“Em…”
Thập Cửu xoay người qua đặt đuôi vào tay Liên Vũ, như hiến vật quý mà nói: “Đuôi đấy!”
“…” Cổ họng như mắc gỉ sắt, Liên Vũ răng rắc như máy móc cúi thấp đầu, nhìn cái đuôi xoã tung mềm mại trong tay, toàn bộ là màu hồng nâu chỉ có chóp đuôi là màu đen, còn co ngón tay lại nhéo nhéo, ngay lập tức Thập Cửu phát ra vài tiếng rên rỉ.
Liên Vũ nghe thấy liền buông tay, đầu lưỡi đẩy vào chân răng, cả nửa ngày không nói nên lời.
“Em là hồ ly!” Thập Cửu nở mày nở mặt.
Biết rồi, không cần nhấn mạnh thêm lần nữa. Đuôi và tai cũng mọc ra, nhất định là hồ ly.
Không, có phải hồ ly hay không thì chưa chắc, tối thiểu không phải là người.
” Liên Vũ?”
Liên Vũ nhắm mắt, lại mở mắt ra, một đôi tai bông xù lại đập vào mắt.
——Xem ra không phải cách mở mắt có vấn đề.
Vậy trong khoảng thời gian này hắn…
Hắn mím môi dưới, trong đầu vận chuyển siêu tốc. Hắn chớp mắt bốn năm lần trong lúc suy nghĩ, vươn tay cản trước mặt Thập Cửu, khó nhọc nói: “Em, em để anh bình tĩnh một lát.”
Đủ loại ý nghĩ như bóng đêm bao phủ núi rừng hoang dã ngoài cửa sổ, bóng đen chất chồng, mông lung không rõ. Đột nhiên một tia sét giáng xuống, tất cả những mạch nước ngầm ẩn náu trong đó không còn chỗ trốn, dưới không gian trời đất sáng như ban ngày, tất cả hiện ra…
“Yêu quái! Yêu quái tai dài!”
“Cậu tên gì, nhà ở đâu? Nếu gần tôi đưa cậu về, xa thì cậu tự sinh tự diệt.”
“Hồ… Ly… Thập Cửu.”
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Thập Cửu nói chính là “Hồ ly”. Ngay từ đầu, cậu đã tiết lộ thân phận thật của mình.
Chi tiết bị bỏ qua như con kiến trong bóng tối, ngửi thấy vị ngọt, sột sột soạt soạt dốc toàn bộ lực lượng, gặm nhấm quá khứ trống rỗng. Người thường khó mà có tính cách thẳng thắn như thế, thêm cả đôi mắt quyến rũ mị nhân không hề phù hợp với tính cách.
” Liên Vũ, anh sao thế?” Thập Cửu quỳ gối trên giường, nghẹo đầu nghi hoặc.
Liên Vũ vô thức đáp lại: “Không sao…” Nửa câu sau lại không nói nổi nữa.
Tình huống hiện tại là thế nào đây?
Rừng sâu núi thẳm, anh thanh niên bị hồ ly tinh hút dương khí, tinh tẫn nhân vong?
Hắn có khó chịu không? Hình như không, mà ngược lại, vì gần đây được giải toả ham muốn tình dục, tinh thần sảng khoái.
Trước tiên không nói về chuyện Thập Cửu có tâm tư hại người hay không, chỉ bằng nhóc hồ ly Thập Cửu mà ngay cả đứa trẻ con cũng có thể bắt nạt này, căn bản là không uy hiếp hắn được.
Hơn nữa… Có hồ ly tinh nào đần đến nỗi tự khai báo không?
“Liên Vũ?” Thập Cửu khẽ gọi một tiếng, siết chặt vải trên đùi, căng thẳng hỏi: “Là em… Là trông em không đẹp à?”
Trong tộc có rất nhiều hồ ly xinh đẹp, được hoan nghênh nhất phải kể tới Cửu Vĩ Hồ, Bạch Hồ và Hồng Hồ (*) toàn thân không có một sợi lông tạp nham nào.
(*) Cửu Vĩ Hồ: Hồ ly chín đuôi
Bạch Hồ: Hồ ly trắng
Hồng Hồ: Hồ ly đỏ
Hồ ly như thế khi biến thành người càng không tầm thường, dáng người, nhan sắc, xuất chúng về mọi mặt. Thanh thuần, sexy, anh tuấn lãng tử, cường tráng… các thể loại phong cách không thiếu gì cả. Rất nhiều đàn anh đàn chị Cửu Vĩ Hồ làm ngôi sao ở thế giới loài người. Chị Hồng Hồ từng chỉ bảo Thập Cửu mấy năm lập hẳn một công ty chuyên đào tạo người mẫu hồ ly bên ngoài, Tiểu Bạch Hồ còn đi học đại học cùng người của cậu ấy…
Hồ ly nhỏ giống như cậu, là dạng phổ thông nhất. Chạy loăng quăng một vòng trên núi, khéo mà đụng phải mấy khuôn mặt giống nhau, đôi bên đều bị doạ đến sang chấn tâm lý, phải cẩn thận chứng thực xem có phải anh chị em cùng cha khác ông nội hay không.
Nhưng Liên Vũ không giống thế —— Liên Vũ là con người đẹp nhất cậu từng gặp. Dịu dàng hào phóng, không chỉ thu nhận cậu mà còn đối xử với cậu rất tốt, cho dù là đàn anh Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ thích.
Tai nhọn của Thập Cửu ỉu xìu rũ xuống mái tóc mềm mại, cái đuôi luôn cong vểnh cũng thất vọng thõng xuống giường, cọ đến bên người Liên Vũ, nắm lấy tay hắn, “Liên Vũ…”
Thình lình mu bàn tay bị chạm vào, lông tơ Liên Vũ dựng đứng, toàn thân chấn động như điện giật đùng đùng đoàng đoàng, chợt hắn lấy lại tinh thần, lật tay lại đè lên tay Thập Cửu, “Sao vậy?” Ngay sau đó nhớ tới câu hỏi của Thập Cửu, “Sao lại thế, em rất đẹp mà… Anh muốn hỏi em một câu.”
Nhận được khích lệ của Liên Vũ, lỗ tai héo cụp của Thập Cửu hơi dựng lên, gật đầu biên độ lớn: “Ừa!”
Ánh mắt Liên Vũ chuyển từ mặt Thập Cửu lên tai của cậu, lại dạo một vòng qua cái đuôi, hít nhẹ một hơi, hỏi: “Trước kia em từng gặp anh à? Lần đầu tiên anh thấy em là dưới gốc cây chỗ cửa thôn dưới chân núi, tại sao lúc đó em lại muốn đi theo anh?”
Đây không phải vấn đề khó trả lời gì, Thập Cửu kể lại một lượt, từ cái lúc đang úp sấp ngủ trong bóng râm của tảng đá ven đường, bị quấy rầy sau đó vì tự vệ mà bật dậy cắn người, không ngờ lại cắn đúng vào chủ nhà của mình, nên đành phải biến thành hình người để chữa vết thương và báo ân.
Liên Vũ nghe xong sửng sốt nửa ngày, mãi mới nhớ ra: “Lúc ấy cắn anh chính là… là em?”
Thập Cửu vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Em biết là anh, nhất định không cắn!” Đừng nói bị sờ soạng hai lần, ngay cả bị lột sạch lông cũng sẽ không cắn!
Liên Vũ dở khóc dở cười, chẳng trách lúc trước Thập Cửu nói về cách dựng đệm cỏ trong hốc cây xa hoa đến là rõ ràng mạch lạc.
Một chú hồ ly nhỏ tha theo cái đuôi dài, chóp đuôi đen nhánh, vểnh tai ngậm cành cây nhún nhảy trong núi, đột ngột nhảy khỏi rừng cây, cất bước vào khe núi, nhẹ nhàng nhảy vọt một cái, nhảy lên tảng đá trong suối, cúi đầu thả cành cây xuống suối để cọ rửa. Nước suối siết quá, cành cây bị cuốn đi mất. Bé hồ ly nhảy quanh tảng đá, quýnh quáng đến độ xoay vòng vòng…
Chỉ nghĩ đến hình ảnh như vậy thôi, Liên Vũ đã ngứa ngáy hết cả lòng mề, “Em ở trong hốc cây bao lâu rồi?”
Thập Cửu nhấc một bên lông mày lên cố gắng nhớ lại. Cậu cũng không rõ đã ở đây tự bao giờ, chỉ biết là có một hôm đi qua nơi này nghe thấy tiếng nước chảy trong sân, sau khi nhảy vào phát hiện ra hốc cây, thế là vào ở.
Liên Vũ muốn thu tiền nhà từ cậu à?
Thập Cửu lắc lắc đầu, như thể làm sai chuyện gì, cẩn thận từng li từng tí nheo mắt nhìn vẻ mặt Liên Vũ, cắn môi, cọ lại gần hơn, “Liên Vũ?”
Liên Vũ nhìn cậu chăm chú, không nói một lời, đáy mắt tựa hồ đang nổi lên thứ gì đó. Thập Cửu không nhìn ra, chỉ nghĩ là Liên Vũ không hài lòng vì cậu ăn không ở không, bèn vắt hết óc nghĩ cách có thể trả nợ.
Cậu ngồi dậy, mông rời khỏi bắp chân, rướn tới hôn môi Liên Vũ để làm dịu đi nỗi bất an trong lòng.
Liên Vũ quay đầu đi, vươn tay chặn môi Thập Cửu lại.
“Một câu hỏi cuối cùng,” Hắn nói: “Em biết hút dương khí của người không?”
Dương khí? Thập Cửu nghe mà không hiểu, chớp chớp mắt mê man, ôm lấy cánh tay Liên Vũ, dùng giọng điệu mà Liên Vũ gọi là “nũng nịu” gọi tên của hắn, sau đó dán tới khẽ cắn môi Liên Vũ.
“Không biết phải không?” Liên Vũ kệ cho Thập Cửu hôn hai cái, thình lình đẩy mạnh, áp đảo Thập Cửu lên giường, từ trên cao nhìn xuống Thập Cửu đang giãy dụa, giọng nói nhiễm phải nhiệt độ của nỗi hưng phấn cuồn cuộn sắp không đè nén được trong đáy lòng, trầm thấp mê hoặc nói: “Để anh dạy em.”