Nam Thành Tích Hẻm? Chẳng lẽ người này chính là Cố Nam Tích?
Thoáng chốc, Trần Thanh Thanh đỏ mặt ——
Cố Nam Tích thích cô?
Cố Nam Tích muốn gặp cô?
Sáng nay Cố Nam Tích còn nói cô là nữ thần của anh...
Cô đang định trả lời, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn mới.
Tài khoản tên là: Trần lão gia tử ——
Trần Thanh Thanh không nhịn được kinh hoảng lên, suýt nữa ném con chuột trong tay ra xa.
Không phải đâu!
Ngàn vạn lần đừng như cô nghĩ a!
Cô hít sâu một hơi, căng thẳng mở tin nhắn kia ra, sau đó thì thấy ——
【Nha đầu thối, bỏ đi lâu như thế, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi về cho ông! Một chút lương tâm cũng không có! Nha đầu, quay về đi! Ông nội rất nhớ con, chỉ cần con trở về, ông nội tuyệt đối sẽ không ép con phải đính hôn nữa, được không?】
Trần Thanh Thanh xem đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, nhưng lại cố gắng nhịn xuống!
Ông nội cư nhiên lại đánh chiêu thân tình với cô! Quả là đáng giận.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô lấy điện thoại ra gọi cho ông.
Đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy: "Này, nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc cũng nhớ tới lão già này rồi?"
Trần Thanh Thanh yếu ớt nói: "Ông nội, sao ông lại biết là con?"
"Con nghĩ là tới Vân Thành rồi, ông sẽ không có cách nào với con?"
"Ông nội —— con rất nhớ ông, nhưng mà con không muốn quay về."
"Nha đầu, thế giới bên ngoài không tốt đẹp như con nghĩ đâu, trở về đi, ông nội không ép con nữa."
Trong điện thoại thì lừa tình như thế, chờ khi trở về lại ép cô phải đính hôn, cô mới không tin đâu!
Chiêu thân tình ai mà không biết đánh?
"Ông nội —— con đến học viện lúc trước ba và mẹ gặp nhau, ba còn là một tấm gương lớn ở nơi này a! Trên tấm bia ghi lại tên các tấm gương tiêu biểu từ khi học viện được thành lập đến nay còn có tên của ba đấy, nói ba là học sinh ưu tú nhất khóa đó, đóng góp biết bao nhiêu cống hiến cho Hội Học Sinh của trường."
Vừa nói đến chuyện của ba, ông nội liền trầm mặc ——
Ba là con trai duy nhất của ông nội, cũng là người con trai khiến ông vô cùng tự hào, thế nhưng lại mất sớm khi tuổi vẫn còn trẻ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là nỗi thống khổ lớn nhất trong đời ông.
"Ông nội, ông có biết tại sao ba con năm đó lại đến Vân Thành học không?"
Rõ ràng học viện ở Kim Thành mới là học viện tốt nhất cả nước, nhưng năm đó ba cô lại chạy đến Vân Thành xa xôi để đi học.
"Cũng giống như con!" Đầu bên kia điện thoại ông nội Trần thở dài nói.
"Thật vậy sao? Ba con năm đó cư nhiên cũng là vì muốn đào hôn?"
"Nha đầu thối, chuyện này đáng vui mừng lắm sao?"
"Đương nhiên rồi! Điều này đủ chứng minh —— con không hổ là con gái của ba, ha ha, đến ngay cả nguyên nhân chạy đến Vân Thành cũng giống nhau!"
"... Nha đầu thối, con đang muốn làm ông tức chết?"
"Ông nội, vậy tại sao năm đó ông lại đồng ý để ba học ở Vân Thành đến khi tốt nghiệp cao trung?"
"Đó là vì đầu óc ba con thông minh hơn con nhiều, đầu tiên vẽ ra kế hoạch chạy trốn, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, khiến ông không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào."
Trần Thanh Thanh: "..." Cho nên, ông nội đây là đang chê con ngốc sao?
"Nhưng mà cũng may con không thông minh như ba mình, bằng không ông chỉ biết ngồi khóc than thân."
"Ông nội —— con cũng có thể lập kế hoạch, trốn đến nơi khác."
"Con dám!"
"Không phải con không dám, chỉ vì con quá thương ông a, ông nội, chúng ta chung sống hòa bình đi!"
"Nha đầu, nếu con chưa chơi đủ thì cứ chơi thêm một thời gian nữa đi! Nhưng mà tuyệt đối không được để lộ dung mạo thật sự, càng không được phép để lộ thân phận của mình."
"Không thành vấn đề, cảm ơn ông nội đã khoan hồng độ lượng!" Tuy rằng cũng có chút tiếc nuối, cô còn đang định đi gặp mặt Cố Nam Tích đâu!
Bây giờ sợ là không có khả năng.
"Nha đầu, nếu ngay cả khi con vừa nghèo vừa xấu, mà vẫn có một người con trai thích con, thì đó mới là chân ái ——"