• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương này dài gấp 4 luôn, edit xỉu xỉu=)))


------------------------


Nếu cậu có tay thì tốt rồi, sóc nhỏ nhìn hai móng vuốt của mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi.


Bởi vì máy tính đang để trạng thái chờ, cậu nhanh chóng dùng hai móng vuốt bấm lên bàn phím, máy tính rất mới, vừa chạm lên đã bấm được dễ dàng. Móng vuốt nhỏ của cậu gõ bàn phím này hoàn toàn không khó khăn gì, con chuột hình mũi tên trên màn hình linh hoạt di động.


Cậu rất vui vẻ, giống như mình vừa mở được một kĩ năng mới vậy.


Tự yên lặng kiểm điểm bản thân về một màn vụng về hồi sáng, cậu tập trung trở lại, hai mắt đen sáng ngời có thần nhìn chằm chằm màn hình, cậu ngồi xổm trước máy tính, vô cùng nghiêm túc. Cùng lúc đó hai lỗ tai nhọn xù lông cũng dựng lên cảnh giác cao độ, chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh.


Vì vậy, có một con sóc lông xù màu nâu đỏ nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc, không chỉ chiếm chỗ ngồi của tổng giám đốc mà còn công khai sử dụng máy tính của hắn.


Nhóc con có vẻ rất tập trung, ra dáng tri thức.


Móng vuốt nhỏ gõ xuống bàn phím, con chuột trên màn hình cũng di chuyển qua lại, một trang web được mở ra, cậu ra sức gõ từng chữ cái vào. Việc đánh chữ đối với nhóc con mà nói vẫn là tương đối quá sức, nhưng mà nhóc rất nhanh đã tìm được cách sử dụng thân thể béo tròn của mình, đó là chạy xung quanh bàn phím từ bên ngoài với vào bấm, như thế sẽ không ấn nhầm lên phím khác nữa.


Tuy rằng có hơi phiền toái nhưng làm như vậy sẽ đánh chữ chính xác hơn.


Về tin tức trên mạng kia, đều là người ngoài viết, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được chút thông tin thì quá tốn thời gian, cậu không tra nữa mà định đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình.


Lúc cậu đăng nhập luôn hiện lên thông báo sai mật mã, liên tục nhập sai ba lần cậu bỗng cảm thấy không thích hợp.


Mật mã là tên cậu và sinh nhật ghép lại, không thể nào cậu nhớ nhầm được.


Tạm thời bỏ qua chuyện mật khẩu một bên, cậu vào mục tìm kiếm gõ mấy chữ, rất nhanh đã hiện ra tài khoản của mình.


Tài khoản của cậu đang bị người khác sử dụng!


Nhìn thấy tài khoản của mình bị người khác đụng vào, lông trên người cậu đều muốn xù hết lên!


Vốn dĩ là một viên thịt tròn, bởi vì xù lông nên có vẻ càng béo hơn, hai mắt sóc con trừng lớn, bộ dáng như sắp phát hỏa tới nơi.


Thật đáng ghét!


Móng vuốt nhỏ kéo trên bản cảm ứng, nhanh chóng kéo xuống bài viết một tháng trước, nhìn những hình ảnh video kia và cách viết chữ, cậu hoàn toàn xác định có người đã sử dụng tài khoản của mình.


Tài khoản Âu Dương Thiếu Vũ bị người ta lấy trộm!


Nhưng hình như chuyện này không có ai phát hiện ra.


Nhóc con phẫn nộ, đồng thời cảm thấy có một chút chua xót.


Thận phận của cậu bị người ta đánh cắp, không chỉ tài khoản mà cả bạn bè đồng học cũng vậy, ngay cả thân phận con người của cậu cũng bị lấy mất.


Từ ngày cậu xảy ra chuyện đến giờ, weibo này mỗi ngày đều đăng ảnh mới, viết bài mới, trong suốt một tháng.


Ngày cậu bị tai nạn, không biết ở đâu xuất hiện một Âu Dương Thiếu Vũ đăng ảnh lên mạng, nhìn qua có vẻ không quá nghiêm trọng, nhưng mà ảnh chụp rất rõ ràng có thể thấy được miệng vết thương trầy da đáng sợ. Mặt hắn so với đôi mắt và gương mặt nhìn có vẻ hơi trẻ con của cậu đều rất giống, ngay cả lúm đồng tiền bên má phải cũng không sai biệt lắm.


Chỉ có điểm khác biệt chính là Âu Dương Thiếu Vũ thật có một đôi mắt to, hơn nữa người này dấu vết cắt mí quá rõ ràng, nếp uốn mí nhìn rất lớn.


Cậu nhớ rõ mắt mình mí khá mỏng!


Cằm của cậu mới không nhọn như vậy!


Gã đáng giận này ra dáng chụp ảnh còn viết một bài cảm động: Cảm ơn mẹ của tôi, người vĩ đại nhất trên đời, một khắc kia mẹ dùng thân thể bảo vệ cho tôi, cứu tôi một mạng!


Ngươi đi chết đi!


Không phải là ngươi!


Mẹ cậu không bao giờ cứu hắn, được cứu chính là cậu! Nhóc con trong lòng phẫn hận nguyền rủa, lúc ngã xuống vách núi, cậu nhớ rõ ràng mẹ đã dùng hai tay ôm bảo vệ cậu.


Đáng ghét, cậu hận ngứa răng, còn may gã này là giả, không có lấy trộm thân thể cậu, bằng không cậu thật muốn nổi điên.


Cậu nhớ rõ ngày đó, một buổi tối cậu và mẹ cùng gặp tai nạn giao thông liên hoàn trên đường, xe ngã xuống vách núi, từ nơi cao như vậy ngã xuống gãy tay gãy chân là nhẹ, mà hắn chỉ bị trầy da trên cánh tay một chút, lừa bịp?


Cho nên cậu đưa ra kết luận Âu Dương Thiếu Vũ này vốn không phải là Âu Dương thiếu gia.


Hiểu rõ rồi, trong lòng cậu cũng dễ chịu hơn một chút.


Cứ tính như cậu đã chết, sau đó đầu thai tới thân thể của con sóc con này, cậu cũng không hi vọng thân thể của mình bị một gã xa lạ chiếm dụng, hoàn toàn đoạt sự tồn tại của cậu như vậy thật quá tàn nhẫn.


Âu Dương Thiếu Vũ giả này nhìn qua hình như rất thích đăng ảnh, cùng cậu trước kia bất đồng, lúc còn là Âu Dương Thiếu Vũ cậu cũng sẽ chụp một ít phong cảnh đường phố, viết vài dòng cảm nghĩ của bản thân, còn biết làm vài món điểm tâm ngọt gì đó. Rất khác với phong cách của gã này.


Mấy ngày đầu cũng đăng bài giống cậu, là chụp phong cảnh ven đường, nhưng mà hắn sẽ làm như vô tình chụp dính một ít bản thân vào, hơn nữa còn cố ý khoe khoang quần áo đang mặc trên người...


Đến một tuần sau, hắn bắt đầu nơi nơi chia sẻ các loại quần áo sang trọng, giày dép, điện thoại, khạch sạn xa xỉ, đồ ăn cao cấp và rượu vang đỏ. Mới qua một tuần mà người theo dõi đã tăng đến hai vạn!


Khen tặng, lấy lòng, hâm mộ, châm chọc khinh thường hắn đều có, vây dưới weibo đến là náo nhiệt.


Cậu xem một lát, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cậu tìm vào danh sách bạn bè xem thử, danh sách bạn tốt vẫn như cũ chỉ là thêm rất nhiều người khác, hơn nữa bạn thân không còn tương tác với hắn nữa.


Trước kia cậu có hai người bạn thân, có thể nói là không giấu nhau bí mật gì.


Hai người bạn đăng trạng thái gần nhất là nửa tháng trước.


Một tài khoảng viết: Thế giới này biến hóa thật là nhanh, thì ra bạn bè có thể tùy ý vứt bỏ như vậy, haha!


Một tài khoản khác mới đăng cách đây hai ngày: Trong một ngày nhìn thấu kẻ làm bạn mười bảy năm, đáng giá!


Cậu nhìn trạng thái của hai người bạn thân, cảm thấy chua xót trong lòng, hốc mắt nong nóng.


Đây là bạn thân nhất của cậu, bọn họ chỉ ghi vài dòng đơn giản nhưng cậu đã hiểu ý tứ họ muốn nói.


Bọn họ cùng với người chiếm thân phận của cậu cãi nhau.


Như vậy thật ra cũng tốt, bạn thân sẽ không bị lừa gạt nữa, cũng không bị tổn thương. Ít nhất sẽ nghi ngờ Âu Dương Thiếu Vũ giả kia, không hết mình giúp hắn.


Cậu xoa xoa đôi mắt, rất muốn liên lạc với người thân bạn bè, nói cho bọn họ cậu còn sống, sống rất tốt, cái người kia lừa gạt mọi người căn bản không phải là cậu, là người khác giả mạo.


Nhưng mà hiện tại đăng kí một tài khoản khác có hơi mất thời gian, cậu suy nghĩ tắt đi trang web, lên một diễn đàn khác trên mạng.


Trang web này là một diễn đàn Tieba, hai người bạn của cậu cũng có trong đây, hơn nữa tài khoản này tương đối kín đáo, cậu thử một chút, phát hiện tài khoản này không có bị trộm mất.


Vui sướng một lát, cậu bắt đầu gởi tin nhắn đơn giản cho hai người bạn thân.


"Âu Dương Thiếu Vũ không phải là Âu Dương Thiếu Vũ như trước, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."


Chữ khá ít nhưng cậu mất kha khá thời gian mới gõ được, cậu nhìn đồng hồ phía dưới, cách thời gian Hàn Thiên Hữu tỉnh lại còn mười phút, cậu nhanh chóng rút lui.


Tắt giao diện, xóa hết lịch sử lên mạng, cậu tỉ mỉ xem xét một hồi phát hiện không có gì bất thường mới hài lòng thu móng vuốt về.


Trở lại giường trong phòng nghỉ, cậu giẫm lên gối đầu mềm như bông, trộm ngắm người đang ngủ một chút rồi thở dài một hơi.


Móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực xù lông, cậu cảm thấy bản thân quả thật không dễ dàng.


Biết mình đã an toàn, Hàn Thiên Hữu không có phát hiện, cậu tự nhận mình hành động vô cùng hoàn hảo, an tâm nằm vào ổ cạnh gối đầu, nhắm mắt lại ngủ thơm thơm ngọt ngọt.


Gương mặt anh tuấn thanh lãnh, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt, tròng mắt màu đen tỉnh táo, nằm nghỉ hơn một giờ nhưng không hề thấy hắn có chút buồn ngủ nào.


Hắn nhìn thoáng qua ổ màu trắng trên gối đầu, sóc nhỏ đang ngủ rất ngon, ánh mắt không khỏi tối lại.


Bình tĩnh nhìn vài giây, hắn không như thói quen lúc trước đem nhóc cùng với cái ổ ra đặt trên bàn trong văn phòng nữa.


Hắn vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó trở lại bàn làm việc, ngồi trước máy tính.


Đối với lãnh địa của mình, trực giác của hắn nhạy bén như dã thú.


Bất luận thay đổi nhỏ như thế nào, hắn cũng phát hiện điểm không thích hợp trong đó.


Máy tính của hắn bị sử dụng.


Hắn biết rõ.


Vào văn phòng phải gõ cửa, giờ nghỉ trưa sẽ không có ai đi lên, mà trong lúc đó nhóc con đang ngủ bên người hắn không biết chạy đi đâu, ở bên ngoài hơn một giờ lăn lộn làm cái gì không rõ, tự làm mình mệt kiệt sức vừa ngã đầu vào ổ đã duổi chân ngủ.


Thoạt nhìn nhóc khá mệt mỏi, ngủ rất trầm.


Hắn gọi điện nội bộ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: "Cậu điều tra một chút camera theo dõi trong văn phòng hôm nay."


Đầu dây bên kia có vẻ rất cẩn thận hỏi lại, "... Là văn phòng của tổng giám đốc ạ?"


"Ừ, xong rồi gởi video qua cho tôi. Còn nữa, cậu kêu mấy người lại đây kiểm tra máy tính của tôi, tra rõ lịch sử truy cập trong máy."


"Vâng, ngài chờ một lát."


Cúp điện thoại, Hàn Thiên Hữu ngồi đợi trong văn phòng một lát, rất nhanh đã có người gởi một tệp vào máy tính của hắn, nhấp mở, là một đoạn video.


Video quay được rất rõ ràng, nhìn không sót thứ gì.


Quay từ lúc hắn đi khỏi bàn làm việc, vào phòng nghỉ ngơi đến khi hắn tới bàn làm việc lần nữa, một đoạn phim này ước chừng hai tiếng.


Trong phòng tổng giám đốc có vài cái camera mini, việc này không nhiều người biết, cũng ít người quan tâm tới.


Video này quay rất đúng chỗ, giống như có người quay một đường theo nhóc con lông đỏ kia hoạt động, hình ảnh rõ ràng thấy nhóc con đang dùng móng vuốt làm chuyện gì, ngay cả ánh mắt đậu đen của nhóc cũng có thể thấy được.


Trong lúc nhóc con cho rằng việc mình làm không một kẽ hở, không lường trước được một chuyện nhất cử nhất động của mình đều bị quay lại hết.


Video đã được cắt ra, để lại đoạn trong giờ nghỉ trưa lúc hắn không ở trong văn phòng làm việc, mà toàn bộ sự việc đã phát sinh lúc đó.


Camera trong phòng tổng giám đốc không có người kiểm tra mọi lúc, nhưng vẫn luôn hoạt động, chỉ khi lúc nào hắn phân phó mới đem ra tới.


Mà Hàn Thiên Hữu đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn video trên màn hình, sắc mặt trầm tĩnh như nước, đôi mắt đen hơi ám trầm. Một tay hắn nâng cằm, nhìn động tác của nhóc con không thể quen thuộc hơn trong video một lần rồi một lần.


Móng vuốt nhỏ bấm máy tính mở trang web ra, vào ứng dụng động tác thành thạo nhanh gọn, không thể xem nhẹ thân hình béo tròn của nhóc con, trong video nhóc gõ mỗi một chữ đều thật chính xác, làm hắn không còn gì để nói.


Hắn biết con sóc đỏ mình nuôi thật sự rất thông minh, có nhân tính, còn giấu không ít tâm tư nhỏ không cho người khác biết.


Hắn nuôi thật thuận tay, nhóc con cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cho ăn no, nhóc liền chui vào ổ ngủ.


Nhưng hắn thật sự không lường được, có một ngày sóc con hắn nuôi sẽ trộm dùng máy tính của mình.


Thương trường như chiến trường, tranh đấu gay gắt, trường hợp tương tự xảy ra nhiều không kể xiết, ăn cắp tài liệu bí mật loại này khá thường thấy.


Chuyện lấy cắp tài liệu vào sáng nay ở biệt thự, hắn rất rõ ràng.


Tiểu Linh chỉ là giúp việc sau bếp, đối với hắn mà nói cảm giác tồn tại vô cùng nhỏ, có thể nói là không có ấn tượng gì, hắn sẽ không vì chuyện này mà dao động. Nhưng khi nghe đến nhóc con hình như cũng có dính dáng đến, hắn hơi bất ngờ.


Bất quá cũng không để trong lòng.


Đó là nhóc con hắn nuôi, được hắn cưng chiều.


Sau đó hành động lần nữa của nhóc con làm tâm trạng hắn bực bội, nhóc ngoan ngoãn như vậy chẳng lẽ đều là giả dối?


Hắn không hi vọng nhóc con thật sự đúng như hắn suy đoán.


Nhìn thấy nhóc thao tác trên máy tính, bộ dạng nhỏ vụng về đáng yêu, mắt đen giờ phút này rất linh động, nhóc nhanh chóng mở trang web ra, ánh mắt Hàn Thiên Hữu đang nhìn nhóc trở nên tối lại.


Ngay cả nhóc con này cũng đang lừa gạt hắn?


Hoặc là nói nhóc là gián điệp do công ty đối thủ bồi dưỡng ra...


Trong khoảnh khắc hắn suy nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ đột ngột lóe qua trong đầu làm hơi thở của hắn cũng dần trở nên lạnh thấu xương.


"...." Hắn lắc đầu tống mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, tiếp tục xem video, sau khi xem xong thì tiếp tục ngồi trước máy tính suy nghĩ.


Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.


"Vào đi." Hắn lãnh đạm nói.


Cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông mặc quần áo đen bước vào, phía sau hắn là một lập trình viên mặc áo sơ mi ca rô hơi cũ, mặt trắng nõn, đeo kính.


"Tổng giám, tôi đưa lập trình viên tới, mảng này cậu ta là cao thủ, truy tìm lịch sử sử dụng máy tính khá lành nghề." Người đang ôm áo đen giới thiệu, hơn nữa còn kéo người phía sau có vẻ trầm mặc ít lời lên phía trước.


Hàn Thiên Hữu đứng lên, lập trình viên kia một giây sau dường như đã tiến vào trạng thái làm việc, ngón tay hắn múa may trên bàn phím, hình ảnh trên màn hình chớp động thật nhanh mấy cái. Chưa đến nửa phút hắn đã tìm ra hết lịch sử duyệt web mà nhóc con cực khổ xóa đi.


"Này là toàn bộ trang web đã truy cập vào buổi trưa, toàn bộ đều tra ra." Lập trình viên đeo kính nói xong thì đi ra phía sau người áo đen, cảm giác tồn tại phi thường thấp.


Người đang ông mặc đồ đen cũng là bảo an giống như mấy người ở biệt thự, phụ trách an toàn của Hàn Thiên Hữu.


Đầu năm nay vệ sĩ không dễ làm mà, đã yêu cầu thân thủ nhanh nhẹn rồi còn đòi phải có đầu óc linh hoạt, không chỉ hành động nhanh còn phải tùy lúc có mặt, các loại kĩ năng đều phải học.


Mấy trang web nhóc con mò mẫm cả tiếng trong văn phòng lần nữa được khôi phục như cũ, Hàn Thiên Hữu nhìn từng cái, phát hiện việc này với bị mật kinh doanh hình như không liên quan gì.


Đăng nhập weibo?


Hóng drama à?


Tìm kiếm một tài khoảng tên Âu Dương Thiếu Vũ, hơn nữa còn xem mấy tài khoảng kết bạn với Âu Dương Thiếu Vũ khá lâu.


"Âu Dương Thiếu Vũ không phải là Âu Dương Thiếu Vũ như trước, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."


Hắn đọc đi đọc lại mấy lần, đều có chút không rõ ràng, nhóc con phí sức chín trâu hai hổ mệt đến mức vừa nằm xuống đã lăn đùng ra ngủ, chỉ để gởi một tin nhắn khó hiểu này, hắn nghĩ mãi cũng không biết tin nhắn này rốt cuộc để làm gì?


Nhưng mà biết mình hiểu lầm nhóc con, hắn hơi đau lòng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK