• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một con bọ cánh cứng màu xanh biếc, đương nhiên bọ cánh cứng màu xanh rất thường gặp, nhưng đây lại là một màu xanh biếc như miếng ngọc bích được chạm khắc mà thành. Dưới ánh đèn xanh chiếu xuống, nó hơi ngả màu mực, trông bóng loáng như vừa được rửa nước.

"Có ai từng nhìn thấy loại trùng này chưa!" Công Tử Bột quát lên một tiếng, hai người kia cùng lắc đầu. Công Tử Bột nói: "Không ổn."

Con trùng cái giãy giụa bò dậy, đương nhiên là khổ sở vô cùng, con bọ cánh cứng màu xanh biếc đang làm nó bị thương, nó không ngừng ngọ ngoạy hòng hất văng con bọ cánh cứng này ra, lũ trùng đực cũng liên tùng trèo lên người trùng cái, nhưng vẫn không thể tấn công được con bọ cánh cứng kia. Như thế, con bọ cánh cứng đó có thứ ma lực gì khiến bọn chúng không thể tới gần được.

Một đống hổ lốn xanh xanh đỏ đỏ, người nào mắc chứng Trypophobia chắc chắn không thể nào chịu nổi cảnh tượng kinh khủng khiến người ta sởn hết cả tóc gáy này.

Trong lúc giãy giụa, không ít trùng đực bị đẩy ra ngoài hàng lang, rơi tõm xuống hồ. Công Tử Bột nhíu mày, hiển nhiên điều này làm ảnh hưởng đến việc đếm số của y. Cả ba người đứng sững ra một lúc, Muộn Du Bình liền nói: "Đừng để lỡ thời cơ, làm việc." Nói rồi, thanh đao xoay trên tay một cái, hắn liền hỏi Xà Tổ: "Đưa rượu cho tôi."

"Chẳng còn mấy chai nữa." Xà Tổ quăng ra một chai, Muộn Du Bình bắt lấy, tu một ngụm rồi phun ra, tưới lên đao, rồi dí lưỡi đao vào chậu than. Lưỡi đao bốc cháy, hắn vứt luôn chậu than đi, rồi bước lên, liên tiếp đâm chết ba con côn trùng, xâu thành một cái chuỗi kẹo hồ lô.

Trùng đực bị thiêu đốt, vang lên những tiếng xèo xèo, Muộn Du Bình hất văng mấy con trùng bị đốt gãy chân vào trong hồ, rồi lại xiên thêm mấy con nữa. Công Tử Bột và Xà Tổ cũng đi theo hỗ trợ, hai người lật hết nền hành lang lên, Xà Tổ run bắn người một cái, toàn bộ lũ Tín Xà trên người trườn mình lên cột. Không để cho đám trùng đực khắp bốn phía tới gần, Công Tử Bột nhổ từng bãi đờm một, đánh văng mấy con côn trùng bám dưới nền hành lang xuống nước, rồi lại dí chìm lũ côn trùng đang giãy giụa trong nước.

Tôi không biết Công Tử Bột này có sống đến bây giờ hay không, xem thời đại này thì chắc là thời kỳ quân phiệt hỗn chiến, cũng có thể là cuối thời kỳ trong cuốn "Đường chân trời đã mất" (tác giả James Hilton) miêu tả, không biết cụ thể là lúc nào nữa.

Nếu Công Tử Bột có cơ hội sống đến tận bây giờ, không biết khi xem trò chơi Plants vs Zombies, y có xúc động không nhỉ.

Xà Tổ rất bực bội, chỉ có thể đứng một bên điều khiển đám Tín Xà phòng ngự, nhìn Công Tử Bột nhổ nước miếng, nhưng chẳng mấy mà Công Tử Bột hết hơi rồi. Bắt đầu thở hổn hển. "Ông không có gì để giúp một tay à! Nhổ đến mười mấy bãi đờm cũng hết cả hơi rồi!"

"Súng của tôi ở ngoài đồn lũy kia rồi." Xà Tổ nói, vừa lúc lắc đầu. Mái tóc người này rất dài, chẳng mấy mà xõa tung ra, từ trong mái tóc có một con rắn bò ra ngoài. Con rắn này đen thui, nom như cây roi chín khúc.

Cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra màu đen đó không phải là màu rắn, bởi vì trên lưng rắn được người ta mặc cho một lớp áo giáp.

Con rắn này to bằng ngón tay, gần như dán sát lên cây cột, bắt đầu trườn lên.

"Lùi về!" Xà Tổ lạnh lùng nói, chỉ thấy con rắn kia nghển đầu lên, lớp giáp trên mình bất chợt giang rộng ra, có thể nhìn thấy một lớp lông đen trên thân rắn.

"Đây là rắn gì vậy!"

"Rắn Mèo." Xà Tổ nói: "Rắn này cắn chẳng ai cứu được."

Liền nghe thấy con rắn kia phát ra một chuỗi những tiếng xì xì liên tiếp, bắt đầu bắt chước theo tiếng của lũ côn trùng xung quanh. Nó trườn đến chỗ hai con trùng, con rắn lông đen giũ đám lông của nó, quạt quạt lớp giáp, phát ra những tiếng nghe mà rợn cả tóc gáy.

Khi tôi nhìn thấy con rắn này cũng kinh hãi chẳng kém gì khi nhìn thấy lũ côn trùng kia. Con rắn này tuy không to, nhưng khiến người ta có cảm giác nguy hiểm cực kỳ, cái khí thế này chỉ có rắn độc trùng độc mới có được. Sau đó, tôi nhìn thấy một màn kinh người: con rắn lông đen bất chợt cắn con trùng gần nhất, sau đó toàn thân cuộn tròn lại, cuốn lấy con trùng kia.

Lớp giáp trên mình nó cũng sắc bén cực kỳ, trong nháy mắt, con trùng bị ép thành một đống mảnh vụn.

"Nó không trúng độc à?"

"Không biết, đầu rắn bao gồm cả miệng rắn đều được bọc trong lớp da cá sấu, nanh rắn là đinh sắt, loài rắn này nếu tự biết lộn nanh độc ra, tôi đã chẳng dám bỏ vào tóc rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK