Edit: Khả Khả
Ngày hôm sau Nhuế Thu liền bị nhiễm phong hàn.
Nhuế Thu bọc chiếc chăn thật dày ăn vạ trên giường, đêm qua mưa to nước còn chưa rút, trận mưa này khiến cho kinh thành mang cảm giác sắp vào thu. Hứa Lâm Vận ở bên ngoài đập cửa, Nhuế Thu lười di chuyển sai Nhị Lang Thần ra mở cửa. Sở dĩ Nhuế Thu đặt tên nó là Nhị Lang Thần bởi vì nó thông minh, biết bảo vệ chủ, Nhị Lang Thần thật so ra vẫn còn kém xa nó.
Bình thường Hứa Lâm Vận một thân hắc y lui tới, Nhuế Thu gương mặt méo mó chán ghét, ngang ngược phun ra hai chữ.
“Chuyện gì?”
Hứa Lâm Vận nghe tiếng quay người lại, Nhuế Thu vẫn chưa chịu ngồi dậy.
“Ta có lòng tốt mua đồ ăn tới cho ngươi, ngươi.. Ngươi bị làm sao vậy?
Sát lại gần Hứa Lâm Vận mới thấy sắc mặt Nhuế Thu không tốt, nuốt lời oán hận của mình xuống, đưa tay sờ trán Nhuế Thu.
“Không sốt. Người hôm qua mắc mưa là ta đâu phải ngươi, hay là ngươi bị trúng tà?
Nhuế Thu không có tâm trạng đấu võ mồm với hắn, hai mắt nhắm lại muốn đuổi người.
“Có việc thì nói, không gì thì cút!”
Hứa Lâm Vận không chấp nhặt với người bệnh, hắn mang đồ ăn ném trên giường.
“Ăn nhanh đi, lát nữa ta đi bốc cho ngươi ít thuốc.”
“Bệnh vặt thôi, gắng gượng cũng qua khỏi.”
Hứa Lâm Vận hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn nàng, lại là giọng điệu trêu chọc người khác.
“Hôm qua ở quán rượu ngươi rất nổi tiếng, ta không chỉ lấy thuốc trị phong hàn cho ngươi mà còn phải tìm đại phu khám xem đầu óc ngươi có vấn đề gì hay không nữa.”
Nhuế Thu bỏ ngoài tai lời châm biếm của Hứa Lâm Vận, rúc ở trong chăn cắn một ngụm lương khô, khô khô dính dính, không ngon miệng, nàng bĩu môi.
“Lấy cho ta miếng nước.”
Hứa Lâm Vận nhận lệnh rót cho nàng ly nước, mắt trợn tròn, miệng lẩm bẩm.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi mùa thu.” Hắn nhìn sắc mặt Nhuế Thu một cái, hình như mặt nàng không tối lại, hắn bạo gan nói tiếp “Nghe nói mọi người đánh cược dự đoán Trang Nguyên năm một là Lạc Dương Lý công tử, hai là Kim Lăng Cố công tử.”
“Ồ!”
Vịt chết vẫn cứng cái mỏ.
Người Hứa Lâm Vận gặp đêm qua là một Nhuế Thu điên cuồng, trong mắt hắn bây giờ Nhuế Thu lãnh đạm đối với Cố Nguyệt Thịnh đều là ra vẻ cứng rắn. Chậc! Chữ tình này thật là khó hiểu.
Hứa Lâm Vận động tác nhanh nhẹn, nói bốc thuốc cho nàng lập tức đưa tới, đặt ở trên bàn dặn dò nàng ăn uống đúng giờ, sau đó quay người rời đi. Nhuế Thu gắng gượng dậy đem thuốc đi sắc, nước thuốc đen thui. Độc dược Nhuế Thu điều chế còn dễ ngửi gấp trăm lần, Nhuế Thu cau mày cắn răng uống hết. Đến khi vị cay đắng dâng lên, mắt mũi Nhuế Thu đều nhăn lại, toàn thân kháng cự.
Nhuế Thu tiến vào trong chăn, che kín mít từ trên xuống dưới. Nhuế Thu nhiễm phong hàn khiến nàng đau đầu, mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Nhuế Thu bệnh vài ngày, cả người không có chút sức lực nào, ngoài nằm bẹp trên giường nàng không muốn làm gì cả. Hứa Lâm Vận không có Nhuế thu ở bên cạnh để cãi nhau cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, ngày nào cũng tới nhà Nhuế Thu lải nhải. Nhuế Thu tuy ở nhà nhưng biến động ở kinh thành lớn nhỏ gì nàng đều biết cả. Vì phiền quá Nhuế Thu không cho Nhị Lang Thần mở cửa cho Hứa Lâm Vận nữa, mặc kệ hắn ở bên ngoài tức tối gọi lớn, nàng mê mang lại ngủ tiếp.
Ngày công bố bảng vàng có thể xem là ngày náo nhiệt nhất, Nhuế Thu đến tửu lầu mua vịt nướng, mấy ngày liền ăn kiêng, miệng nhạt nhẽo mất hết vị giác, ngửi mùi vịt nướng mê người nàng nhịn không được quyết xa xỉ một lần.
Tửu lâu này nằm ở trên đường sầm uất của kinh thành vị trí không tồi, hôm nay lại làm ăn vô cùng tốt, lầu trên lầu dưới, cửa trong cửa ngoài đều tụ tập đông người để xem Trang Nguyên diễu hành. Đám đông từ phía xa đi tới, tiếng giống trống khua chiêng ngập trời, âm thanh hò reo vui mừng đập vào tai Nhuế Thu, chân Nhuế Thu không bước nổi, một đội nhân mã đã tới cửa tửu lâu, người ngồi trên ngựa cao kia không ai khác, chính là Cố Nguyệt Thịnh.
Cố Nguyệt Thịnh mặc bộ áo màu đỏ rực rỡ, đầu đội mũ Trang Nguyên, thần sắc điềm tĩnh cưỡi ngựa dẫn đầu, lưng thẳng đứng, dường như không hề vui sướng vì đậu Trạng Nguyên, khác hẳn với tiếng hoan hô mê muội phía dưới, như một tiên nhân không dung thế tục.
Nhuế Thu cầm vịt nướng đứng trong đám đông, nhìn chằm chằm gương mặt người kia, nhìn hắn từ xa lại gần rồi chậm rãi lướt qua cho đến khi chỉ còn một mảng hồng hồng mờ nhạt. Nhuế Thu đưa tay đặt ở giữa môi, huýt sáo vang một cái.
Chúc mừng ngươi nha, Cố Nguyệt Thịnh!
Hôm nay hắn là Trạng Nguyên của kinh thành, ngày mai là người cầm quyền mà triều đình coi trọng.
Như vậy mới đúng. Đây mới chính là cuộc sống mà Cố Nguyệt Thịnh ngươi nên có.
Nhuế Thu cúi đầu hòa lẫn vào dòng người, nắm chặt túi giấy trong tay, kinh thành rộng lớn như vậy, hai người với hai cuộc sống khác nhau sẽ không gặp lại nữa.
Nàng tin chắc là như vậy.
…
Nhuế Thu rầu rĩ ngồi ở nhà ăn vịt nướng, xé một ít thịt ném xuống cho Nhị Lang Thần ăn, Hứa Lâm Vận giống như nhiều ngày không được ăn cơm, trong nháy mắt ăn hết nửa con vịt của nàng. Nhuế Thu ăn một hồi thì ngấy, đã lâu không chạm vào thức ăn mặn, chỉ ăn một chút vậy mà cảm giác dạ dày như muốn quay cuồng.
“Sao ngươi lại không ăn?”
Hứa Lâm Vận cầm chén rượu lên uống một hớp, Nhuế Thu hôm nay không uống rượu, bịt mũi nhìn hắn ghét bỏ.
“Quá ngán! Ngươi rất tự giác đó, vậy mà cũng mang rượu đến.”
“Ta nghĩ hôm nay ngươi lại muốn…mà thôi, ta nghĩ nhiều rồi.”
Mặt Nhuế Thu không cảm xúc, đánh tay Hứa Lâm Vận đang hướng đến miếng vịt nướng.
“Đừng ăn nữa, không phải phần của ngươi.”
Hứa Lâm Vận kêu to.
“Không phải ngươi nói không ăn sao?”
“Để cho chó!”
“…”
Hứa Lâm Vận căm hận rót chén rượu.
“Ngày mai nằm vùng ở đâu?”
Mấy hôm nay Nhuế Thu bệnh, Hứa Lâm Vận ôm việc một mình, Nhuế Thu nói nàng sẽ làm bù hai ngày cho hắn, nhưng Hứa Lâm Vận lại nói không có hắn thì chưa đến hai ngày nàng sẽ bị phát hiện, chỉ để nàng đi theo dõi.
“Triệu Tử Ý của Triệu gia vô cùng cảnh giác, ngươi chỉ việc theo dõi hắn, còn ta có thể điều tra được hắn cấu kết với ai.”
Nhuế Thu gật đầu.
“Vậy tập hợp chỗ cũ.”
Thời gian trước không hiểu vì sao Triệu gia gây hấn với người của Thanh Phong Đường, âm thầm nâng đỡ Huyền Các gì đó, ý đồ muốn cướp đường làm ăn. Cạnh tranh thì Thanh Phong Đường bọn họ không ngại, chỉ là cách làm việc của Huyền Các quá bỉ ổi. Tổng Đường chủ bị người ta hãm hại lúc sau nổi trận lôi đình, phái người tra xét mới biết được người đứng sau là ai nhưng lại e ngại thế lực Triệu gia nhiều năm cắm rễ ở Kinh thành, không thể làm trắng trợn được chỉ có thể dùng bồ câu của Thanh Phong Đường truyền tin cho Nhuế Thu cùng Hứa Lâm Vận phối hợp điều tra.
Nhuế Thu và Hứa Lâm Vận chầu chực một tháng trời, Triệu Tử Ý kia chắc là đánh hơi được điều gì, đặc biệt cẩn thận không tiếp xúc với ai, nhưng càng tránh nghi ngờ lại càng sơ hở, hai bên cơ bản là đang ngầm đấu xem ai trầm ổn hơn.
Hôm nay chưa tới giờ hai người gặp nhau, Nhuế Thu chán nản khắc 3 ngàn 800 lần tên của Triệu Tử Ý trên khung cửa sổ. Đột nhiên cửa mở, Nhuế Thu ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa, lát sau Triệu Tử Ý mang theo tùy tùng đi ra, trong tay tùy tùng cầm một hộp không biết ngụy trang thứ gì.
Nhuế Thu lặng lẽ theo sau, theo bọn họ ra ngoài Triệu gia. Họ lên xe ngựa, Nhuế Thu đuổi theo sau, nàng đuổi theo muối hụt hơi, mắt thấy sắp tới là nơi nàng và Hứa Lâm Vận hẹn gặp, nhưng chưa đến giờ, Hứa Lâm Vận còn chưa tới, trăm ngàn thuở mới có được cơ hội, không thể bỏ lỡ. Trong cái khó ló cái khôn, Nhuế Thu phi thẳng lên phía trước xe ngựa.
“Ui da!”
Nàng ngã xuống trước xe ngựa của Triệu gia.