• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích, thích, chuyện liên quan đến chữ tình đều không dễ nói, đôi mắt Lục Tử Tấn lóe sáng không ngừng, có vẻ như đang cân nhắc xem bây giờ phải làm cái gì.

Tống Cáp thấy anh ta bối rồi thì cười buông tay: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này là do ta không đúng, ta không nên bắt buộc cậu ấy mới phải. Nếu ngươi chưa hết giận, thì đánh đi, ta không động đậy gì đâu."

Tướng quân....

Tướng quân như thế.....

Lục Tử Tấn thở dài một hơi, bóp trán nghĩ, tướng quân như vậy thì anh ta biết ra tay thế nào cho được.

Anh ta cắn môi quỳ phịch xuống đất, hành quân lễ nói: "Tướng quân, mới nãy thuộc hạ không biết tôn ti, xin ngài thứ lỗi! Thuộc hạ nguyện ý nhận trừng phạt!"

Tống Cáp không ngờ Lục Tử Tấn lại công tư phân minh như thế, cảm thấy cảm thán nên đi qua đỡ anh ta dậy, Tử Tấn không có ý chối từ đứng lên, lại vội vàng nói: "Tuy rằng như thế, nhưng tướng quân không được bắt nạt đệ đệ ta, ngài phải cam đoan với ta, về sau nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nó, không bao giờ để nó chịu ấm ức."



Tống Cáp kinh ngạc nhìn về phía anh ta: "Ngươi không phản đối à?"

Lục Tử Tấn thản nhiên nói: "Sao lại phản đối, nếu Tử Hề không thích ngươi thì đã đành nhưng nay ta xem phản ứng của Tử Hề thì quả thật có hảo cảm đối với tướng quân, ta đương nhiên không thể hủy đi mối nhân duyên này rồi. Tướng quân nếu đã hữu tình thì hãy hứa cho nó một danh phận, khiến nó chấp nhận ngươi. Bằng không, ta liều chết che chở Tử Hề!"

Tử Hề có hảo cảm với mình? Tống Cáp chú ý tới những lời này thì vui sướng không thôi.

"Đa tạ."

Tử Tấn ngại ngùng quay đầu, anh ta sẽ không chịu thừa nhận mới nãy mình đã cảm thấy tướng quân và Tử Hề rất xứng đôi đâu.

Bên này hai người vẫn đang nói chuyện thì Lục Bạch vội vàng chạy tới, y nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Tử Tấn, hung dữ lắm, sợ anh ta làm ra chuyện gì thế nên y mới vội vã đuổi theo.

Loanh quanh ngoài cửa, y không biết lấy danh phận gì để vào, quay đầu lại thấy hai người kia vừa đi ra khỏi hẻm nhỏ vừa nói chuyện gì đó. Y vội chạy tới, vọt đến trước mặt hai người họ.

Quay lưng lại với Tống Cáp, y thở dốc đối diện với Tử Tấn nói rằng: "Tử Tấn, ngươi đừng xúc động, ta thật sự không sao đâu."

Tử Tấn lướt qua Lục Bạch thoáng nhướng mày với Tống Cáp.

Tống Cáp cúi đầu đặt ánh mắt lên người Lục Bạch, không muốn dời.

Lục Tử Tấn nhìn Lục Bạch hãy còn đang nôn nóng, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lục Bạch nhíu nhíu mày, kéo tay Tử Tấn muốn rời đi, y nói: "Tử Tấn, ngươi theo ta về đi, đừng nghe hắn nói, ngươi đừng quậy nữa."

"Đi thôi." Y giật giật Tử Tấn.

Nhưng Tử Tấn lại chẳng nhúc nhích, nhướng mày nhìn Tống Cáp. Tống Cáp mím môi cười, duỗi tay nắm lấy cánh tay Lục Bạch, Lục Bạch thế là bị đổ về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt rơi vào trong lòng Tống Cáp.

Tống Cáp thấp giọng nói: "Đừng nghe ai cơ?"

Lục Bạch nhắm mắt, sau đó mở ra thoáng hiện lên vẻ suy yếu vô lực, y thản nhiên nói: "Tướng quân, anh buông ra."

"Sao có thể buông ra được, Tử Hề, trước theo ta đã."

Nói rồi hắn liền lôi Lục Bạch đi, Lục Bạch tránh không thoát, bị hắn giữ chặt bên người không sao giãy dụa được. Lục Tử Tấn xoay người vội vàng hô: "Tử Hề, tướng quân, ngài!"

Tống Cáp đi ở phía trước nhếch môi cười nhẹ: "Lục Tử Tấn, tự đến quân doanh lĩnh phạt."

Tử Tấn thở dài, đối diện với Lục Bạch vừa quay đầu lại, anh ta nhỏe miệng cười, nhún nhún vai, rất chi là khó hiểu.

Lĩnh phạt, ai ~

Lục Bạch nhìn không hiểu biểu tình của Tử Tấn, đợi đến khi y phản ứng lại đã bị Tống Cáp đặt lên ngựa, hắn cũng leo lên, ngồi ở phía sau y.

Hai tay hắn vòng qua y nắm lấy dây cương, hô "Giá" một tiếng, tuấn mã nhanh chóng phi đi.

Ngựa chạy rất nhanh, chỉ một lát đã ra khỏi thành đến ngoại ô, ngoại ô rất ít nhà cửa cho nên gió rất lớn, gió mạnh đánh vào mặt y phát đau.

Lục Bạch thấy lạnh thì rụt cơ thể lại. Tống Cáp để ý thấy động tác rất nhỏ ấy thì ôm y chặt hơn nữa, để cho cả người y lui cả vào trước ngực mình.

"Nhanh đến thôi." Tống Cáp nói.

Lục Bạch nghe thấy, không trả lời, dựa vào lồng ngực kiên cường phía sau, cảm giác rất ấm áp.

Tuấn mã phi nhanh, phía sau dẫn lên khói bụi, trước người là gió lạnh nhưng ở giữa lại ấm áp vô cùng, như thể thái dương chiếu rọi, khiến người ta không muốn rời đi.

Tống Cáp dẫn y đến quân doanh.

Sau khi xuống ngựa, Tống Cáp bỏ áo choàng hồ cừu trên người xuống mặc cho Lục Bạch, đứng trước mặt y sửa sang lại trang phục, sau đó lại sửa lại mái tóc dài phía sau của mình.

"Bên này rất lạnh, đừng để bị cảm."

Lục Bạch vẫn bất động, y không rõ vì sao Tống Cáp còn muốn dẫn y đến đây, lần trước không phải chính anh ta đã nói sau này sẽ không quấn lấy y nữa sao.

Lúc này quân doanh còn đang thao luyện, vốn tưởng Tống Cáp sẽ dẫn y tới nhìn quân đội thao luyện, nào ngờ lại bị dẫn vào một gian phòng.

Sau khi Tống Cáp đi vào phòng thì đi thẳng đến một ngăn tủ khóa kín.

Lục Bạch đứng trước cửa, nhìn Tống Cáp bận rộn, hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi mang ta tới đây làm gì?"

"Ngươi chờ ta chút." Tống Cáp đứng quay lưng đáp lại y.

Lục Bạch đành chờ.

Một lát sau, Tống Cáp cười hì hì ôm một cái rương quay người lại, thấy Lục Bạch hãy còn đứng ngoài cửa thì vội vàng dẫn y lại: "Ngươi tới xem này, có thích hay không?"

Lục Bạch do dự một lát thì đến gần, thấy Tống Cáp ra vẻ như đây là một vật quý giá lắm thì ngẩn ra.

Tống Cáp mở rương ra, bên trong đầy sách cổ, một tầng lại một tầng, sắp xếp chỉnh tề.

Trên cùng là quyển "Kinh Lăng Nghiêm", nom bìa đã biết nó rất cổ xưa, vừa ố vàng lại có dấu vết bị xé rách. Y nhẹ tay lấy ra, nhìn chữ trên trang đầu tiên, bên tai vang lên tiếng Tống Cáp.

"Ta biết ngươi trước đây từng sống trong chùa, nhất định có nghiên cứu kinh Phật, đây đều là bản đơn, ngươi có thích không?"

Lục Bạch không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm rương sách.

Tống Cáp lục lọi trong rương một chút, bận rộn nói: "Không chỉ có mỗi thế đâu, còn có "Kinh Vô Lượng Thọ", "Kinh Trưởng A Hàm", ách, Địa Tàng Bồ Tát, Tàng, Địa Tàng Bồ Tát Bản...."

Tống Cáp chậc lưỡi, hơi quên mất tên kinh Phật, vội vàng lục lọi trong rương, "Gọi là cái gì nhỉ."

Lục Bạch thấy hắn như thế thì cười khúc khích nói: "Là "Địa Tàng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh" à?"

"Bổn Nguyện Kinh?" Tống Cáp nhỏ giọng lặp lại, bỗng nhiên nhếch miệng cười, ngừng tìm kiếm, gật gật đầu nói: "Đúng rồi, chính là nó."

Hắn sửa sang lại rương rồi đẩy về phía Lục Bạch, "Bên trong có nhiều thể loại nữa, đều là bản đơn, góp nhặt từ nhiều nơi lắm, tặng cho ngươi."

Lục Bạch không nhìn nổi nụ cười của hắn, quay mặt qua một bên nói: "Ta không thể nhận."

Tống Cáp có chút thất vọng, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi lại nở nụ cười tươi sáng. Hắn dùng một tay ôm lấy rương vào trong ngực, lướt qua Lục Bạch đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta biết ngươi sẽ thích mà, ta mang về giúp ngươi."

Lục Bạch nhìn hắn giả ngu thì ngạc nhiên: "Tướng quân, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?!"

Tống Cáp mặc kệ lời y nói, một tay ôm thùng, một tay kéo Lục Bạch ra ngoài, "Ngươi giữ nó mà xem, vốn định đưa ngươi từ ba ngày trước rồi, ai ngờ xảy ra nhiều chuyện quá suýt nữa thì quên mất."

"Ta thật sự không cần." Lục Bạch đẩy Tống Cáp ra, đứng ở trước mặt hắn cau mày, "Tống tướng quân, rốt cuộc thì ngươi có ý gì!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK