Có lẽ sống chung, rồi tính vội vã của Hân Di cũng lây lan sang anh. Vội vàng tháo chiếc cà vạt trên cổ, anh bước xuống bếp, nhìn thấy Hân Di trong chiếc tập dề xanh, ren trắng. Anh thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ kì. Cũng đúng mà, dù "bão táp" ngoài kia có ác liệt, chỉ cần có bữa cơm của người mình thương, thì bão cũng hóa dịu dàng. Anh bước tới, nhẹ cúi đầu dựa cằm trên vai Hân Di, tay ôm lấy cô từ phía sau, khiến cô giật mình.
-ahahahahâ...Anh bỏ bỏ cằm ra, em bị nhạy cảm ở cổ.Cô cười không ngừng, tay cầm chiếc vá gỗ đang nấu canh lở dở, xoay lại đẩy nhẹ vai anh rồi nhìn cười tít mắt.
Tay anh chống hai bên cạnh hông cô. Đầu nghiêng nhìn cô cười. Mắt chương lên vẻ lạ .
-Vậy sao?
Không gian chợt im lặng hẳn. Cô ngừng lại, không cười nữa:
-Anh làm em, mất hứng quá. Người gì toàn buột mấy câu lạnh ngắt. Nhạt quá!! cho thêm tý muối đi. nói rồi cô tiếp tục nấu canh.
Hạ Dương trau mày, không hiểu ý.
-Em nói anh nhạt hả?
-À không! Canh nhạt:v. Cô chắc nhận ra, mình nói đùa không vui liền đáp
Vừa hay canh vừa nóng, cơm vừa chín. Cô từ từ soạn ra bàn ăn. Mắt nhìn người anh hỏi tiếp:
-Anh định tắm xong rồi ăn hay ăn xong rồi ngủ?
-Trước khi ngủ anh sẽ tắm. Vừa sớt cơm anh vừa nói.
Cô nhìn anh, kiểu khó ưa lẩm bẩm:
-Ba bốn câu ngắn gọn kiểu logic đau não thì nói được hiểu được, mấy câu đơn giản thế kia mà k hiểu, heizzz -.-
Anh đũa gõ miệng chén cô:
-Anh nghe hết đấy
-hihi, em đùa:> cô cười nhẹ nhàng, miệng cắn đũa chúm chím:]