“Sao vậy, sao lại khóc”
Người kia nhìn anh, mỉm cười dịu dàng hỏi, Phó An cứ thế càng khóc thêm, đã hơn mười năm, hơn mười năm qua anh đều nhớ người kia, nhớ đến đau lòng, nhớ đến không dám đối mặt
“Đừng khóc, không phải chúng ta đã gặp lại nhau rồi sao”
Phó An biết, Phó An rõ nơi này là ảo mộng nhưng anh thật sự, thật sự rất nhờ người trước mặt, anh thật sự nhớ, anh không muốn mau như vậy liền tỉnh lại, muốn nhìn rõ người kia một chút, nhìn rõ dáng vẻ của người kia thật lâu thật lâu
Nhưng bên tai của anh luôn là âm thanh của Vĩnh Triệu Minh gọi tên anh, cùng với tin tức tố của Vĩnh Triệu Minh, anh muốn tỉnh lại nhưng lại níu kéo không muốn tỉnh
“Ở lại đây không được sao”
Người kia nhìn anh hỏi
Phó An lắc đầu rồi lại gật đầu, anh biết ảo mộng này sinh ra là từ tâm của anh, chỉ là anh đang tham lam một chút, tham lam ngắm nhìn người kia một chút
Ảo mộng mãi là ảo mộng, Phó An nhìn người kia mỉm cười sau đó nhắm mắt lại. Lần nữa mở mắt, trước mặt anh là khuôn mặt lo lắng của Vĩnh Triệu Minh cùng với vòng tay đang ôm lấy người anh
Nhìn vẻ mặt của Vĩnh Triệu Minh, anh biết được hắn đã lo lắng như thế nào liền có chút buồn cười, alpha này đối với anh vì sao lại đến mức này chứ
“Tôi không sao, đừng lo lắng”
Vĩnh Triệu Minh không nói gì, chỉ thả nhẹ vòng tay đang ôm Phó An chặt cứng ra nhẹ nhàng hơn
Phó An nhìn sang thấy Tầm Thanh vẫn đang nhắm mắt anh lo lắng hắn
“Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại sao”
Vĩnh Triệu Minh gật đầu
“Chắc là trong lòng cậu ta có điểm chấp niệm cho nên phải tự cậu ta thoát ra”
Phó An hiểu lời này, lòng anh cũng có chấp niệm nhưng anh phân định được ảo mộng và hiện thực, anh không cố chấp ở trong đó, cho dù níu giữ được một chút nhưng sự thật chứng minh người kia đã không còn, anh cho dù làm như thế nào cũng không thể khiến người đã chết sống lại được
Phó An muốn ngồi dậy xem Tầm Thanh như thế nào nhưng Vĩnh Triệu Minh lại ngăn cản
“Nằm đó, cậu vừa mới tỉnh lại, đừng cử động quá nhiều”
Ảo mộng càng lâu thời gian hít váo biến dị không khí càng nhiều, sẽ khiến cơ thể bị suy kiệt dần dần rồi chết đi, Phó An may mắn tự mình thoát ra được nhưng y quả thật ở trong ảo mộng khá lâu, cả người bây giờ liền không dễ cử động
Phó An biết chuyện của Tầm Thanh, trong lòng Tầm Thanh có một bóng ma lớn mà cậu ấy mãi vẫn chưa thể vượt qua được, đến tận bây giờ Tầm Thanh vẫn luôn đau đớn, chuyện này chỉ có anh là rõ nhất
“Vĩnh tướng, giúp tôi, đỡ tôi đến bên cạnh cậu ấy”
Vĩnh Triệu Minh đồng ý, đỡ Phó An đến bên cạnh Tầm Thanh
Phó An hít một hơi sau đó dùng giọng nói nhẹ nhàng nói
“Tầm Thanh, đó không phải lỗi của cậu, anh ấy không trách cậu, đừng mắc kẹt mãi như vậy. Không phải cậu đã hứa sẽ sống thật tốt sao, sống thay phần của anh ấy, Tầm Thanh nếu cậu tiếp tục cố chấp không tỉnh lại có phải hay không đã phụ lòng anh ấy, Tầm Thanh cậu không muốn như vậy, anh ấy càng không muốn như vậy”
Tầm Thanh ở trong ảo mộng hoàn toàn nghe được lời của Phó An, chỉ là trong ảo mộng này bọn họ thật sự hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, cả cậu và Phó An đều có những vết thương trong lòng không thể xoá được, đều muốn gặp lại những người mà cả hai không thể nào gặp lại, nỗi đau đó không ai có thể thấu hiểu được
Vĩnh Triệu Minh nhìn Phó An nói những lời kia, bất giác cảm nhận được chuyện mà Phó An và Tầm Thanh trải qua dường như không dễ dàng, hắn luôn nhìn một Phó An mạnh mẽ, quyền lực nhưng lúc nãy hắn lại nhìn thấy một Phó An yếu ớt như thế nào khi vẫn luôn miệng bảo đừng đi, đừng đi
Vĩnh Triệu Minh biết ảo mộng sẽ cho người thấy được người mà bọn họ nhớ mong nhất, đau lòng nhất. Vĩnh Triệu Minh không phải không rơi vào ảo mộng, hắn rõ ràng đã rơi vào ảo mộng nhưng một phút giây hắn nhận ra rằng Phó An trong ảo mộng không phải là Phó An mà hắn biết cho nên hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi ảo mộng
Tầm Thanh vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn mắc kẹt trong ảo mộng, ba vị đội trưởng còn lại ở trên chiến hạm Alex nhận được tin này đều đồng lọt thở dài, bọn họ biết rằng muốn Tầm Thanh thoát khỏi ảo mộng quả thật không dễ, dù gì ảo mộng của Tầm Thanh cũng là chuyện mà Tầm Thanh đau lòng nhất
Phó An lại lần nữa ở bên cạnh Tầm Thanh nói
“Tầm Thanh cậu không phải luôn nói rằng bản thân không tin người kia đã chết hay sao, vậy cậu phải tỉnh lại, tỉnh lại để tìm anh ấy, người trong ảo mộng không phải là anh ấy, Tầm Thanh cậu biết mà đúng không”
Tầm Thanh trong ảo mộng nghe được giọng nói của Phó An, cậu nhìn người trước mặt mình trong ảo mộng, sau đó chỉ đành mỉm cười một cách bất lực, mộng là đẹp nhưng mộng thì mãi chỉ là mộng, không thể quay trở lại cũng không thể níu giữ chỉ có thể bước tiếp, Tầm Thanh từ từ nhắm mắt lại. Khi mở mắt lần nữa Tầm Thanh nhìn thấy Phó An đang ở bên cạnh còn có Vĩnh tướng đang chăm sóc cho Phó An
“Rốt cuộc cậu cũng đã tỉnh lại”
Phó An thở phào nhẹ nhõm
“Xin lỗi vì đã làm chỉ huy lo lắng, Tầm Thanh trở về sẽ tự đi lãnh phạt”
Phó An không nói gì chỉ nhẹ gật đầu
Sau một trận này nhóm người liền đề cao cảnh giác hơn, bọn họ phải nhanh chóng tìm được vị trí trái tim sau đó liền phá huỷ nó và rời khỏi nơi này
Tất cả đều xốc lại tinh thần, Phó An được Vĩnh Triệu Minh cổng trên lưng, cậu là omega cho nên hồi phục liền lâu hơn những người còn lại. Tiếp tục tiến thẳng vào bên trong
Khi này ở tinh cầu Kalex sau khi nghe được tin nhóm Vĩnh Triệu Minh và Phó An đã tạm thời an toàn Vĩnh Triệu Văn mới nhẹ nhõm được một chút
Không phải lần đầu nhìn thấy em trai mình làm nhiệm vụ nhưng Vĩnh Triệu Văn vẫn là cầu mong Vĩnh Triệu Minh có thể trở về bình an, lần này quân đội phía trên rõ ràng biết được mọi chuyện nhưng lại không đưa ra cảnh báo cho cả hai chiến hạm
Vĩnh lão tướng cũng biết tình hình chỉ có thể nhẫn nhịn nói với Vĩnh Triệu Văn
“Bây giờ cứ cho Triệu gia đắc ý, sớm hay muộn chúng ta cũng đòi lại tất cả, Triệu Văn tập trung giúp em trai con hoàn thành nhiệm vụ trở về bình an trước đã”
Vĩnh Triệu Văn gật đầu
“Cha, người không cần lo lắng Triệu Minh nhất định sẽ có thể giải quyết mọi chuyện”