- Em dám để tôi ngủ một mình 3 tháng, tôi dám làm em không xuống giường nổi 1 tuần
Cô cười cười nhìn anh:
- Sao phải sợ? 1 tuần mà được thoát khỏi anh 3 tháng em chấp nhận chỉ là.... anh nỡ không?
Anh ôm eo cô, ánh mắt tràn ngập sự dâm tà đâm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô:
- Sao không nỡ? Cách 1 tuần tôi sang phòng em một lần cứ thế 4 lần là 1 tháng. Vậy... em thử tính xem, bao nhiêu lần tôi sang phòng em?
Ngọc Linh ớn lạnh, rùng mình nhìn anh chạm vào ánh mắt đầy dục vọng của nah mà run rẩy. Cô ôm cổ anh, khuôn mặt nịnh nọt bày ra rõ ràng:
- Thần a! Em đùa thôi mà, khi nào chúng ta xuất phát đi Nam Á vậy?
Mọi người phì cười nhìn cô. Vương Lãng Thần ánh mắt bất lực nhìn sự dễ thương của cô. Anh cười cười ôm cô vào lòng, tay véo véo cái mũi dọc dừa trắng ngần của cô:
- Coi như anh tha cho em. Xuất phát đi Nam Á vào đêm nay. Yên tâm, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, lần này em không cần tham gia, có đám Thiên Lâm lo. Chuyến đi này coi như là thưởng cho em đi! Lễ hội holi ở Ấn Độ em thấy s?
Cô hò reo vui mừng:
- Cuối cùng cx đc nghỉ! Tuyệt vời!
Cô ôm chặt lấy anh, cười khúc khích, rúc đầu vào ngực anh ngồi lên đùi anh, được một lúc sau không thì đã ngủ ngon lành.
Anh mỉm cười nhìn từng hành động dễ thương của cô rồi bế cô lên định rời khỏi Lục gia thì Lục Thính Phong giữ lại:
- Vương lão đại, nếu anh không chê hãy ở lại đây!
Vương Lãng Thần lắc đầu rồi quay lưng bước đi:
- Vợ tôi không thích ở nhà ng đàn ông khác!
Lục Thính Phong đứng đó ánh mắt bất ngờ, toàn thân cứng đờ nhìn theo bóng lưng anh. Đây là lần đầu hắn thấy anh như vậy, lần đầu thấy anh yêu thương một cô gái. Có thể chinh phục được trái tim sắt đá của Vương Lãng Thần, Hoàng Ngọc Linh này nhất định là một cô gái có tính cách rất đặc biệt!
Hắn đơ trong vai giây rồi chỉ mỉm cười một cái xong đi lên căn phòng mà ng con gái ấy đang say giấc đã từ từ mở mắt ra. Ng con gái xinh đẹp từ từ mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Đây là phòng ngủ của Lục Thính Phong mà! Tại sao lại ở đây? Không phải hôm nay hẹn Bạch gia nói chuyện sao? Lục Khiết Băng ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi từ từ chuẩn bị đi xuống giường. Bỗng cơn tê dại làm cô nằm bất động, sau đó liền truyền đến một ngọn lửa lan khắp cơ thể. Đi từ thần kinh não đến từng tế bào. Cả ng Khiết Băng nóng rực, đau đớn cấu véo chăn đệm nhưng đây không phải sự đau đớn của việc bị thiêu đốt mà là sự đau đớn vì dục vọng, vì thèm khát hơi thở của đàn ông. Khiết Băng tự tay, từ từ cởi từng thứ trên cơ thể mĩ miều trắng nõn, không hề biết rằng mình trúng phải loại độc quái quỷ kia.
Lục Thính Phong vừa mở cửa bước vào, thấy một thân ảnh xinh đẹp nằm trên giường đau đớn, quần áo vứt khắp sàn thì cau mày. Thứ đó bắt đầu phát tác dụng rồi! Hắn đưa tay ôm nhẹ người con gái xinh đẹp ấy vào lòng, đè lên người Khiết Băng, cất giọng nói ấm áp:
- Khiết Băng! Anh muốn em!
Lục Khiết Băng lập tức kinh người, đẩy hắn ra:
- Anh hai chúng ta là anh em! Bây giờ là lúc chúng ta đi gặp Bạch gia mà, nhưng... sao... e nóng quá!
Lục Thính Phong biết rõ, Hồng Lâm có nói Khiết Băng sẽ quên những việc đã xảy ra gần đây nên mới dẫn đến tình trạng này. Thính Phong hôn lên đôi môi ngọt ngào đang nóng chảy của Khiết Băng, rót mật vào tai cô gái loã thể xinh đẹp đến từ centimet:
- Khiết Băng! Anh biết chúng ta không phải anh em ruột! Đừng từ chối anh. Hơn nữa, Bạch gia đã bị Vương gia tiêu diệt rồi! Không còn chuyện gì đâu! Băng nhi! Từ này về sau, anh và em cùng thực hiện lời hứa những năm đó được không? Chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới, sau đó anh và em cùng đi vòng quanh thế giới, ngắm nhìn mọi thứ trên đời em nhé! Lục Khiết Băng! Anh yêu em!
Lục Khiết Băng khóc ròng, cuối cùng cx có ngày Lục Thính Phong nói câu "Anh yêu em". Khiết Băng gật đầu mỉm cười, dục vọng cao trào không thể kìm nén được nữa, Khiết Băng đưa tay dựt cùng quần hắn ra. Lục Thính Phong nhìn cơ thể phía dưới, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn hắn đến mê người. Hạ thân bên dưới đã từ khi nào cương lên. Hắn dâm tà nói:
- Kể từ ngày hôm nay, em thuộc về anh! Một mình anh!
Một đợt hoan ái lạc lối xảy ra trong căn biệt thự bằng kính tuyệt đẹp của Lục gia. Thính Phong cùng Khiết Băng hoan ái mãnh liệt, trong căn phòng xa hoa chỉ còn nghe tiếng thở dốc, từng tiếng rên rỉ đầy kịch tính và từng cú thúc mạnh của hắn. Thời khắc tất cả những thứ tinh hoa của hắn đi vào bên trong, hắn thì thầm vào tai Khiết Băng:
- Khiết Băng! Băng nhi! Băng nhi của anh! Anh yêu em! Cả đời Lục Thính Phong này chỉ yêu mình em!
Một trận hoan lạc mãnh liệt đi qua, sự kích thích hoà vào trong niềm hạnh phúc ngọt ngào giữa hãi người.
- ---------------------
Tình yêu là thứ dư vị đặc sắc nhất thế gian, có mặn, có chua, ngọt ngào, cay đắng. Khi thứ tình yêu ấy đã đạt đến đỉnh điểm của sự nghiệt ngã, chỉ cần tình yêu của hai người là thật lòng thì dù có là anh em, có cách trở như thế nào. Sự nghiệt ngã của số phận cũng sẽ vì tình yêu của họ mà rực cháy thành một tình yêu ngọt ngào như bông hoa hồng rực lên trong màn đêm. Cũng vì thế mà họ mới biết, có được nhau khó thế nào mà cố gắng để bảo vệ tình yêu.
Tình yêu là thế, chỉ có trải qua sóng gió mới hiểu trân trọng là như thế nào!