng thắn với cô ấy được, bởi vì cô ấy sẽ đối xử với bạn hết sức chân thành.
Mà lúc này ánh sáng màu xanh vẫn ở trong mắt cô, chiếu vào tận trong càng làm cho cô trở nên quyến rũ yêu mị.
Khương Nguyên nghĩ, nếu như tâm tư của cô ấy thay đổi liên tục, mà cặp mắt kia cũng quyến rũ như mẹ Lâm, chỉ liếc mắt nhìn mà không cần phải làm gì cả cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mà đi về phía cô.
Lâm Gia nhìn ngoài cửa sổ, không hề biết Khương Nguyên đang nhìn mình, lúc này trong đầu cô đang nghĩ cách giải quyết hai việc đi chơi và làm bài tập này.
Lo lắng suốt một chặng đường cho đến tận lúc xuống xe Lâm Gia vẫn chưa nghĩ được cách nào tốt nhất.
Sắc trời đã dần tối, Khương Nguyên đẩy cồng biệt thự ra, trong nhà đã lên đèn, anh đi hai bước thì phát hiện Lâm Gia không đi theo, quay đầu nhìn thấy cô đang đứng dưới ánh đèn trong sân, cau mày bĩu môi, nhìn chằm chằm dưới mặt đất trên mặt cô không vui.
Anh nhìn thấy trong lòng nóng lên, đi tới dắt tay cô nhẹ nhàng nói: "Nghĩ gì thế? Vào nhà ăn cơm thôi."
Lâm Gia nắm lấy tay Khương Nguyên, giọng nói mềm mại than thở giống như đang làm nũng, "Thư Mẫn học phải đi đôi với làm, nhưng mình không thể kết hợp được! Mình đã cố gắng để thi tốt mà không được đi chơi, vì sao thi xong rồi mà thầy cô vẫn còn giao bài tập thế?"
Khương Nguyên chịu thua sự kiên trì của cô, thật sự là cuộc thi và những bài tập này quá khó khăn với cô ấy, anh nắm tay ôm cô vào trong lòng "Được rồi được rồi, không phải nghĩ nữa, cậu cứ đi chơi mình ở nhà làm bài tập giúp cậu."
"Thật không?" Giọng của Lâm Gia phấn khích trong giây lát rồi lập tức ỉu xìu xuống "Nhưng mình muốn cậu đi cùng."
"Mình cũng đi, lúc nào về thì làm bài tập." Khương Nguyên dụ dỗ cô như vậy, giống như người nói trên xe như đinh đóng cột "Mình không đi, cũng không cho cậu đi" không phải là mình.
Đây chính biện pháp hoàn hảo nhất, Lâm Gia vẫn không hài lòng, bàn tay bé nhỏ của cô kéo đồng phục bên hông Khương Nguyên, rồi dán lên ngực anh, "Nhưng Khương Nguyên à, thức đêm sẽ mệt lắm, mình không muốn cậu phải thức đêm."
Cằm Khương Nguyên đặt trên đỉnh đầu Lâm Gia, cô khẽ động những sợi tóc nhỏ cũng di chuyển theo cô, anh bị những sợi tóc mềm mại đấy của cô làm cho ngứa cằm, cả tim cũng ngứa.
Lâm Gia như vậy thực sự quá ngon, ngoan đến mức làm cho Khương Nguyên không nhịn được mà cúi đầu hôn lên trán và khóe mắt của cô "Lo lắng cho mình?"
Giọng của anh vừa trầm lại dịu dàng cùng với hơi thở nóng bỏng tryền vào trong tai cô, khiến cô run lên trốn sâu hơn trong ngực anh "Khương Nguyên, nhột mà."
Khương Nguyên càng ôm cô chặt hơn, men theo mùi hương trên tóc cô nụ hôn của anh rơi xuống trán cô "Trả lời mình, đang lo cho mình đúng không?"
"Mình..." Mặt Lâm Gia nóng dần lên, cô không biết chuyện gì xảy ra với mình, tim cô đập rất nhanh, Khương Nguyên hôn cô như vậy làm cô thấy xấu hổ, tay chân đều luống cuống không biết đặt ở đâu.
Nhận thấy sự rụt rè của người trong lòng Khương Nguyên cười càng sâu hơn "Ừ?"
"Tốt nhất là để tôi trả lời câu hỏi này."
Khương Nguyên và Lâm Gia đồng thời quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa nhà Khương Nguyên nhíu mày.
Lâm Phong đứng trên bậc cửa của biệt thự, một bộ đồ tây trang của Ý tỉ mỉ từ cổ áo đến măng sét. Anh không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở làm giảm bớt sự nghiêm túc trên khuôn mặt, tăng thêm sự tùy ý, đôi mắt hẹp dài sâu nhìn Khương Nguyên với ánh mắt sắc bén, thấy anh nhìn sang, Lâm Phong hơi cúi đầu nói: "Xin chào, Khương Nguyên."
Giọng nói của Lâm Phong còn trầm và mạnh mẽ hơn cả Khương Nguyên, như tiếng đàn violong quý giá, vừa tao nhã mà lại mang theo sự kiêu ngạo. Cửa biệt thự phía sau anh mở rộng, tất cả ánh sáng được anh ngăn phía sau, toàn thân như một pho tượng hoàn mỹ không thể soi mói.
Nếu như pho tượng này chỉ là một người xa lạ thì có lẽ Khương Nguyên sẽ có thái độ thưởng thức, nhưng người đàn ông hoàn mỹ này lại là anh cả tương lai của mình cho nên anh không thể không lo lắng.
