"Chị Tiểu Kim...... Chúng ta sẽ qua đêm ở chỗ này sao?" Tiểu Đổng đói đến đôi mắt dần dần mông lung.
"Để em gọi đồ ăn cho anh." Lục Kim lấy điện thoại di động ra, đang định gọi đồ ăn cho anh ta, đột nhiên thấy một chiếc Porsche màu đen chạy tới.
Bảng số xe 896, là xe của Hà Thiên Minh!
Trong lòng Lục Kim thầm kêu một tiếng, trong nháy mắt nàng liền ném điện thoại di động sang một bên, nâng camera lên, "rắc rắc rắc" chụp vài tấm.
Tiểu Đổng: "......"
"Thật tốt quá, bọn họ thật sự đến." Lục Kim nghiêng người về phía trước, nhìn xe của Hà Thiên Minh lái về phía B2.
Nếu bây giờ lái xe đi theo ông ta, chỉ sợ sẽ dễ dàng bại lộ mục đích, nhưng nếu chần chừ quá lâu, thì sẽ vuột mất mục tiêu.
Nhưng mà, nàng không biết tình huống của Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ bên kia, nếu tùy tiện đuổi theo, không biết chính mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Thời điểm Lục Kim đang do dự, đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ truyền vào tai nàng —
"Thật là buồn cười, đúng là một đám ngu xuẩn! Như thế, toàn thế giới đều biết em động tay động chân với giải thưởng Kim Đồng! Ngay cả chút chuyện này mà anh cũng làm không xong!"
Lưng Lục Kim thẳng tắp.
Nàng nhận ra nó, đây là giọng nói của Dương Thư Kỳ!
Giống như khi nàng đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai tên paparazzi ở nhà trước đó, giọng nói nàng nghe được lần này chính là của Dương Thư Kỳ.
"Chị Tiểu Kim......"
"Suỵt!"
Tiểu Đổng đang muốn mở miệng, Lục Kim lập tức bịt miệng anh ta lại.
"...... Cho dù như thế nào, em nhất định phải lấy được giải Kim Đồng này!"
Là Dương Thư Kỳ, Lục Kim vô cùng chắc chắn.
Lời nói của Dương Thư Kỳ giống như đang ở ngay phía sau Lục Kim, làm cho nàng nhịn không được liền quay đầu lại nhìn, không có ai ở băng ghế sau.
Giọng nói quyến rũ của Dương Thư Kỳ vang vọng bên tai Lục Kim, Hà Thiên Minh vâng vâng dạ dạ mà dỗ dành cô ta: "Này, bảo bối à, em nói cái gì cũng đúng. Nhưng mà nói như vậy, hiện tại trên mạng đều đang bàn tán về chuyện mua giải, nếu thật sự là trao cho em, chỉ sợ chuyện mua giải thưởng Kim Đồng sẽ được chứng thực, sau này sẽ không tiếp tục làm ăn gì được nữa. Em cứ tùy ý cầm chơi giải thưởng Phong Bi của anh, nhưng chuyện giải thưởng Kim Đồng bây giờ đã thành chuyện lớn, như vậy làm sao cho em được......"
"Giải thưởng Kim Đồng thì sao? Mấy người giám khảo đó từng nhận ân huệ của nhà anh, nếu không phải có nhà họ Hà, làm sao có giải thưởng Kim Đồng. Chỉ là một cái giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà thôi, rất khó đối với anh sao?" Dương Thư Kỳ ngang ngược ngắt lời của ông ta, "Không có nhưng nhị gì hết, anh đã đáp ứng với em rồi nên không có lý do gì để 'nhưng' nữa. Hừ, Hà Thiên Minh, bây giờ nói cho em biết, anh là đang muốn đổi ý sao?"
Hà Thiên Minh hoảng hốt, dỗ dành cô ta: "Không, không phải đâu bảo bối. Sao anh lại đổi ý chứ? Em không biết anh thương em nhiều tới chừng nào à? Em nói một câu, anh hận bản thân không thể hái sao trên trời xuống cho em nữa kìa! Vậy, vậy em cho anh một chút thời gian đi, anh lại đi một chuyến xem sao."
Cuộc trò chuyện giữa hai người kia hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lục Kim.
Cho dù xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào, Hà Thiên Minh vẫn luôn là cái người rất nghiêm túc và cứng ngắc, hơn nữa địa vị xã hội của hai người họ cách khá xa, vì cái gì mà ông ta lại phải cúi đầu khom lưng với cô ta như vậy? Lục Kim nghi hoặc, chẳng lẽ là do mình không hiểu những người này......
Dương Thư Kỳ cười nhẹ một tiếng, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: "Chỉ còn lại hai ngày thôi, anh phải nhanh hơn một chút. Nếu như không dùng được anh, có thể em sẽ muốn đi tìm người khác......"
Giọng điệu của Dương Thư Kỳ trở nên dính nhớp giống như mật ong, ngay cả Lục Kim cũng không chịu nổi mà bị giọng nói của cô ta mê hoặc, tinh thần trong nháy mắt liền nhộn nhạo.
Hà Thiên Minh vội la lên: "Không thể được, bảo bối, anh không sống nổi nếu không có em."
Những suy nghĩ đang lang thang của Lục Kim chưa kịp bình tĩnh lại, nàng đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh triền miên, hai người hôn nhau say đắm.
Đệch!
Lục Kim đỏ mặt, lập tức bịt lỗ tai lại.
Không phải chứ, tính thời gian thì không phải hai người bọn họ còn ở trong xe sao? Gấp đến mức này, bộ không sợ bị người khác chụp được à?
Bảo bối, em thật đẹp.
Bẹp bẹp bẹp, ngay sau đó là tiếng quần áo cọ xát vào nhau.
Lục Kim: "......"
Nàng không muốn nghe mấy cái tà âm này, nhưng lại không có chỗ nào để trốn. Dù cho có bịt lỗ tai lại, tiếng động vẫn sẽ trực tiếp xuyên vào trong tai nàng!
Làm cái gì vậy! Ai lại muốn nghe mấy thứ này chứ! Mình không muốn nghe!
Khuôn mặt Lục Kim đỏ lên trong nháy mắt.
Tiểu Đổng thấy Lục Kim lúc thì che miệng lại, lúc thì bịt lỗ tai, còn bày ra dáng vẻ xấu hổ và giận dữ, làm anh ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Thiên Minh cùng Dương Thư Kỳ lăn lộn ở trong xe một hồi lâu, sau đó mới sửa sang lại lần nữa rồi xuống xe.
Lục Kim hoàn toàn không biết làm sao có thể khống chế công năng dị thường đột nhiên xuất hiện này của mình, bị âm thanh đáng sợ này tra tấn cho tới mặt mày xanh mét, cuối cùng lỗ tai bị ô nhiễm nửa ngày cũng được yên tĩnh một chút, ngay cả đầu óc cũng đang cố gắng tự thanh tịnh, bắt đầu miễn cưỡng mà hoạt động trở lại.
Từ trong miệng của hai tên paparazzi kia, nàng biết được chuyện là Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ đã bị người khác theo dõi rồi, nhưng chính Hà Thiên Minh đã ra tiền để trấn áp, ngăn cản việc bọn họ bị bại lộ.
Hà Thiên Minh là người đã có gia đình, vợ ông ta cũng rất có quyền lực, nếu chuyện này thật sự bị tuôn ra ngoài, với cái kiểu đánh nhau thảm thiết của giới tư bản cùng với sự căm ghét cái ác như thù của cư dân mạng, có lẽ sẽ là một đòn chí mạng đối với Hà Thiên Minh.
Cộng với sự cố của giải Kim Đồng, e rằng paparazzi khắp mọi nơi đều đang tìm kiếm tung tích của Dương Thư Kỳ. Nhưng dù vậy, ông ta vẫn nóng lòng cẩu thả với Dương Thư Kỳ trong cái bãi đậu xe mà ai cũng có thể vào. Lỡ như bị chụp được, với ông ta và Dương Thư Kỳ mà nói, là không có đường nào để trở mình.
Suy nghĩ đến đây, Lục Kim bỗng nhiên nghĩ tới Triêu Từ.
Vào đêm nàng được Triêu Từ đưa về nhà, Lục Kim từng lo lắng hai người sẽ bị chụp lén nếu qua đêm cùng nhau. Cho dù họ thật sự trong sạch, chưa có chuyện gì xảy ra, thì cũng đủ gây ra bê bối lớn đến mức chấn động.
Nhưng Triêu Từ khi đó lại vô cùng tự tin, nói với nàng rằng "sẽ không bị chụp được đâu."
Sự tự tin của Triêu Từ, sự khác thường của Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ, cùng với hàng loạt chuyện gần đây, làm cho Lục Kim càng cảm thấy bản thân như đang gần chạm đến ranh giới của "thế giới bình thường" vậy.
Có lẽ, dưới những quy luật xã hội và nền văn minh hiện đại mà nàng quen thuộc, vẫn luôn có một thế giới mà nàng chưa từng chạm vào và cũng không hiểu rõ.
Mà thế giới đó có luật lệ hoàn toàn khác biệt mà nàng không thể tưởng tượng được.
Khi Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ càng đi càng xa, Lục Kim phát hiện rằng ngoại trừ việc nàng không thể khống chế cái năng lực nghe từ xa này, nó cũng có giới hạn nhất định. Một khi vượt qua khoảng cách nhất định, âm thanh sẽ ngày càng nhỏ đi. Càng ngày càng mơ hồ với việc xác định vị trí của bọn họ, chỉ sợ là sẽ mất dấu nếu bọn họ đi thêm vài bước nữa.
"Tiểu Đổng, anh ở trong xe chờ em." Lục Kim nhanh chóng đưa ra quyết định, ôm camera rồi xuống xe, lúc đóng cửa xe còn đặc biệt dặn dò Tiểu Đổng một câu.
Nếu Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ không phải người thường, thì rất có khả năng nàng sẽ gặp một ít phiền toái nếu theo dõi bọn họ. Nhưng việc muốn đoạt lại giải Phong Bi là chuyện riêng của nàng, và đó cũng là vinh dự mà nàng phải bảo vệ.
Nàng không không muốn liên lụy đến Tiểu Đổng vô tội như lần trước. Hơn nữa, loại chuyện theo dõi này, càng có nhiều người thì khả năng bị lộ càng cao, vẫn là tự mình hành động thì sẽ thuận tiện nhất.
"Hả, chị Tiểu Kim, chị muốn đi đâu thì để tôi đi chung với chị." Tiểu Đổng lập tức muốn xuống xe cùng nàng.
Lục Kim bắn ra ánh mắt sắc bén, ra lệnh cho Tiểu Đổng: "Anh ở trong xe cho em."
Lục Kim vốn có dung mạo ngọt ngào, đáng tiếc lại không thích cười, tuổi không lớn nhưng khí chất lại không hề liên quan gì đến tuổi tác, khiến cho Tiểu Đổng đành phải ngồi yên tại chỗ, không dám xuống xe.
Lục Kim đeo camera ở quanh cổ, chú ý xung quanh rồi lặng lẽ đi về phía thang máy.
Tới gần thang máy, âm thanh đứt quãng của Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ lại trở nên rõ ràng.
Hà Thiên Minh vẫn còn đang nói không nghỉ: "Bảo bối bảo bối, đừng giận anh mà. Em cũng biết là anh không có khả năng rời khỏi em......"
"Hừ." Dương Thư Kỳ như đang thì thầm bên tai Lục Kim, "Tối nay em sẽ làm cho anh biết, ngoại trừ em ra, không ai có thể làm anh sung sướng như em đâu......"
Lục Kim đang định đi đến thang máy thì nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của Dương Thư Kỳ, trong lòng chợt nhũn ra, bị cô ta mê hoặc một lần nữa.
Sao trước kia nàng không cảm thấy giọng nói của Dương Thư Kỳ lại dễ nghe đến vậy nhỉ? Hô hấp của Lục Lục Kim dần trở nên có chút dồn dập.
Âm cuối đó vừa mềm mại vừa tê dại, làm cho Lục Kim đỏ mặt tía tai, bước chân cũng có chút đình trệ.
Nhắc mới nhớ, quả thật Dương Thư Kỳ rất xinh đẹp, có đôi mắt giống như nai con luôn luôn chứa đựng sắc xuân. Thật là, ai lại không thích một cô gái như thế này chứ. Hai má của Lục Kim nóng bừng, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười si mê......
Phía sau có một chiếc xe chạy tới, phía trước có một chiếc xe đang chắn ngang đường, tài xế cáu kỉnh bấm còi ngay tại chỗ, trong gara ngầm vang lên một âm thanh chói tai khiến Lục Kim giật mình, trong nháy mắt liền hoàn hồn.
Chờ đã...... Mình, vừa rồi đã làm cái quái gì thế?
Tim Lục Kim đập mạnh, xuyên qua tấm kính trước mặt, nàng phát hiện mặt của mình đỏ bừng một cách kỳ lạ, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngay cả chính bản thân nàng còn khó hiểu, đây hoàn toàn chính là dáng vẻ say mê.
Vẻ mặt bất ổn này đối với nàng mà nói là vô cùng xa lạ, dáng vẻ thèm đến nhỏ dãi như tên hề này chưa từng xuất hiện trên mặt nàng, hoàn toàn không nên thuộc về nàng!
Ngay cả khi Triêu Từ đến gần nàng, nàng cũng có chưa lộ ra cái loại biểu cảm này mà!
Lục Kim siết chặt tay thành nắm đấm, ấn vào tim mình, muốn ngăn trái tim đang đập loạn xạ này lại.
Dương Thư Kỳ này...... thật kỳ quái.
Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ bước vào thang máy, Lục Kim cố gắng tập trung hết sức vào việc xác định vị trí của họ, xác nhận họ đã lên đến tầng 18.
Phải quẹt thẻ để đi thang máy lên tầng 18, nhưng mà Lục Kim có một phương pháp rất thuận tiện, đó là nàng cũng đi đặt một gian phòng và yêu cầu nó ở tầng 18.
Tuy nhiên, để thuê phòng thì cần phải đăng ký, giấy tờ, mà vậy thì rất có thể sẽ để lại dấu vết.
Tầng 18 thôi mà, điều này đối với Lục Kim thường xuyên vận động mà nói là không thành vấn đề, nàng cũng không có ý định đi thang máy, trực tiếp leo cầu thang thoát hiểm!
Lục Kim hào hứng chạy tới lối thoát hiểm, kết quả là tiểu tướng vận động còn chưa kịp thể hiện sức mạnh thể chất phi thường của mình thì đã bị máy quét thẻ trước cửa của lối thoát hiểm chặn lại.
"...... Chết tiệt."
Lối thoát hiểm này có thể mở bằng chốt cửa từ bên trong, nhưng muốn vào trong từ bên ngoài thì vẫn phải quẹt thẻ.
Lục Kim há hốc mồm.
Lục Kim bất lực đi đến trước cửa mấy lần, băn khoăn không biết nên đi thuê phòng rồi thuận lợi lên lầu, hoặc là đợi ở đây thêm một lúc, xem có gặp được người nào có duyên với mình, sau đó nhân cơ hội mà chuồn vào trong hay không.
Chỉ là, ai lại chui vào lối thoát hiểm khi có thể đi thang máy chứ? Tỷ lệ gặp được người đi ra là quá nhỏ, Lục Kim lâm vào trầm tư.
Tầng bảy của căn hộ khách sạn.
Một cô gái tầm hai mươi tuổi vừa mới tăng ca về, vừa xách túi vừa ngáp dài ngáp ngắn mà đi về phía phòng mình.
Một người phụ nữ mặc váy đen dài đi về phía cô gái, làm cô gái nhịn không được mà nhìn người phụ nữ nguyên cây đồ đen này từ trên xuống dưới. Mặc dù người phụ nữ đang đeo khẩu trang này chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng thoạt nhìn liền ý thức được, người phụ nữ này quá xinh đẹp, giống như một ngôi sao điện ảnh nào đó.
Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sự nghi ngờ của cô gái càng lớn hơn.
Nhìn rất giống Triêu Từ! Chẳng lẽ thật là......
Người đó đi đến trước mặt cô gái, ánh mắt trần trụi của cô gái cũng không rời khỏi mặt Triêu Từ.
Triêu Từ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô gái, thậm chí còn không đi ngang qua mà dừng lại trước mặt cô gái, đôi mắt mỉm cười đầy mê hoặc, giống như có vô số điều muốn nói với cô gái vậy.
"Chị là...... Triêu, Triêu......" Cô gái nhìn cô tới không nói nên lời, nhịp tim đập như sấm, trái tim như đắm chìm trong mật ngọt của tình yêu nồng nàn, ngọt ngào và mềm mại.
Sao người phụ nữ này lại có thể xinh đẹp như vậy chứ? Thần nữ hạ phàm cũng chẳng được như thế.
"Chào buổi tối." Người phụ nữ xinh đẹp đến gần, giọng nói mềm mại có sức hút truyền vào trong lòng cô gái, "Xin hỏi, tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc nhỏ được không?"
Cô gái nóng lòng đáp ứng: "Có thể chứ! Đương nhiên có thể! Chị muốn em làm cái gì cũng đều có thể!"
"Suỵt." Triêu Từ đặt ngón tay trước khẩu trang, làm động tác im lặng, "Tiểu thư, đêm khuya rồi, mong cô hãy cố gắng hạ thấp giọng để không làm phiền người khác. Chính là như thế này, tôi muốn mở cửa của thang thoát hiểm, nhưng tôi lại không có thẻ, có thể nhờ cô xuống lầu mở giúp tôi được không?"
Cô gái còn hận không thể trực tiếp trao trái tim mình cho Triêu Từ, huống chi chỉ là mở một cái cửa. Cô gái nắm lấy tay Triêu Từ và nói: "Em đi liền đây"
"Vất vả cho cô rồi, cảm ơn cô." Triêu Từ lịch sự rút tay ra, gật đầu với cô ấy.
Cô gái vội vàng đi xuống lầu. Sau khi Triêu Từ nhìn ấy cô biến mất sau cửa thoát hiểm, cô liền chậm rãi đi về phía thang máy.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Lục Kim bị chặn ngoài cửa, lúc đi qua đi lại tới vòng thứ ba thì nghe thấy tiếng "Tích" một cái, quả thật có người đi ra.
Lục Kim vui mừng khôn xiết, nhưng còn phải thể hiện rằng bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau và nàng không hề có ý tiếp cận cô ấy, bằng không thì phần tử khả nghi như nàng có thể bị người khác chú ý.
Điều này đối với diễn viên mà nói thì cũng không khó, Lục Kim giả vờ lấy thẻ từ trong túi ra, nhưng khi nhìn thấy có người đẩy cửa ra nên cũng lười lấy ra, bước đến trước cửa rồi giả vờ như hết thảy mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên.
Hai người đi thoáng qua nhau, Lục Kim thuận lợi bước vào, cô gái nhỏ đứng ngoài cửa nghe được tiếng cửa đóng sầm lại, đột nhiên tỉnh lại trong hoảng hốt.
"Hả?" Cô gái nhìn xung quanh, sửng sốt và bối rối.
"Không phải mình muốn về nhà sao? Sao lại xuống lầu rồi?"
"Đinh."
Triêu Từ lặng lẽ bước vào thang máy.
Thang máy chậm rãi đưa cô lên tầng 18, hơi thở của cô cũng ngày càng chậm lại.
Nếu không phải do yêu lực không dùng được, cô có thể mở cửa cho Kim Kim.
Nhưng nếu như vậy, Kim Kim sẽ lại cảm thấy những chuyện xung quanh gần đây vô cùng quỷ dị. Lúc trước, điều mà Triêu Từ muốn làm trước đây là giúp nàng vạch trần việc Dương Thư Kỳ mua giải trước mặt mọi người, đồng thời trực tiếp trả lại giải thưởng Phong Bi cho nàng, để tránh làm cho nàng phải lăn lộn một chuyến.
Nhưng hiện tại nhìn thấy nàng có ý chí chiến đấu sôi sục muốn bảo vệ vinh dự của chính mình, suy nghĩ, đây cũng là chuyện tốt, cứ để cho em ấy làm đi.
Dù sao thì, dáng vẻ nghiêm túc của Kim Kim là dáng vẻ đáng yêu động lòng người nhất, Triêu Từ thưởng thức kiểu gì cũng không ngại nhiều.
Nghĩ đến người mình yêu, trong lòng Triêu Từ ấm áp, ngay cả Phệ Tâm Cổ cũng bị trận ấm áp này làm cho mơ màng sắp ngủ, một chút thèm ăn cũng không có, mềm mại mà nằm trong lòng cô.
Thời điểm bốn bề vắng lặng, cô liền mặc kệ bản thân đắm chìm trong tình yêu đối với Lục Kim, nhịn không được mà mỉm cười đến đôi mắt cong cong.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi cô nhìn thấy phản chiếu của chính mình từ trong gương, cô liền cảm thấy hoảng hốt trong giây lát. Trong lúc lơ đãng, ký ức đã chôn sâu trong đầu cô bấy lâu nay bỗng nhiên chui ra khỏi mặt đất.
Ánh mắt của cô dần trở nên lạnh lẽo, nụ cười trong chốc lát liền biến mất không dấu vết.
Là ngươi, một lần lại một lần hại chết nàng!
Mỗi khi cô muốn đến gần Lục Kim, vì nàng mà quét sạch mọi thăng trầm, đánh đổi tất cả những gì cô có để đổi lấy đường đời bằng phẳng cho nàng, vết thương khắc sâu trong lòng cô lại đau đớn.
Giọng nói xa xôi lại bắt đầu cảnh báo cô.
Triêu Từ nhắm mắt lại, khóe miệng dưới khẩu trang nhếch lên, phát ra một tiếng cười lạnh.
"Đừng dong dài nữa, tên khốn khiếp."
Ta đã tìm được phương pháp đối kháng với cái gọi là thiên mệnh này rồi, sẽ không lại giẫm vào vết xe đổ đâu.
Ta tuyệt đối sẽ không để Kim Kim lại chịu đựng một chút thương tổn nào, tuyệt đối sẽ không.
Triêu Từ gạt bỏ những giọng nói và ký ức quấn lấy cô ra khỏi đầu, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở tầng 18.
Hà Thiên Minh và Dương Thư Kỳ đã vào phòng
Có một chuyện khá ngoài ý muốn là trước đây, cô lại không nhận ra rằng Dương Thư Kỳ là một con mị yêu.
Phỏng chừng là nhờ vào pháp khí nào đó hoặc là có đại yêu giúp đỡ, nên mới có thể đem chân thân giấu kín như vậy, cùng trong giới mấy năm nay, Triêu Từ lại có thể không nhận ra được.
Nghĩ đến cũng đúng, bản lĩnh lớn nhất của tộc mị yêu này chính là mị hoặc, khiến người khác cúi đầu xưng thần thông qua mị thuật. Trong cái giới giải trí này, chủng tộc yêu nào cũng có, nhưng số lượng của tộc mị yêu là nhiều nhất, dù sao thì đây là lĩnh vực mà bọn nó có thể thi triển tài năng nhất.
Chắc chắn Hà Thiên Minh đã trúng phải mị thuật mà không hay biết, lúc này lại "cam tâm tình nguyện" mà dùng thanh danh được tích góp hơn nửa đời làm đá kê chân cho Dương Thư Kỳ, thậm chí còn chỉ vì lấy lòng con tiểu yêu này mà kéo cả giải thưởng Kim Đồng xuống nước.
Mà dù sao thì cũng nhờ con tiểu mị yêu này, làm cho Triêu Từ nhớ lại mị thuật đã bị bản thân cô quên lãng nhiều năm. Xét cho cùng, mị thuật đối với Triêu Từ mà nói thì cũng chỉ là kỹ năng cơ bản nhất.
Nhưng cũng khá có tác dụng khi có thể làm chút việc nhỏ cho Kim Kim mà lại không ảnh hưởng đến đường chính trong mệnh cách của nàng, tránh cho trời phạt lại tái diễn.
Triêu Từ vẫn luôn suy nghĩ chu toàn, vốn dĩ cho rằng lần này cũng không ngoại lệ, nhưng đột nhiên nghĩ tới vừa rồi bị cô gái kia nắm tay, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Không xong rồi, lâu quá không thi triển mị thuật, biếng nhác mà buông lỏng, lại nắm tay người khác ngoài vợ mình.
Nếu như để Kim Kim biết mình nắm tay người phụ nữ khác...... Chắc sẽ tức giận lắm.
Triêu Từ móc hai ngón trỏ vào nhau, buồn rầu nói: "Thật xin lỗi, Kim Kim, tôi lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn một chút."