Tiêu Lâm Thành nhất thời không hiểu, "Có ý gì?"
Bạch Diệc Sương hơi khó xử, vốn dĩ đây là chuyện giữa hắn và Mộc Khinh Ngôn, người ngoài như nàng cũng không tiện nhiều lời.
Nhưng thấy khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực Tiêu Lâm Thành, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng.
Công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc, cười lên đẹp như vậy mà giờ lại đau đến nỗi mặt không còn giọt máu.
"Ưm!" Mộc Khinh Ngôn rên lên một tiếng, trán rịn đầy mồ hôi, ngón tay siết chặt tim cũng đang run.
"Khinh Ngôn!" Tiêu Lâm Thành nắm chặt bàn tay run rẩy của Mộc Khinh Ngôn, gần như nức nở, "Ta phải làm sao? Ngươi nói ta biết được không?"
Cố Văn Vũ cũng đau lòng, "Chuyện này......"
Vết máu trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn như càng dài thêm, Bạch Diệc Sương quyết định dứt khoát rồi bảo Tiêu Lâm Thành: "Bế y về phòng trước đi."
Tiêu Lâm Thành vội vàng bế người lên lầu.
Hắn cẩn thận đặt Mộc Khinh Ngôn xuống giường, chỉ sợ xóc nảy một chút sẽ làm y đau thêm một phần.
"Mộc công tử," Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng rồi khuyên nhủ, "Có lẽ ngươi nên để Tiêu công tử lựa chọn đi."
Tim Mộc Khinh Ngôn đau như bị xé nát làm đầu óc y mụ mẫm. Y cố giữ tỉnh táo, chậm rãi lắc đầu.
Bạch Diệc Sương thở dài: "Việc này liên quan đến hắn thì hắn cũng nên biết chứ. Mộc công tử, ngươi giấu hắn là không công bằng với hắn đó."
"Đúng vậy," Cố Văn Vũ cũng nói, "Hắn thấy ngươi đau như vậy cũng không dễ chịu hơn ngươi bao nhiêu đâu."
Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, chợt thấy hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Sương.
"Cố phu nhân," Tiêu Lâm Thành đỏ mắt nói, "Ngài mau cứu y đi, muốn ta làm gì cũng được hết! Chỉ cần cứu y thôi!"
Bạch Diệc Sương lắc đầu nói: "Ta không cứu được y đâu. Tiêu công tử, người cứu được y chỉ có ngươi thôi."
Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Sao cơ?"
Bạch Diệc Sương không nói nữa mà kéo Cố Văn Vũ ra ngoài, sau đó quay đầu nói với Tiêu Lâm Thành: "Chuyện của hai người ta không tiện nhiều lời, Tiêu công tử vẫn nên hỏi Mộc công tử đi."
Cố Văn Vũ đóng cửa cho họ, còn định ngồi xổm nghe lén nhưng bị Bạch Diệc Sương nắm tai kéo đi.
"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành nắm bàn tay ghì chặt đến mức trắng bệch của Mộc Khinh Ngôn rồi nôn nóng hỏi, "Rốt cuộc là có chuyện gì?! Ngươi nói ta biết đi!"
Mộc Khinh Ngôn cắn môi, đáy mắt long lanh nước, "A Tiêu......"
"Sao không nói với ta?" Tiêu Lâm Thành áp trán lên mu bàn tay Mộc Khinh Ngôn để lại một mảng ướt át, "Ta phải làm thế nào đây? Làm thế nào ngươi mới không đau nữa?"
Nước mắt trên mu bàn tay nóng đến nỗi trong cổ Mộc Khinh Ngôn đắng chát, "Ta......"
"Cần mạng của ta đúng không?" Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu lên, "Mạng ta có thể cứu ngươi đúng không? Ngươi sợ làm hại ta nên mới không chịu nói với ta đúng không?"
Vừa dứt lời thì Mộc Khinh Ngôn bỗng túm lấy vạt áo hắn rồi cắn môi hắn.
Tựa như trở về đêm mười lăm tháng trước, môi lưỡi mềm mại che kín, hơi thở ấm áp quen thuộc quấn giao.
Tiêu Lâm Thành ngẩn ngơ nghĩ chẳng lẽ mỗi lần đều phải...... hôn một cái à?
Nhưng Mộc Khinh Ngôn lui lại rất nhanh. Y rũ mắt nói khẽ: "Là hợp hoan."
Tiêu Lâm Thành nhất thời chưa tỉnh táo lại, "Hợp...... hợp hoan?"
"Việc này quá hoang đường," Mộc Khinh Ngôn nhịn đau cười khổ, "Ta không muốn ngươi khó xử nên mới không nói với ngươi."
Tiêu Lâm Thành bàng hoàng, "Ta, ta...... ngươi......"
"Ngươi không cần khó xử đâu." Mộc Khinh Ngôn co người lại, đau như bị một bầy sâu gặm c ắn. Y thở hổn hển rồi chậm rãi nói: "Cố phu nhân nói đợi tử cổ ngủ say lần nữa sẽ hết đau, giống như lần trước vậy......"
"Lần trước ngươi đau gần một canh giờ mà!" Tiêu Lâm Thành sầm mặt, "Lần này cũng phải đau một canh giờ sao?"
"Không sao," tóc mai Mộc Khinh Ngôn đã ướt nhẹp mồ hôi, "Nhịn một chút là qua thôi."
Tiêu Lâm Thành nhìn y, năm ngón tay hết nắm chặt lại buông ra, "Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi đau được."
Mộc Khinh Ngôn còn chưa nghe rõ thì đã thấy Tiêu Lâm Thành đưa tay thả màn xuống.
"Ngươi......" Mộc Khinh Ngôn luống cuống, "Ngươi không cần như thế, ta...... ta không sao đâu."
"Ngươi đau đến mức này mà còn không sao nữa à?!" Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay y đặt cạnh gối, đáy mắt tràn ngập cảm xúc mà Mộc Khinh Ngôn không thấy rõ, "Ta không thể nhìn ngươi thế này, ta làm không được."
Tim đau nhói từng cơn, Mộc Khinh Ngôn cắn chặt răng, giãy giụa nói: "A Tiêu, đừng......" Ta không muốn ngươi hối hận.
Tiêu Lâm Thành giật đai lưng y ra, "Ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng được, chờ ngươi hết đau lại tính sổ với ta được không?"
Dưới lầu quán trọ, Bạch Diệc Sương ngồi cạnh bàn nhìn Cố Văn Vũ đi tới đi lui, đau đầu nói: "Chàng ngồi xuống đi, mắt ta hoa lên rồi đây này."
"Phu nhân," Cố Văn Vũ ngẩng đầu nhìn lên lầu rồi nhỏ giọng hỏi, "Ta lên đó xem chút xíu được không?"
Bạch Diệc Sương: "Không được."
"Nhưng......" Cố Văn Vũ mặt ủ mày chau, "Lỡ Mộc công tử vẫn không chịu nói với Tiêu công tử thì sao?" Chẳng lẽ lại phải chịu đau nữa à?
"Không đâu," Bạch Diệc Sương nói, "Chàng nghĩ Tiêu công tử không thể thấy Mộc công tử đau, Mộc công tử sẽ nhẫn tâm nhìn Tiêu công tử đau khổ hay sao?"
Cố Văn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, phấn khởi nói: "Vậy ta càng phải đi xem mới được!"
Bạch Diệc Sương trừng mắt, Cố Văn Vũ vội vàng sửa lời: "Ta nói là muốn ra bếp xem còn gà vịt gì không để hầm một con cho họ bồi bổ. Ê chưởng quỹ, có gà mái không?"
Chưởng quỹ gảy bàn tính nói: "Hình như còn một con đấy ạ."
"Vậy bảo nhà bếp nấu đi," Cố Văn Vũ nói, "Tính vào tiền phòng của ta nhé."
"Vâng." Chưởng quỹ xoay người ra bếp dặn dò, Cố Văn Vũ nghĩ ngợi rồi lại đuổi theo nói: "Hầm hai con đi, vịt cũng được."
Tuổi trẻ sung sức mà còn bị trúng cổ nữa, một con e là không đủ bồi bổ.
Trong phòng trên lầu, Mộc Khinh Ngôn bị Tiêu Lâm Thành đè trên đệm, hơi thở ấm áp quấn giao triền miên.
"Tiêu Lâm...... Ưm......" Mộc Khinh Ngôn vẫn chảy mồ hôi ròng ròng, toàn thân ửng đỏ, càng lúc càng nóng qua từng tiếng th ở dốc.
Tiêu Lâm Thành bóp vòng eo dưới lòng bàn tay, cảnh tượng kiều diễm trong mơ dường như trùng khớp với bây giờ, ẩm ướt khó nhịn.
"Khinh Ngôn," hắn khàn giọng hỏi, "Có phải ta quên mất gì không?"
Mộc Khinh Ngôn mơ màng nhớ lại lần trước qua ngày hôm sau Tiêu Lâm Thành lập tức quên sạch, có khi nào ngày mai cũng quên không?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Lâm Thành vuốt v e đuôi mắt đỏ bừng của y, trong lòng càng thêm mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt.
"Ưm, ngươi......" Toàn thân Mộc Khinh Ngôn run lên, yếu ớt đẩy người trên thân, "Đủ rồi, ta không đau nữa, ưm......"
Tiêu Lâm Thành làm như không nghe thấy, đáy mắt càng đỏ hơn, cầm tay y đặt lên tim mình rồi cúi người nói: "Nhưng ta đau, trướng đến phát đau."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Danh Sách Chương: