Hắc y nhân không nói gì.
“Không nói lời nào ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi a! Ta cứu mạng ngươi, ngươi dẫn ta ra khỏi cung được không? Được, cứ như vậy đi! Đúng rồi, ngươi không cần cảm tạ ta, ta cũng là có mục đích riêng thôi!”
“Ngươi…tại sao giúp ta?” Hắc y nhân rút cục hỏi.
“Lặn xuống nước có sao không?”
“Cái gì?”
“Hít sâu vào!”
Mắt thấy truy binh càng ngày càng gần, Tư Tư cắn răng một cái đem hắc y nhân đẩy vào ao sen sau đó chính mình cũng tung người nhảy xuống. Nước trong ao cũng không sâu, vừa qua đỉnh đầu. Giữa làn nước trong suốt, hắc y nhân nắm chặt tay Tư Tư, ánh mắt trong trẻo tràn đầy thần sắc khác thường. Tư Tư cũng mở hai mắt, hướng hắn mỉm cười, trong lòng lại không nói rõ được là tư vị gì.
Có năng lực làm chuyện này, có thể nhờ cậy, dựa vào thật tốt. Tuy rằng ta không biết hắc y nhân này có thân phận gì, nhưng ta cũng không biết tại sao lại không muốn hắn chết. Tiếp tục sống, thực sự là cầu mong lớn nhất của một người…
Trên mặt nước âm thanh truy binh không ngừng vang lên bên tai, tim Tư Tư cũng đập càng ngày càng nhanh. Thời gian nín thở quá dài, nàng dần dần đuối sức, mà hắc y nhân lại vẫn bình thản tự nhiên. Hắn nhìn gương mặt đau đớn của Tư Tư, nhận thấy thể lực của nàng đã không thể nào chống đỡ được nữa, nắm tay nàng càng ngày càng chặt. Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông mà chết. Nàng theo bản năng nghĩ muốn trồi lên mặt nước, lại bị nam tử gắt gao ôm chặt đến nỗi nàng không thể nhúc nhích. Tư Tư vô lực dẫy dụa, nam tử đột nhiên hôn lên môi nàng, không khí loãng cũng chậm rãi rót vào miệng.
Môi hắn thật mềm, cũng thật ấm áp. Nhờ vào chút không khí này, làm cho đại não đã gần mất đi ý thức của Tư Tư trở nên rõ ràng, cũng làm cho nàng đột nhiên bật khóc.
Nước mắt của nàng tiêu tán ở trong nước, không lưu lại một chút dấu vết, nhưng có lẽ hắc y nhân vẫn nhận ra. Hắn lặng lặng nhìn nàng, do dự một lát, rốt cục cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng.
Hắn tại sao lại biết ta khóc? Tay hắn thật ấm áp! Tựa như tay cha…Tư Tư bi ai thầm nghĩ.
Truy binh đi rồi, Tư Tư cùng hắc y nhân trồi lên mặt nước, mở to miệng hấp thu không khí. Tư Tư nghĩ đến cái hôn vừa rồi, đối hắc y nhân mỉm cười, đỏ mặt nói “Vào trong tẩm cung của đổi lại y phục đi.”
“Làm phiền.” Hắc y nhân buồn bực nói.
Bọn họ hai người rón ra rón rén đi vào Nguyệt Thần cung, đến khuê phòng của Tư Tư. Vừa tiến vào trong phòng, ngoài cửa liền truyền đến một trận huyên náo. Có người dùng sức đập cửa phòng nàng, cung kính cũng không thất thố nói “Nguyệt phu nhân, chúng thần đang đuổi bắt một gã đào phạm, thỉnh phu nhân mở cửa.
Tư Tư trong lòng cả kinh, cùng hắc y nhân liếc mắt một cái, sau đó nói “Chỗ ta không có đào phạm, ngươi đi đi.”
“Thỉnh phu nhân mở cửa! Người này phạm tội lớn, nhất định phải chém! Xin mạo phạm!”
Nói xong, người nọ thế nhưng bắt đầu phá cửa.
Nguy rồi! Cả phòng căn bản không có chỗ giấu người, ta phải làm thế nào mới tốt?
Tư Tư cấp bách xoay vòng quanh, mà hắc y nhân đột nhiên đem nàng ôm lên giường, tà mị nhìn nàng, nhẹ giọng nói “Nguyệt Lạc, cứu người thì cứu cho trót.”
“Ngươi…Ngươi như thế nào biết tên ta?” Tư Tư kinh hãi. Nàng run rẩy đưa tay nắm lấy khăn bịt mặt của hắn, lộ ra khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm.