Gió lạnh theo hai tay nàng vũ lộng phát ra những tia màu xanh óng ánh lẫn trong một làn sương mờ trắng đục như sữa, đứng xa trông thật ngoạn mục.
Chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi mà khí thế mạnh yếu giữa đôi bên quá rõ ràng.
Trên một trăm thây ma vừa bằng xương trắng, vừa bằng thịt rữa ra mới trương sình, tuy bị đánh bật ra nhưng vẫn xông vào vây nữa, hình như không biết sợ hãi, không ngán đòn.
Tuy nhiên người kia cứ nhởn nhơ như vào chốn không người, tiếp tục đánh hoài không hề nao núng.
Mỗi chưởng tung ra là một loạt thây người ngã sấp, một đòn quét ngược gây nên cảnh xương thịt tơi bời.
Trong nháy mắt, trên mặt đất nằm la liệt những bộ xương khô, những thây chết sình thúi, giống như vừa mới bốc ở bãi tha ma lên.
Mùi thúi của xác chết xông lên càng lúc càng nồng nặc không chịu nổi.
Nàng bịt mặt hình như đã vận công nín hơi không hít chướng độc, nên đứng giữa cảnh ấy mà nét mặt vẫn bình thản như thường, không tỏ vẻ gì khó chịu.
Dần dần trên một trăm xác chết chỉ còn lại dưới hai mươi bộ xương thôi.
Tiếng mõ của Thời Tư Tình điểm rời rạc mấy tiếng rồi cũng ngưng hẳn.
Sau cùng còn lại độ mười thây chưa bị đánh nát đã nhanh như chớp rút lui nấp vào các rặng cây xa xa.
Thời Tư Tình nằm dài trên mặt đất, hai chân không cử động được. Ông ném chiếc mõ lớn trên tay rồi than rằng :
- Không ngờ mười năm tâm huyết trong phút chốc đã vỡ tan thành mây khói như ngày nay.
Người đàn bà cười lạt bảo lớn :
- Nhà ngươi còn bản sự gì nữa cứ đưa ra đây, để sau này chết khỏi ấm ức.
Thời Tư Tình ngậm ngùi nói :
- Không đâu, trong thời gian mười năm ngắn ngủi ta vừa luyện được một tòa thi ma đại trận, với mục đích là để đối phó với kẻ thù. Ngờ đâu đêm nay trận ấy đã tan tành vì bàn tay cô nương.
Nghĩ một lát lão chớp mắt than :
- Số trời đã thế, ta cũng đành chịu vậy.
Động thái đau buồn thất vọng của Vọng Tình lư chủ Thời Tư Tình vẫn không làm lay chuyển mối căm hờn bao năm tích tụ trong tâm tư của người đàn bà này.
Nàng thản nhiên đưa cao thanh đoản đao hét lớn :
- Bây giờ không còn thứ gì để thi thố nữa thì nhà ngươi hãy nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Thời Tư Tình bình tĩnh gật đầu :
- Nếu là số phận đã định, xin cô nương cứ mặc tình chém giết, lão phu không hề oán trách một lời nào.
Người ấy không do dự, vung đao lên cao múa tít mấy vòng rồi chém phập xuống đùi ông lão.
Văn Thiếu Côn đứng nấp trong phòng nhìn qua khe vách nãy giờ đã theo dõi và biết hết mọi việc đã xảy ra.
Mặc dù chàng chưa biết rõ hai người là ai, giữa họ cùng nhau đã có nhiều liên hệ gì, những oán trách gì, nhưng chàng không nỡ nhẫn tâm trước những lời lẽ đầy chân thật và những việc làm thanh tao của Vọng Tình lư chủ. Hành động của người đàn bà tuy cũng có duyên cớ nhưng cũng quá đáng và tàn nhẫn, chàng không thể chấp nhận được.
Người ấy đối với chàng còn phản phất nhiều điểm rất quen thuộc, mặc dù chàng cố moi trong ký ức vẫn chưa nhớ được là đã gặp nơi nào.
Nàng nói tiếng khào khào hình như cố tình muốn đổi giọng, hơn nữa đầu lại phủ the đen giấu mặt, hai chân cứng đờ không biết vì mang tật hay cũng là một dụng ý cải trang.
Nhìn thi ma đại trận bị phá tan, Thời Tư Tình tự xét mình bị thương khá nặng không còn đủ sức để kháng cự, chỉ biết đưa mắt nhìn chiếc đoản đao sáng quắc trong tay nàng ấy, chờ giờ bị xử tử hình.
Nhưng khi thanh đoản đao vừa mới đưa lên thì Văn Thiếu Côn đã phóng ra một chưởng hất nát bức tường, phi thân vọt thẳng ra ngoài, miệng hét lớn :
- Hãy dừng tay.
Tiếng hét vang rền như sấm động làm rừng thông xao động, lá rụng lào xào.
Người đàn bà giật mình ngừng tay nhìn lại, trong bụng thấy e dè vì tiếng quát quá oai dũng, chứng minh một nội lực vô cùng hùng hậu của người vừa mới xuất hiện.
Khi thấy kẻ này chỉ là một chàng thiếu niên mặt đẹp trai như ngọc tác cỡ mười sáu, mười bảy, người ấy cất tiếng cười lớn nói với Thời Tư Tình :
- Lão già khá thật, té ra nhà ngươi đề phòng trước để viện binh giúp sức.
Thời Tư Tình gắng gượng nói :
- Lão phu không khi nào thèm làm thế.
Rồi quay về phía Văn Thiếu Côn, lão nói :
- Cậu bé, lão phu đã giao hẹn cùng cậu từ lúc mới vào xin ngủ trọ, rằng bất luận việc gì xảy ra nơi đây cũng không được nhúng tay vào. Cậu cứ giữ đúng lời hứa, để mặc kệ chúng tôi.
Văn Thiếu Côn dõng dạc đáp :
- Vãn sinh đi khắp giang hồ phụng sự tám chữ “Trừ gian, khử bạo, cứu khổ, phò nguy”. Không gặp thì thôi, nay đã gặp rồi không thể nào làm lơ được. Vãn sinh hành động theo lương tri của con người nghĩa hiệp chứ đâu phải theo lời yêu cầu của lão trượng đâu.
Rồi đôi mắt long lên sáng quắc nhìn người đàn bà che mặt, chàng nói lớn :
- Nhà ngươi ỷ sức mạnh hiếp người cô thế, chuyên xử tàn nhẫn với kẻ dưới tay như vậy có đúng không?
Bị khích động bởi lời nói ấy, người đàn bà bịt mặt chỉ chàng hét lớn :
- Té ra là mi?
Văn Thiếu Côn sửng sốt hỏi :
- Ủa, cô nương là ai mà biết ta, hình dáng cô nương sao có nhiều nét quen lắm vậy?
Nàng ấy đột nhiên hỏi lớn :
- Đừng nói xàm. Ta chỉ nhìn lầm chứ xưa nay chưa hề quen biết nhà ngươi tý nào.
Rồi nàng nói nhỏ dần :
- Ngươi nên nghe lời khuyên của ta, đừng nhúng tay vào việc này làm gì.
Bất luận thế nào ta cũng không thể tha chết cho lão này được đâu.
Văn Thiếu Côn mỉm cười đáp :
- Nếu thế thì giữa tôi và cô nương khó lòng tránh khỏi xô xát. Cô nương cũng nên hiểu cho rằng, bất luận thế nào tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
Thời Tư Tình gọi lớn :
- Này cậu bé, lão không bằng lòng như thế đâu. Cậu hãy mau mau rời bỏ nơi này đi nơi khác...
Văn Thiếu Côn nghiêm giọng nói :
- Đây không còn vấn đề lão tiền bối bằng lòng ...
(thiếu trang 356 - 357)
Còn người kia không đứng vững được, thân hình mảnh mai lảo đảo về phía sau hơn một trượng, hai vai rúng động không ngừng, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
Mặc dù đã tranh phần thắng lợi, nhưng chàng không tấn công tiếp, khẽ nói :
- Tôi không muốn bức bách đâu, cô nương có thể tự nhiên rút đi khỏi nơi đây.
Người kia sửng sốt một lúc rồi hình như đã nhận định được tư thế của mình bất lợi, gầm lớn :
- Thời Tư Tình, số mạng mày chưa mãn. Chẳng qua vì...
Rồi nàng rít thêm :
- Nhưng mày cũng không còn sống thêm bao nhiêu ngày nữa vì đã trúng phải độc chưởng của bổn cô nương rồi. Cứ tính đủ bốn mươi chín ngày, thân xác nhà ngươi tự nhiên tan ra thành huyết cả.
Dứt lời nàng đã lắc mình một cái, nhẹ nhàng biến vào rừng khuya hòa lẫn với đêm tối.
Văn Thiếu Côn thở dài rồi rảo bước lại bên cạnh Thời Tư Tình khẽ nói :
- Tiền bối có sao không? Tại sao tiền bối đã lánh mặt vào rừng khuya mà có người vẫn theo dõi tiền bối để trả thù?
Thời Tư Tình thở dài chán nản nói :
- Ta bị hàm oan cách đây mười mấy năm. Lúc ấy ta cùng người vợ đẹp và đứa con thơ sống yên ổn thì một đêm có một kẻ lạ đột nhập giết chết cha mẹ vợ ta. Mọi chứng cớ đều bị xóa sạch. Mọi người đều nghi cho ta là hung thủ. Vợ ta giận ta dắt đứa con đi mất, còn mọi người thì quay mặt lại với ta. Chỉ tiếc là trong mười mấy năm qua ta không kiếm được hung thủ để giải tỏa hàm oan, giờ này thì...
Nỗi bi quan của Thời Tư Tình không phải là quá đáng. Sự việc ấy xảy ra trên mười năm rồi vẫn chưa tìm được người gieo họa. Ngày nay hai chân bị gãy, thêm trúng độc nặng, còn sống chẳng bao ngày thì làm sao mà giải oan, để gội sạch được mối nghi kỵ sâu sắc ấy nữa.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ, trong lòng nặng nề như mang tảng đá ngàn cân.
Bỗng nhiên trong rừng khuya vắng lặng có một tiếng rú vang lên văng vẳng.
Tiếng rú tận đàng xa theo hơi gió đưa đến, với trình độ võ công của hai người tức khắc đã nhận ra ngay.
Văn Thiếu Côn định thần nghe ngóng.
Thời Tư Tình chớp đôi mắt rồi ngậm ngùi nói :
- Chết rồi! Kẻ thù của lão đã đến rồi!