Trác Tiểu Phàm thường nhìn hắn cảm thán.
“Tên nhóc cậu càng ngày càng trở nên gương mẫu rồi, ánh mắt của Vu Hân Hân thật độc, hiện tại không bắt lấy, sau này e rằng sẽ phải cạnh tranh kịch liệt.”
“Đừng có nói lung tung, chúng mình là quan hệ nam nữ thuần khiết.”
Dương Giản nói vô cùng chính nghĩa.
“Vu Hân Hân người ta còn đang muốn tìm bạn trai đó, đừng phá hỏng việc của người ta.”
“Cậu thật sự là không biết hay đang giả ngu vậy.”
Trác Tiểu Phàm đâm chọt hắn.
“Hay là muốn hưởng thụ cảm giác được cô nàng theo đuổi? Thật không ngờ, mặt người dạ thú nha.”
Dương Giản thề với trời.
“Mình thật sự không có.”
Lúc này một giọng hát sai nhịp từ trong di động truyền ra: ‘Thích vẻ mặt quan tâm của em, đó là biểu hiện ghen tuông. Em nói sẽ yêu tôi thật lâu, đó là chuyện dịu dàng nhất.’
Trác Tiểu Phàm lập tức nháy mắt:
“Quả nhiên là đang yêu rồi, thiếu niên.”
Dương Giản khóc không ra nước mắt, tại tên nhóc Ngô Tô Hoa kia không có việc gì làm liền trộm sửa chuông của mình, còn dùng ca từ buồn nôn như thế, sợ việc xấu ở bên ngoài quấn lấy hắn còn chưa đủ sao, hắn vội vã nhấc điện thoại.
“Dương Giản, nhanh quay lại ký túc xá, cán sự trưởng Tưởng có việc tìm cậu.”
Giọng nói có chút quái quái của mập mạp từ trong điện thoại truyền tới.Cán sự trưởng Tưởng cậu ta nhắc đến chính là cán sự thể dục của lớp bọn họ, giọng điệu quen thói hách dịch. Bởi vì là họ Tưởng, cho nên bị mọi người gọi châm chọc là ‘Cán sự trưởng Tưởng’, tên thật Tưởng Lỗi lại rất ít khi được mọi người nhắc đến.
Mập mạp cùng cậu ta càng không hợp nhau, nguyên nhân vốn là, khi năm nhất bọn họ lần đầu tiên tham gia đại hội thể thao, Tưởng Lỗi thấy dáng người mập mạp béo tốt, vô cùng vui mừng, cứ thế thay cậu ta đăng ký toàn bộ các môn đẩy tạ, ném đĩa. Trong cuộc thi kéo co tập thể còn sắp xếp mập mạp vào vị trí giữ thăng bằng cuối cùng. Nhưng cậu ta không biết là mập mạp béo thì có béo, nhưng rất yếu ớt, trên người chỉ toàn là mỡ. Muốn dùng cậu ta để oanh tạc đại hội thể dục thể thao thì quả thực là nhìn nhầm người. Mập mạp dùng hết mưu mẹo muốn tránh việc bị mất mặt trước bạn học toàn trường, cán sự trưởng Tưởng lại là ‘cắn chặt không buông’, không những vậy còn nói danh sách đã được tổng hợp trình lên ban chủ nhiệm rồi, không còn thay đổi được nữa. Như vậy rất tốt, ba ngày trước khi Đại hội thể dục thể thao khai mạc mập mạp liền bị hành hạ đến mức xương sống thắt lưng đau còn chân thì rút gân, đừng nói phải đi hết năm tầng, lên năm bậc thang cũng đau đến mức kêu to. Cũng may Dương Giản cùng Trác Tiểu Phàm thương cảm cho anh béo nhà bọn họ, hai người liều mạng toàn thân ướt đẫm mồ hôi nửa lôi nửa kéo mập mạp về ký túc xá. Bởi vậy mập mạp liền kết oán với Tưởng Lỗi.
Trong trí nhớ về một quãng đời thất bại của Dương Giản trước kia, hắn và vị cán sự trưởng này không có tiếp xúc gì lớn. Bạn học Tưởng sau này thuận buồm xuôi gió, thăng tiến rất cao. Từ cán sự lớp, trở thành cán sự trường, sau đó luồn cúi dựa dẫm vào học sinh trong trường. Sau khi tốt nghiệp lại thuận lợi được giữ lại trường, làm một nhân viên trong trường chuyên quản lý công việc của Đoàn Thanh niên Cộng sản, nhưng như vậy lại rất phù hợp với mục đích luồn cúi của hắn.
Nghĩ đến đây, Dương Giản liền có chút để tâm đến mục đích tương lai của vị cán sự này. Hiện tại mới là học kỳ hai của năm nhất, bạn học Tưởng còn chưa có dựa dẫm vào học sinh khác, đây đơn giản chỉ là Đại hội Thể dục Thể thao mùa xuân. Quay về ký túc xá đẩy cửa ra, thấy Trác Tiểu Phàm cùng mập mạp đang kề vai nhau đứng nhìn mình cười cười hèn mọn, trong lòng càng xác định rồi.
“Người anh em, đi thôi. Cán sự trưởng chỉ định cậu chạy 10000m nam.”
Trác Tiểu Phàm tiến lên vỗ vai Dương Giản cười nói.
Phó mập mạp cũng đi từ bên cạnh sang nói.
“Cũng tại cậu cuối kỳ vừa rồi đột nhiên mắc chứng gì, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ, khiến mấy người chuyên chiêu sinh bên thể dục thấy được. Tiểu Lỗi Tử đang lo không bắt được người nào, danh tiếng của cậu truyền xa, không muốn cậu ta chú ý cũng không được. Người anh em, làm rất tốt, kiếm chút thể diện về cho anh béo của cậu nhá.”
Dương Giản nghe vậy đầu liền nổi vạch đen, hỏi:
“Lớp chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người đăng ký vậy, chắc không phải chỉ có mình tôi chạy đường dài như thế chứ?”
“Không có ai thì mình cậu làm ngôi sao duy nhất đi.”
Trác Tiểu Phàm nháy mắt cười nói:
“Nhưng trong đám nam sinh chúng ta không chỉ có cậu bị chỉ điểm chạy đường dài, con mọt sách Thôi Vân ở bên cạnh đăng ký chạy vượt rào 110m.”
“Cái gì? Thôi Vân đăng kí chạy vượt rào 110m, không phải nói đùa chứ.”
Dương Giản nghĩ mình mơ rồi. Thôi Vân trong trí nhớ của kiếp trước vẫn luôn ngoan ngoãn học tập, nỗ lực vươn lên thành sinh viên tốt, không nhớ rõ cậu ta còn giỏi cả mặt này. Hơn nữa còn là chạy vượt rào 110m, kiếp trước Dương Giản chính là fan cuồng của ‘Người bay’ Lưu Tường[1]. Bất kể là tư thế oai hùng tuyệt vời ở Athens 2004[2]; hay là bóng lưng cô đơn khi bị chấn thương nặng ở Bắc Kinh 2008[3], Dương Giản đều khắc sâu vào trong ký ức.
“Đừng nói cậu, lúc chúng tôi mới biết cũng giật mình. Nghe Nhị Bàn ở ký túc xá bên cạnh nói Thôi Vân là đi tìm cán sự trưởng Mao Toại tự đề cử bản thân đó.”
Mập mạp ở bên cạnh tiếp lời.
Thật không, tâm tư Dương Giản ngầm động. Thôi Vân này, từ lúc biết đến nay đã hai cuộc đời rồi, chỉ là một sinh viên tốt một lòng dốc sức học tập, thậm chí còn không muốn vì một vài việc vặt chẳng đáng mà làm lỡ thời gian quý báu theo đuổi tri thức của mình. Là chuyện gì đã thay đổi cậu ta, ngay cảĐại hội Thể dục Thể thao mùa xuân như thế này theo cách nhìn của Dương Giản là loại hoạt động nhàm chán mà cũng đồng ý tham gia.
“Người anh em, đừng nhớ nhung người khác nữa, 10000m đó, đường băng plastic của trường chúng ta không dài như thế thì ít nhất cũng phải chạy 25 vòng. Không có kỹ năng chắc chắn sẽ không chịu được, nhanh chóng đi luyện tập đi.”
Phó mập mạp chân thành đưa ra lời khuyên.
“Này, mình vẫn chưa nói là mình sẽ đi.”
Dương Giản cười tủm tỉm nói.
“Ai báo thì người đó tự mình đi đi, vừa không có tiền vừa mệt sức, từ trước đến nay mình không làm không công.”
Mập mạp buông tay.
“Vậy cậu đi nói với cán sự trưởng đi. Đừng trách người anh em này không nhắc nhở cậu, đầu năm mình đã đến mức một khóc hai quấy ba thắt cổ rồi, cuối cùng vẫn bị kéo đi làm trò.”
“Biết rồi, mình đi tìm cậu ta.”
Dương Giản nói rồi liền xoay người ra khỏi ký túc xá, dựa theo ký ức đời trước, vị cán sự này nếu không ở trong văn phòng hướng dẫn cho các sinh viên khác thì sẽ ở ngoài sân. Kết quả là cả hai nơi đều không tìm được cậu ta, không ngờ lúc đi qua bãi tập lại nhìn thấy cán sự trưởng đang chỉ huy mấy sinh viên trong ban cán sự chuyển mấy khung rào cản dùng cho chạy vượt rào 110m. Vị cán sự trưởng Tưởng này ngoại trừ đảm nhận trách nhiệm của cán sự thể dục thì còn kiêm thêm việc quản lý sân thể dục trong trường, nghĩ tới đây Dương Giản không khỏi bật cười, cấp trên có nhiều quyền hành một chút liền có thể sai khiến mấy cấp dưới nhỏ bé rồi, cũng thật khó trách người này sau đó tiến xa như vậy.
Dương Giản đang thầm oán Tưởng Lỗi trong lòng, Tưởng Lỗi quay người lại liền nhìn thấy hắn, lập tức hô to.
“Dương Giản, bên này, có chuyện muốn nói với cậu.”
Dương Giản vừa cười nhạo trong lòng còn chưa có làm chức cao quyền lớn mà bày ra dáng vẻ kiêu ngạo kia làm cái gì chứ, vừa chậm rãi thong thả đi qua.
“Cậu cũng biết rồi đi, Đại hội Thể dục Thể thao mùa xuân lần này, lãnh đạo trường mới nhậm chức muốn thể hiện lớn một chút. Tôi nghe đám sinh viên thể dục trong ký túc xá nói gần đây cậu rất cố gắng, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ năm vòng, trong đám sinh viên thể dục bọn họ có nhiều người còn không chăm chỉ được như thế. Cho nên, tôi đã báo danh cho cậu chạy 10000m nam, chạy thật phong cách, chạy có trình độ, làm vẻ vang cho 250 nam sinh trong trường chúng ta.”
Cán sự trưởng Tưởng làm điệu làm bộ vỗ vỗ vai Dương Giản.
Cậu mới 250, cả nhà cậu 250, toàn bộ tiểu khu đều 250. Dương Giản bất đắc dĩ bày ra một nụ cười khổ:
“Tưởng Lỗi, mình cũng muốn làm vẻ vang cho trường, đáng tiếc cậu nói chậm rồi, cuối tuần tới mình phải đi làm thêm, bỏ bê công việc sẽ bị khấu trừ tiền lương.”
Tưởng Lỗi cười cười nói:
“Không sao, Đại hội Thể dục Thể thao lần này không chiếm thời gian cuối tuần, hạnh mục các cậu thi lại là ngày cuối cùng, sắp xếp vào buổi chiều thứ sáu, chạy xong vừa kịp cho các cậu ăn mừng. Thoải mái chọn chỗ nào cũng được, trường sẽ chi trả. Hơn nữa, cũng đừng trách tôi không nói sớm cho cậu biết, lần này chúng ta được tài trợ không ít, quán quân của từng hạng mục sẽ được câu lạc bộ thể hình lớn nhất thành phố trao giải, giá trị rất lớn đó.”
Dương Giản vừa nghe đến cái này, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nói:
“Có tiền mặt sao, nói vậy tôi có thể tham gia được.”
Tưởng Lỗi phỏng chừng là chưa từng gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, bị nghẹn nửa ngày không nói được câu nào, lúc này Thôi Vân từ bên cạnh đi đến, cũng chuyển một cái khung rào cản, tiếp lời nói:
“Dương Giản cậu cũng quá tham tiền rồi, thật khiến cho tôi và cán sự trưởng xấu hổ mà.”
Cán sự trưởng Tưởng rõ ràng là không thích cái biệt danh này, chỉ thấy sắc mặt cậu ta thay đổi mấy lần, đè ép cơn giận nói:
“Không phải vậy chứ Dương Giản, đừng làm khó tôi như thế. Cậu xem Thôi Vân người ta, chủ động đăng ký hạng mục chạy vượt rào mới có của Đại hội Thể dục Thể thao lần này cho trường, không biết là, bạn học Thôi trước đây có phải là vận động viên điền kinh không nữa.”
Dương Giản nghe xong thầm nghĩ trong lòng, thật sự là chân nhân bất lộ tướng, trí nhớ về kiếp trước chưa từng nghe thấy Thôi Vân có sở trường đặc biệt về thể dục, cái này nghiêm chỉnh mà nói thì, trực tiếp đạt cấp độ như đội điền kinh rồi. Không khỏi cảm thấy kính nể, ngược lại còn nổi ý muốn thăm dò suy nghĩ của Thôi Vân. Lại nói với Tưởng Lỗi:
“Được rồi, Tưởng Lỗi, mình sẽ cố tham gia một lần, cũng đừng có làm mình bị trừ lương đấy cán sự trưởng.”
Tưởng Lỗi cười nói:
“Nói cũng đúng, vì làm rạng danh cho tập thể, là người đàn ông thì phải có trách nhiệm. Các cậu cứ luyện tập trước đi, chủ nhiệm Hàn còn tìm tôi có việc.”
Nói xong cười tủm tỉm chắp tay sau mông rời đi.
Nhìn bóng lưng Tưởng Lỗi, Thôi Vân đột nhiên nói một câu:
“Dương Giản, bình thường nhìn cậu rất nhanh nhạy, sao lúc này lại ngốc như thế?”
“Sao lại nói như vậy?”
Dương Giản lạnh lùng hỏi lại, chỉ cảm thấy người này sao lại đáng ghét như vậy chứ.
“Cậu trước tiên cứ lĩnh phần thưởng trước đi, đến lúc đó mình có tham gia hay không cậu ta còn để ý sao? Hiện tại nói như vậy, không phải là vướng vào khó khăn không qua được sao? Loại người thích luồn cúi như thế này, cẩn thận cậu xuất lực rồi mà không lấy lòng, cuối cùng còn bị làm khó dễ nữa.”
“Xì.”
Dương Giản bị suy nghĩ của cậu ta làm cho bật cười.
“Cậu thật sự nghĩ cậu ta là lãnh đạo sao, nhưng cũng cảm ơn đã nhắc nhở nhé.”
Chuyện hai người trước đây vì Ngô Tô Hoa mà kết thù coi như tạm thời bỏ qua, Thôi Vân cười cười.
“Nếu như so với cậu, tôi càng không ưa cậu ta hơn.”
“Cái gì, đừng có so sánh tôi với cậu ta, đây là vấn đề nhân cách.”
Dương Giản nửa đùa nửa thật nói.
“Biết rồi, không ngờ được cậu lại chạy 10000m.”
“Cậu cũng không thể ngờ được, đúng là giỏi cả văn lẫn võ sao?”
“Đừng có nghe tên kia khoác lác, nào có tốt như vậy.”
Thôi Vân lúc này ngược lại có chút xấu hổ, cười cười nói:
“Lúc bé thể chất tôi rất yếu, sau đó được huấn luyện viên Ngô của đại đội huấn luyện vài năm, sau khi thân thể tốt hơn rồi thì không tiếp tục luyện nữa.”
“Nhưng dù sao cũng là cấp độ chuyên nghiệp, so với gà mờ như tôi mạnh hơn là cái chắc rồi.”
Dương Giản vừa cười vừa giúp Thôi Vân chuyển khung vượt rào cuối cùng xếp trên đường thi đấu.
“Nghĩ như thế nào lại muốn tham gia hạng mục này?”
“À, huấn luyện viên Ngô trước đây chính là vận động viên lão làng hạng mục chạy vượt rào của quốc gia, thầy ấy nói với tôi như vậy. Thân thể của người da vàng, chạy cự ly ngắn về mặt liều mạng thì không thể đấu lại được người da đen. Nhưng về yếu tố thành thạo lại không giống như thế. Cậu xem vận động viên của Trung Quốc đi thi thế giới thành tích không phải là rất tốt sao. Huấn luyện viên Ngô lúc đó có ý muốn mang một đám trẻ con chúng tôi theo, cũng là mong muốn sau này trong đám chúng tôi có người nào đó có thể làm rạng danh nước nhà ở hạng mục này. Nhưng sau này khi tôi đỗ vào trường cao trung trọng điểm, bận rộn việc học, hơn nữa thể chất của tôi cũng khỏe hơn rồi, không luyện nữa. Thật hy vọng nhóm bạn đồng môn sau này có ai đó đột nhiên nổi tiếng.”
Thôi Vân nói, trong mắt tràn đầy tia sáng hạnh phúc, nhìn ra được cậu ta rất thích loại vận động này.
Dương Giản thầm nghĩ, không lâu nữa, Thôi Vân, tâm nguyện của cậu và huấn luyện viên Ngô rất nhanh sẽ thành hiện thực. Bây giờ là năm 2002, Lưu Tường đã đạt được chức quán quân của Đại hội Thể dục Thể thao sinh viên toàn thế giới, nhưng lúc đó giới truyền thông trong nước còn chưa chú ý đến anh ta. Tuy nhiên tương lai không lâu sau, đêm Athen kích động lòng người kia, vô số người Trung Quốc đều kiêu ngạo vì anh ấy.
Sắc trời đã tương đối muộn, nhìn mặt trời lúc hoàng hôn từng chút từng chút lướt qua khung vượt rào, lướt qua người thiếu niên ở phía trước, trong nụ cười của Dương Giản có một chút rung động, một chút cảm khái. Hắn nghĩ, thái độ của mình với cậu ta trước kia có chút bất công, một người có thái độ không chút bất công như thế, bất kể như thế nào cũng không thể nói là một người xấu được.
Chú:
[1],[2],[3]Lưu Tường:Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m vượt rào nam tại Athens 2004. Trong Olympic Bắc Kinh 2008, anh bị dính chân thương ở gân gót chân khi khởi động nên đã phải rời trường thi đấu ngay vòng loại.