Lâm Gia đang được ôm chớp mắt không dám tin khi nhìn thấy rõ người kia là ai cô cười rồi rời khỏi vòng tay của Khương Nguyên, nhanh chóng chạy tới nhảy lên người Lâm Phong, vui mừng như muốn khóc "Anh cả! Anh, em rất nhớ anh!"
Ánh mắt sắc bén của Lâm Phong vào lúc Lâm Gia xông tới biến mất hoàn toàn, anh ôm Lâm Gia toàn bộ vẻ dịu dàng cưng chiều hiện lên trong mắt, bàn tay nhẹ nhàng xoa phía sau đầu cô, ôn hòa nói: "Anh cả cũng rất nhớ em."
"Ô ô, ngày nào em cũng muốn gọi điện cho anh, em thật sự rất nhớ rất nhớ anh và cha mẹ." Lâm Gia nhảy xuống người Lâm Phong, đẫm nước mắt nhìn anh.
"Khiến Gia Gia phải chịu khổ rồi." Lâm Phong đau lòng lau nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng dỗ "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà nói chuyện được không?"
"Vâng!" Lâm Gia kéo tay Lâm Phong, rất chặt như đứa bé sợ bị mất bảo bối, Lâm Phong nhìn hành động của cô cảm thấy đau lòng.
Lâm Gia lớn như vậy, cả nhà vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cho cô, từ lúc đi mẫu giáo cho đến bây giờ cô muốn cái gì thì có cái đấy, số lần cô khóc Lâm Phong đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nhớ lần khóc gần đây nhất của Lâm Gia là ba năm trước, Lâm Phong tức giận nếu Lâm tam ở trước mặt lúc này thì anh sợ sẽ cắt đứt chân của nó mất.
Khương Nguyên bị bỏ quên đứng trong sân, nhìn hai anh em tình cảm ôm nhau chuẩn bị đi vào nhà, sắc mặt còn đen hơn đáy nồi.
Lâm Gia đang bước lên bậc thang cuối cùng, mới nhớ tới vẫn còn Khương Nguyên, cô dừng lại vẫy tay với anh: "Khương Nguyên, sao cậu còn đứng đấy nhanh tới đây!"
Lâm Phong hình như mới nhớ tới Khương Nguyên, anh cười nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: "Cậu cũng vào đi thôi."
"Ừ." Khương Nguyên trả lời, nhấc chân đi vào, khuôn mặt với đặc trưng của anh—— không chút thay đổi, "Vào đi thôi."
Đừng nhìn anh bình tĩnh như vậy, trên thực tế đang tức đến sắp bốc khói rồi, đầu tiên là Lâm Phong, thứ hai là người trong ngực lại chạy đi không nói, rồi lại bị hai anh em nhà người ta quên ở cửa nhà, anh thậm chí còn đang nghi ngờ không biết đây là nhà ai, nhìn Lâm Phong ra dáng như chủ nhân là thế nào vậy.
Nhưng có bất mãn đi nữa anh cũng chỉ có thể chịu đựng.
Trong bữa cơm cũng như là nhà của hai anh em bọn họ, Lâm Gia ngồi bên tay phải Lâm Phong, hôm nay dì Trương làm một bàn thức ăn, các món ăn đều rất ngon và đẹp, Lâm Gia ăn vô cùng vui vẻ.
"Anh cả, em nói cho anh biết nhé, dì Trương làm đồ ăn rất ngon!" Lâm Gia nói miệng còn dính nước sốt mà cũng không biết
Lâm Phong cầm khăn nhẹ nhàng lau đi cho cô, trên mặt tràn đầy sự cưng chiều "Em thích là được rồi, lúc nào về nhà chúng ta có thể mời dì ấy về chuyên nấu cơm cho em, được không?"
Lâm Gia gật mạnh, "Được ạ!"
Khương Nguyên ngồi đối diện Lâm Gia, nghe hai người này không nể nang gì chủ nhân là anh ngồi đây mà dám đoạt người, anh ho nhẹ một tiếng, "Khụ, dì Trương..."
Đúng lúc này dì Trương đang mang món canh hầm từ bếp ra, Lâm Phong coi như không nghe thấy Khương Nguyên nói chuyện, trực tiếp ngắt lời anh "Dì Trương, trong thời gian này vất vả cho dì đã chăm sóc cho Gia Gia, em ấy rất thích món ăn dì làm."
Dì Trương đặt bát canh xuống, cười híp mắt: "Không vất vả! Chỉ cần Gia Gia... Chỉ cần tiểu thư Lâm Gia thích đồ tôi làm là tốt rồi ạ."
Lâm Gia không quen bà gọi mình là tiểu thư Lâm Gia, có chút không vui, "Dì Trương, đừng gọi cháu là Lâm Gia, cháu thích nghe dì gọi là Gia Gia!"
Dì Trương thật lòng thích Lâm Gia, nhưng bà cũng biết những nhà giàu đều có quy củ, nhưng bây giờ Lâm Gia yêu cầu bà như vậy, bà nhìn Lâm Phong có chút khó xử.
Lâm Phong nhận ra được tình cảm của dì Trương và Lâm Gia, tất nhiên sẽ không để ảnh hưởng đến tình cảm của em giái mình, anh cười nhẹ: "Không có chuyện gì, xưng hô thôi mà, chỉ cần Gia Gia thích."
Dì Trương thấy anh gật đầu lúc này mới thở phào cười nói với Lâm Gia: "Vâng. Gia Gia ăn đi, dì Trương đi lấy củ sen đường cháu thích, khi nào ăn xong dì bưng lên cho."
Lâm Gia vui sướng thiếu chút nữa nhảy lên, "Thích quá ạ!"
Lâm Phong thấy vậy, móc một phong bì từ trong túi áo ngực ra, thật sự rất dày, chắc đã chuẩn bị từ trước, anh đưa cho dì Trương nói: " Dì Trương, dì cầm lấy."
Dì Trương biết bên trong đựng cái gì nhưng nhìn thấy độ dày như vậy, bà hơi kinh ngạc nhưng không dám lấy luôn, "Cái này quá nhiều, tôi..."
Lâm Phong ôn hòa nhìn bà, "Gia Gia là bảo bối của nhà chúng tôi, chút tiền này sao hơn được chuyện dì chăm sóc Gia Gia, tuyệt đối không nhiều."
"Cảm ơn Lâm đại thiếu gia!" Dì Trương nghe vậy cũng không chần chừ nữa, lau hai tay vào tạp dề, rồi cung kính nhận phong bì, liên tục nói cảm ơn cũng không giấu được kinh ngạc xoay người về phòng bếp.
Lâm Phong múc một bát canh nóng đưa cho Lâm Gia, yêu chiều sờ đầu cô cười nói: "Nhanh ăn đi, thích lắm đúng không."
"Vâng!" Có anh trai bên cạnh, Lâm Gia ăn nhiều hơn bình thường, mặc dù bình thường cô ăn cơm cũng rất ngon miệng.
Lâm Gia vui vẻ còn Khương Nguyên thì không được thế.
Anh biết không nên ghen với anh trai của Lâm Gia, nhưng Lâm Phong quá ưu tú, tất cả đều giỏi hơn anh kể cả sự chiều chuộng với Lâm Gia, khác với những việc mà anh làm cho Lâm Gia trước đây.
Mặc dù anh cũng không làm chuyện gì nhiều cho Lâm Gia.
Nghĩ như vậy, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chán nản, còn là loại chán nản không nói được.
Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn Khương Nguyên vẫn không nói gì, anh nhớ tới hình ảnh kia, hơi nghiêng người trầm giọng nói với Khương Nguyên: "Buổi tối đến phòng tôi một chút."
Khương Nguyên sao có thể nói không, anh không thể đối mặt với Lâm Phong tổng cộng có ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhưng bây giờ chỉ đành nghe theo.
Ăn xong cơm tối, Lâm Phong ở trong phòng Lâm Gia nói chuyện đến hơn mười một giờ.
Gặp Lâm Phong, Lâm Gia thật sự rất vui, cô đã kể tất cả những niềm vui, rồi chuyện buồn trong thời gian qua cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhận ra được vai trò của Khương Nguyên từ trong giọng kể của cô, anh không phát biểu gì, vẫn mang khuôn mặt tươi cười, đối với câu chuyện mà em gái bảo bối nhà mình kể đều lắng nghe cực kỳ nghiêm túc và hứng thú.
Cuối cùng, Lâm Gia vùi vào trong ngực anh cọ cọ, "Anh cả à, em rất nhớ mọi người, bây giờ nhìn thấy anh, em thật sự rất vui!"
Lâm Phong ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giống như ôm cô ngủ hồi bé nhẹ nhà nói: "Anh cả cũng rất nhớ em, thấy Gia Gia vui vẻ anh cũng vui theo."
"Vâng, anh cả tốt nhất! Gia Gia thích anh nhất!" Lâm Gia được anh dịu dàng ôm, trong ngực ấm áp làm cơn buồn ngủ của cô đến rất nhanh, rồi vô thức ngủ trong luôn lòng Lâm Phong.
Lâm Phong bế cô lên giường đắp chăn cho cô, rồi ngồi bên giường nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô lúc ngủ, trong mắt là sự dịu dàng cưng chiều vô tận.
Anh nhớ lúc cô mới sinh ra, anh cũng ngồi bên cạnh giường mẹ như vậy, tò mò nhìn cô, đưa tay ra chọc cô, lúc đó cô không mở mắt nhưng bàn tay nhỏ bé lại vẫy lung tung bắt được ngón tay của anh.
Trong nháy mắt được cô cầm lấy tay, bức tường cao dựng bên ngoài trái tim sụp đổ, lần đầu tiên anh biết mình cũng có lúc mềm yếu như một bãi nước.
Nhìn Lâm Gia mềm mại như vậy, nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, Lâm Phong không thể không nghĩ cô là em gái duy nhất của anh, là người duy nhất cầm tay anh, ỷ lại anh, ngọt ngào gọi anh là anh trai.
Anh phải bảo vệ cô, để cô trở thành công chúa vui vẻ nhất thế giới, anh sẽ cho cô những gì tốt nhất, không để cho cô bị tổn thương, đây là thói quen của anh từ trước đến nay.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong cong môi lên, đưa tay gạt tóc ở thái dương của cô đến sau tai, nhẹ nói: "Chỉ cần em muốn, thì anh sẽ giành tất cả cho em."
Khương Nguyên sắp xếp phòng Lâm Phong ngay cạnh phòng Lâm Gia, sau cuộc điện thoại của Lâm Phong thì ngày thứ hai anh đã sắp xếp xong xuôi.
Không biết Lâm Phong thích gì, nên anh chỉ sắp xếp đơn giản, hôm nay thấy trong phòng tường màu xám và bài trí gọn gàng lại rất hợp với khí chất của Lâm Phong.
Anh ta ra lệnh cho mình tối đến phòng, nhưng lúc Khương Nguyên xuống tầng thì không thấy anh ở trong phòng.
Nhíu mày đang muốn xoay người đi lên thì cửa phòng Lâm Gia mở ra, Lâm Phong đi từ bên trong ra.
Khương Nguyên chân mày nhíu chặt hơn: "Anh..."
Thấy Khương Nguyên, trên mặt Lâm Phong không cảm xúc gì, liếc mắt qua rồi rời đi, thái độ lạnh nhạt còn hơn cả Khương Nguyên "Đi theo tôi."
Nói đến lạnh lùng tất nhiên Lâm Phong cao hơn một bậc.
Bản thâm Lâm Phong có tính cách trầm ổn chu đáo, từ năm mười mấy tuổi theo Lâm Chấn Hoa vào làm trong công ty, sau khi tốt nghiệp đại học công tác trên phố Wall, bí quyết ứng xử gấp nhiều lần so với Khương Nguyên, luận về lòng dạ và tâm kế thì Khương Nguyên làm sao mà chống nổi.
Đi theo anh vào phòng, Khương Nguyên khép cửa lại, đứng ở cuối giường, Lâm Phong đứng ở gần cửa sổ cách anh không xa, Lâm Phong cởi tây trang, tấm lưng rộng mặc áo sơ mi trắng biểu hiện sự thành thục của nam nhân.
Lúc đầu, hai người không nói gì, không khí yên tĩnh lại có chút áp lực.
Nhưng Khương Nguyên không quan tâm, còn Lâm Phong còn hơn thế.
Qua một lát, Lâm Phong mở miệng trước: "Cậu thích Lâm Gia."
Anh đi thẳng vào vấn đề như vậy, Khương Nguyên cũng không giấu diếm làm gì: "Vâng."
Lâm Phong nở nụ cười: "Nhóc con, có biết thích là gì không?"
Khương Nguyên không bị kích thích vì anh ta đánh giá mình trẻ con, anh vẫn lạnh nhạt cho hai tay vào túi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Nếu chúng ta nói chuyện về Lâm gia, tôi nghĩ anh nên coi tôi như một người đàn ông, nếu không chúng ta không cần phải nói gì nữa."
Lâm Phong quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh: "Cậu cảm thấy mình đủ tư cách đứng bên cạnh Lâm Gia sao?"
Lời này đổi thành ai cũng không dám hỏi anh như vậy, tất nhiên với gia thế và năng lực của Khương Nguyên, chỉ cần anh muốn thì khối người xếp hàng đứng chờ?
Nhưng Lâm Phong lại là người hỏi, cho dù là gia thế hay năng lực cá nhân thì Lâm Phong đều hơn anh.
Hai tay Khương Nguyên đặt trong túi siết chặt lại, đôi mắt hơi tối xuống nói: "Tôi mà không đủ, thì không ai có khả năng hết."
Nói xong lời này, trong phòng lại chìm trong yên lặng.
Lâm Phong nhìn Khương Nguyên, ánh mắt sắc bén như con đại bàng đang quan sát con mồi, mà con mồi này anh chuẩn bị cho Lâm Gia. Vì lý do này anh phải đảm bảo con mồi không có nanh vuốt, cũng thu hết sắc bén của mình, chỉ như vậy anh mới yên tâm giao Khương Nguyên đến trước mặt Lâm Gia.
Khương Nguyên dù gì cũng là một thiếu niên xuất sắc, anh hiểu suy nghĩ lúc này của Lâm Phong, anh cũng biết con đường đến với Lâm Gia sẽ rất khó khăn, nhưng anh phải đi. Vì vậy đối mặt với sự nghiêm túc thậm chí ánh mắt còn không được lịch sự của Lâm Phong, anh vẫn rất bình tĩnh.
Trong lúc anh đang hết sức chăm chú sẵn sàng đón địch thì Lâm Phong lại bật cười.
"Cậu nói không sai. Trước mặt tôi hoặc toàn bộ người Lâm gia, cậu không đủ tư cách có lẽ bất cứ ai cũng không đủ tư cách.Thế nhưng... " Lâm Phong rời khỏi cửa sổ, đi đến bàn đọc sách nửa ngồi lên đấy, tư thế thoải mái, biển hiện trên mặt cũng dễ chịu hơn "Nếu chọn người giỏi nhất trong đám yếu kém nhất thì Khương gia sẽ được chọn."
Những lời quá chua cay này làm cho sắc mặt Khương Nguyên tối sầm "Anh!"
"Đừng nóng." Lâm Phong giơ tay lên giữa không trung ngăn cản, nói tiếp, "Thực lực của Khương gia ngang với Lâm gia, tôi đã điều tra về cậu, tất nhiên trong đám thanh niên bằng tuổi mà nói thì cậu rất xuất sắc, nhưng tương lai thì sao, không thể biết được. Tôi chỉ đang cố gắng chọn cho Lâm Gia một người bầu bạn trong tương lai, nhưng với gia thế và năng lực cá nhân không nằm trong sự quan tâm của tôi mà chỉ một thứ phải thỏa mãn."
Khương Nguyên không nói gì chờ anh ta nói tiếp.
"Chỉ cần Gia Gia thích thì cho dù cậu có là tên ăn mày, Lâm gia cũng sẽ cung cấp tiền bạc cho cậu, nhưng nếu Gia Gia không thích thì cho dù cậu có là hậu duệ quý tộc, cửa Lâm gia không bao giờ mở cho cậu vào. " Lâm Phong vừa nói, vừa đứng dậy đến trước mặt Khương Nguyên đứng đối diện nhau.
Chiều cao hai người không kém nhau nhiều, nhưng Khương Nguyên lại thua Lâm Phong bởi khí thế, anh ta nhìn anh giống như đế vương cao cao tại thượng nhìn thần dân của mình.
Một lúc sau, Lâm Phong nở nụ cười dành riêng cho vua chúa mỉm cười: "Cũng may, cậu không phải tên ăn mày."
Từ phòng Lâm Phong đi ra, nếu nói không tức thì không thể nào, nhưng trong lòng Khương Nguyên cảm thấy thất bại nhiều hơn.
Sinh ra ở Khương gia, bản thân anh cũng đã tài trí hơn người, những năm gần đây anh đã tự cho mình tài cao, mọi người a dua nịnh hót càng làm tăng độ kiêu ngạo của anh, nhưng anh không nghĩ tới tự tôn của mình lại yếu ót như vậy, Lâm Phong chỉ nói hai câu đã dẫm nát tôn nghiêm và kiêu ngạo của anh dưới chân.
Lâm Phong làm anh hiểu được, hóa ra chênh lệch giữa người và người lại lớn như vậy, cùng là thiên chi kiêu tử ( con cưng của trời) Lâm Phong như một đế vương ngồi ở trên cao mà anh như một đứa trẻ con đi còn chưa vững.
Anh thật sự bắt đầu nghi ngờ giá trị thực sự của mình là bao nhiêu.
Một đêm không ngủ.
Sau một đêm sắc mặt của anh nhìn không tốt lắm, dưới mắt có quầng thâm nhẹ, nhìn khá tiều tùy.
Trong phòng ăn, Lâm Gia đang ăn sáng với Lâm Phong.
Lâm Gia nhân cơ hội Lâm Phong đang xem báo buổi sáng lén lấy bơ bôi vào trong bánh mì của Lâm Phong, cô cho rằng không bị Lâm Phong phát hiện nên mong chờ lúc Lâm Phong ăn bánh.
Lâm Phong liếc mắt nhìn thấy hành động của cô, nhưng thấy khuôn mặt chờ mong đấy thì anh lại giả vờ như không biết đưa lên miệng cắn một cái, nhai hai cái phát hiện mùi bơ trong miệng, anh nhíu mày đặt báo xuống, bất đắc dĩ nhìn cô: "Gia Gia."
"Dạ!" vẻ mặt Lâm Gia hài lòng vì trò vui đã thực hiện được, cô cười hỏi: "Anh à, sao anh vẫn chưa thích ăn bơ, ăn bơ tốt mà."
Lâm Phong cười cầm cái mũi của cô, "Em đã thích thay anh rồi."
Lâm Gia cười rất vui vẻ, cô kéo tay Lâm Phong làm nũng: "Anh tốt nhất! Ăn nhanh lên đi, chúng ta còn phải đi ra ngoài!"
Khương Nguyên đứng ở ngoài phòng ăn, đúng lúc đi vào nghe cô nói phải đi ra ngoài.
Anh coi như không có chuyện gì ngồi vào chỗ của mình giả vờ hỏi: "Hai người đi ra ngoài?"
Lâm Phong nhìn thấy hình ảnh của anh lúc này, trong mắt có ý cười hiện lên, trước mặt Lâm Gia anh ta thu lại thái độ sắc bén hôm qua, nói chuyện với Khương Nguyên như một anh trai bình thường: "Gia Gia đi ra ngoài chơi với bạn, tôi làm tài xế cho em ấy."
Lâm Gia gật đầu: "Đúng vậy! Mình đã nói chuyện này với nhóm Hoàng Nhất Lâm rồi!"
Khương Nguyên không vui khi thấy Lâm Gia phấn khích như thế, không biết ngày hôm qua ai còn nói muốn anh đi chơi cùng, hôm nay ngủ dậy liền vất hắn sang một bên "À, mình không đi nữa."
Lâm Gia thật sự muốn Khương Nguyên đi cùng nhưng anh cả nói...
"Nghe nói trường học giao rất nhiều bài tập mà cậu vừa mới tham gia một cuộc thi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi." Lâm Phong nói xong còn lấy thêm cho Lâm Gia ít bơ nữa "Hôm qua nghe cậu nói muốn giúp Gia Gia làm bài tập, Gia Gia cũng không muốn cậu quá vất vả."
Lâm Gia gật đầu yết ớt: "Đúng vậy."
Bánh mì trong tay Khương Nguyên thiếu chút nữa thì bị bóp nát, những mẩu vụn không ngừng rơi xuống chứng minh lúc này anh đang phải kìm nén rất cực khổ "À."
Lâm Phong mím môi nhìn anh chỉ cười không nói.
Ăn cơm xong, Lâm Phong lên tầng thay bộ quần áo khác.
Nhớ lúc đi học, Lâm Phong chỉ cần mặc sơ mi trắng rồi nở nụ cười nhạt nhẽo thôi cũng lôi đến một loạt tiếng hét chói tai, cũng giống như Khương Nguyên cũng là anh chàng đẹp trai học giỏi trong trường( trong cv là giáo thảo).
Mặc dù bây giờ đã lớn tuổi nhưng năm tháng chỉ làm tăng thêm sự quyến rũ trưởng thành và nam tính ở anh, khuôn mặt đẹp trai của anh khi bỏ bộ tây trang ra thậm chí không nhìn rõ tuổi, anh ăn mặc thoải mái đứng bên cạnh Lâm Gia nhìn không lớn hơn cô mấy tuổi.
"Chúng ta đi thôi."
Vâng ạ!"
Khương Nguyên mặt u ám đứng ở góc cầu thang tầng hai, nhìn chằm chằm hai người họ vui vẻ đi ra cửa.
Anh nhắc nhở mình lần nữa không nên ghen tỵ, nhưng vẫn thất bại đối mặt với tình huống như vậy làm anh không sao nhịn được.
Trợ lý của Lâm Phong lái xe đến trước cổng biệt thự Khương gia, Lâm Gia nhìn xa còn tưởng là Lâm Song, cô nhanh chóng bước chân chạy tới nhìn vào trong xe "Là xe anh hai! Anh hai cũng về rồi ạ!"
"Không phải." Lâm Phong nhận chìa khóa trong tay trợ lý, mở cửa hông cho Lâm Gia "Anh cả mua nó cho em. Không phải em vẫn thích xe này sao."
Lâm Gia nghe xong cực kỳ sung sướng, "Thật không ạ! Nhưng em không biết lái xe làm sao bây giờ?"
Lại nói Lâm Gia chỉ là một cô gái nhỏ, từ xưa đến nay chỉ thích toàn những vật nhỏ bé mềm mại, nhưng năm trước Lâm Song mua chiếc xe Mescedes- Benx mới, lái về nhà Lâm Gia liếc mắt đã thích luôn.
Chẳng qua lúc đó cô không nói, đến khi Lâm Song xuất ngoại, Lâm Phong thấy cô thường xuyên đến gara để xem chiếc xe đó, hỏi thì mới biết cô thích.
Lâm Gia thích nhiều thứ lắm, đa số đều được thỏa mãn, đây chỉ là một chiếc xe mà thôi, cho dù cô có biết lái hay không, hay chỉ muốn mua về để đi chơi thì Lâm Phong cũng cam tâm tình nguyện đưa cho cô. Vì vậy anh đã đặt xe này trước khi về, ngày hôm qua nói trợ lý đã đi lấy xe.
Lâm Phong săn sóc đóng cửa xe cho Lâm Gia, rồi lại đi vòng qua chỗ ghế lái xe, vừa nổ máy vừa nói: "Không sao, khi nào về nhà anh cả sẽ dạy em, chúng ta ở nhà lái xe đi chơi."
"Vâng! Anh cả tốt nhất!" Lâm Gia thấy mình rất hạnh phúc, anh cả từ nhỏ đã rất chiều cô, ở trong mắt cô, đại ca từ nhỏ đến lớn đều siêu cấp sủng cô, ở trong mắt cô anh cả chính là con mèo đi hia, cho dù cô muốn gì anh cả đều làm mọi cách thực hiện cho cô, chuyện này thật sự rất tuyệt vời, cô sung sướng chỉ muốn hát lên "Xuất phát xuất phát thôi! Chúng ta đi đón Nhất Lâm trước! Rồi đón Thư Mẫn! Sau đó đi chơi! Xuất phát!"
"Được, xuất phát."
Nửa năm nay hầu như Lâm Phong đều ở nước ngoài, ban đầu chờ Lâm Gia nghỉ hè thì về mang cô ra nước ngoài nghỉ hè luôn nhưng vì có việc nên không thực hiện được, bây giờ anh về nước rồi phải bồi thường cho cô một chút.
Chỉ là từ lúc Lâm Gia đi học đến bây giờ, anh chưa từng thấy cô thân thiết với bạn học nào, nghe tên hai người bạn nhỏ từ trong miệng cô nhất định anh phải chiêu đãi thật tốt.
Hoàng Nhất Lâm cho rằng Lâm Gia vẫn ngồi Bentley, nên chỉ dám len lén nhìn cho đến khi chiếc xe Mescedes màu trắng đỗ trước mặt, cô đứng thẳng nhìn nó không chớp mắt đến tận khi Lâm Gia thò đầu ra vẫy tay từ ghế phó lái, cô mới phản ứng lại.
"Oa má ơi Lâm Gia! Cậu đổi xe à!" Hoàng Nhất Lâm chỉ hai bước đã chạy tới, lúc nói chuyện với Lâm Gia ngửa đầu lên nhìn thấy Lâm Phong ngồi chỗ tài xế, cô nàng trợn tròn mắt "Anh, anh là?"
"Đây là anh trai mình! Anh cả, đây là Nhất Lâm! Nhất Lâm rất đáng yêu!" Lâm Gia giới thiệu như thế.
Gặp mặt bạn học của Lâm Gia, tất nhiên Lâm Phong không có thái độ lạnh nhạt như nói với Khương Nguyên, anh khẽ mỉm cười, thái độ lịch sự "Xin chào, Nhất Lâm."
Gương mặt đó của Lâm Phong mà cười lên như thế, được gọi là công tử ôn nhuận như ngọc, Hoàng Nhất Lâm cảm giác như con nai đang nhẩy loạn trong lòng, quên cả trả lời.
Lâm Phong nhìn đèn biển báo bên đường, nhẹ nhàng nói: "Nhất Lâm lên xe thôi, chỗ này không được đỗ xe lâu."
"A, à! Vâng ạ!" Hoàng Nhất Lâm lúc này mới hoàn hồn, mặt đỏ lên ngồi phía sau xe.
Lúc đón Thư Mẫn phản ứng không khác gì Hoàng Nhất Lâm, nhưng cô bình tĩnh hơn Hoàng Nhất Lâm một chút, chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Phong ngoài cửa xe hai giây rồi bước lên.
Ngồi phía sau hai người cấu tay đối phương, không thể tin được trên đời này lại có người tốt số như Lâm Gia, sao cha mẹ mình lại không sinh cho mình anh trai như thế.
Thư Mẫn tĩnh táo hơn, chỉ sợ khắp cả nước này không có anh trai nào sánh được với anh trai như thần tiên của Lâm Gia.
Hoàng Nhất Lâm len lén nhìn Lâm Phong lái xe, che ngực thở dốc, không được, quá đẹp trai!
Lâm Phong nhìn thấy phản ứng của hai cô gái từ kính chiếu hậu, cười nhẹ nói: "Dưới chỗ ngồi có đồ ăn vặt, đói bụng thì ăn trước đi. Nếu không đói thì giữ bụng lại tý nữa chơi xong anh mời các em ăn bữa thật ngon."
Hoàng Nhất Lâm nghe xong thì nhìn đống đồ ăn vặt dưới chân mình và Nhất Lâm, năm túi to tất cả đều là hàng nhập khẩu, so sánh với túi đồ ăn hôm trước Từ Dục mua thật là trên trời dưới đất.
Lâm Gia không nhận ra các bạn của mình đang xấu hổ và cẩn thận hơn trước mặt anh trai nhà mình, dọc đường cô đều rất hưng phấn, ríu rít nói chuyện trên trời dưới đất với hai người.
Lâm Phong nghe mấy người nói chuyện, cũng hiểu được các cô gái này đều là thiếu nữ bình thường, thật thà, đơn thuần lại hay xấu hổ, trong câu chuyện không có hàng hiệu không có khoe khoang gia đình hay thăm dò.
Chính vì bình thường như vậy nên mới để cho Lâm Gia thoải mái ở chung với bọn họ, giống như cô cũng chỉ như bọn họ, con cái nhà bình thường đang ở đúng độ tuổi thiếu nữ mười bảy.
Qua kính chiếu hậu, Lâm Phong cười rất dịu dàng.
Lâm Phong mang các cô đến trung tâm vui chơi lớn nhất thành phố H, anh đã mua vé trước rồi, cũng đã gọi điện nói chuyện với người quản lý, trước lối vào cầm tấm thẻ màu đỏ quét, mọi người không bị cản trở đi vào sân chơi, có tấm thẻ Pass này thì đừng nói là xếp hàng mà muốn chơi một mình cũng được.
Tính tình Hoàng Nhất Lâm và Lâm Gia đều rất trẻ con, nhìn thấy trò chơi thì quên hết cái gì mà rụt rè xấu hổ, hai người nắm tay nhau còn chạy nhanh hơn người khác. Thư Mẫn tuy rằng chững chạc hơn nhưng đều là thiếu nữ mười mấy tuổi, thấy các bạn chơi vui như vậy cô cũng tham gia vào rất nhanh.
Lâm Phong không cảm thấy hứng thú với mấy trò chơi này nên cam tâm tình nguyện làm móc áo hình người và máy bán hàng tự phục vụ.
"Anh, em muốn ăn kem!"
"Được."
"Anh, em muốn quả bóng đó!"
"Được."
"Anh, em muốn uống nước trái cây!"
"Uống chậm một chút."
"Anh, chụp ảnh cho bọn em!"
"1, 2, 3, cười."
Trên cơ bản thì hình thức đi chơi lần này giống như lần đi vườn bách thú, chỉ khác là thay Từ Dục bằng Lâm Phong cao cấp hơn nhiều. Anh quan sát cẩn thận, chăm sóc tỉ mỉ và quan trọng là anh có tiền.
Ví dụ như, siêu thị đồ chơi trong trung tâm mua sắm bán ba trăm mốt một cái áo kỷ niệm, anh không hề do dự cái mua cho mỗi người một bộ, cứ cái gì mà Lâm Gia thích thì mỗi người đều có một phần.
Vui chơi cho đến tận buổi chiều, trên tay ba cô gái xách rất nhiều đồ, đây không giống như đi chơi mà như đi mua sắm.
Lâm Gia mặc dù mệt nhưng vẫn trong trạng thái phấn khích, lên xe bắt đầu đói nhưng mọi người bàn bạc rất lâu mà cũng không biết ăn ở đâu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Phong gọi điện hỏi trợ lý, trợ lý đề cử một nhà hàng tư nhân, nghe nói nhà hàng này chuyên nấu các món ăn địa phương. Mùi vị khá ngon mà hoàn cảnh cũng tốt.
Lâm Phong hỏi ý kiến Lâm Gia, Lâm Gia đang ăn mứt trái cây, phồng hàm hỏi chỗ đó có củ sen đường không.
Trợ lý bên kia nghe thấy được, nói thẳng, củ sen đường là món tủ của quán đấy, anh ta sẽ đặt chỗ ngay bây giờ.
Nhà hàng tư nhân kia mở ở con đường phía sau trung tâm thương mại Guoguang, xung quanh không có bãi đỗ xe, nên Lâm Phong để cho mọi người vào nhà hàng trước còn anh đi đến bãi đỗ xe của Guoguang, thế nhưng bây giờ Lâm Gia ăn đồ ngọt rồi nên lại không thấy thích củ sen đường nữa, cô chỉ vào biển quảng cáo ẩm thực hàn quốc bên ngoài của trung tâm nói: "Anh cả, em muốn ăn cái kia."
Lâm Phong nhìn thoáng qua không nói hai lời quay đầu xe, "Đi."
Đúng lúc này trợ lý gọi điện hỏi Lâm Phong chỗ ở nhà hàng kia không được tốt lắm, chỉ có chỗ cho hai người, hỏi anh có muốn đổi chỗ khác không.
Lâm Phong nói: "Không cần đâu, cậu với bạn gái qua đấy ăn đi, coi như Gia Gia mời."
Cúp điện thoại xong bốn người từ gara đi thang máy trực tiếp lên tầng, nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, trước nhà hàng xếp một dãy rất dài.
Lâm Phong hỏi các cô có muốn chờ hay không, nếu không đổi sang chỗ khác, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đều nói có thể, Lâm Gia đói bụng rồi chỉ muốn nhanh được ăn sớm không muốn chờ.
Vì vậy Lâm Phong đưa các cô đến một nhà hàng kiểu nhật, thỏa mãn nhu cầu ăn thịt nướng của Lâm Gia mà lại không cần xếp hàng.
Mấy người vừa đi tới cửa hàng, một người đẹp mặt kimono đang chuẩn bị đưa họ vào bên trong, thì phía sau Lâm Gia vang lên một giọng nam.
"Lâm Gia?"
Lâm Gia dừng quay đầu lại, nhìn thấy là Trương Tư Duệ, cô vẫy tay với cậu ta "Lớp trưởng, chào cậu nhé!"
Bình thường trong lớp Trương Tư Duệ và Lâm Gia không mấy khi nói chuyện với nhau, hơn nữa lần trước cậu ta bởi vì Cao Kỳ còn hét lên với Lâm Gia, bây giờ thấy Lâm Gia thân mật nói chuyện với một người con trai, không biết sao cậu ta lại gọi cô lại.
Mộ Khả Y ngồi bên cạnh cậu ta nghe thấy cậu ta gọi thì nghiêng đầu nhìn, lúc thấy Lâm Gia cô ta siết chặt tay lại.
Là cô ta.
Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai? A, xem ra tùy tiện đi chơi với đàn ông là thói quen của cô ta.
Trương Tư Duệ đi tới, Lâm Gia không nghĩ tới Mộ Khả Y cũng theo, đến bây giờ cô vẫn không biết nên đối mặt với Mộ Khả Y như nào, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn lặng lẽ đứng gần cô.
"Chào mọi người." Mộ Khả Y chào hỏi trước, ánh mắt của cô ta đảo qua người Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn rồi dừng lại trên người Lâm Phong mấy giây, cuối cùng vươn tay ra nói với Lâm Gia, "Hóa ra tên cậu là Lâm Gia. Lần trước chưa kịp giới thiệu, mình là Mộ Khả Y, là bạn thân của Khương Nguyên."
Lâm Gia chần chừ đang không biết có nên bắt tay lại không, cô ta nói là bạn thân của Khương Nguyên, cũng được coi là bạn thân của cô sao "À, chào cậu."
Mộ Khả Y bắt tay cô rất ngắn rồi buông ra ngay, ánh mắt nhìn trên người Lâm Phong, rồi vươn tay về phía anh "Anh là bạn trai của Lâm Gia à? Chào anh, em là bạn học lớp bên cạnh của cô ấy."
Mộ Khả Y rất biết ưu thế của mình, cô ta biết con trai đều thích con gái lúc thì xấu hổ rụt rè, lúc thì hào phóng thoải mái, bây giờ cô ta rất chuyên nghiệp, tư thế thỏa đáng, như một tiểu thư khuê các. Cô ta không tin, mình như vậy không bằng một đứa ngơ ngác ngây thơ như Lâm Gia.
Nhưng cô ta đã sai lầm hoàn toàn rồi, cô ta nỗ lực thể hiện hình tượng đại gia khuê tú nhưng ở trước mặt Lâm Phong lại không đáng giá, hơn nữa cô ta vừa làm Lâm Gia khó xử thì lại càng làm cho Lâm Phong không thể tha thứ.
Lâm Phong nở nụ cười thân sĩ, giơ tay ra cố ý dừng trước mặt Mộ Khả Y một lúc, ngay lúc Mộ Khả Y nghĩ rằng anh sẽ giữ nó thì cánh tay anh lại vòng về phía sau đầu Lâm Gia, tư thế rất thân mật đỡ lưng cô, gióng nói bình thản: "Xin chào."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi cố gắng làm chậm mà vẫn chưa đến chín giờ, nhưng một ngàn chữ đã đánh xong rồi! Điên cuồng vỗ tay cho mình! Ba ba ba ba ba ba ba
Bây giờ có biết tại sao tôi để anh cả ra sân chưa, bởi vì anh ta là đàn ông trưởng thành, lại còn là người đàn ông cực kỳ quyến rũ, bây giờ học sinh trung học như Khương Nguyên đối mặt với anh như mèo biến thành chuột trong nháy mắt. Nhưng ngược anh ta cũng tốt, đúng không! Ha ha ha ha ha ha ha ~