• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




          Duẫn Lam Thuần trong phút chốc đã muốn từ bỏ việc trả thù. Nhưng khuôn mặt hiền hòa của Lưu Thiên Bảo hiện lên, mọi ký ức lại ùa về ... Có cả ký ức tốt đẹp và tồi tệ. Duẫn Lam Thuần lấy lại lý trí, không thể bỏ cuộc ! Nàng suy nghĩ thật cẩn thận. Tại sao mọi người lại bị lạc trong rừng ? Là vì không xác định phương hướng ? Sao không đi thẳng một đường ? Sao không bẻ nhánh cây xác định đường đi ? Sao không dùng khinh công ? Đúng ! Họ đều là người có võ, sao không dùng khinh công ? Duẫn Lam Thuần phát hiện điểm kỳ lạ, hỏi Lưu Tấn:

      - " Tấn bá bá ! Tại sao bọn họ không dùng khinh công mà thoát khỏi khu rừng ? "

      - " Cái này ... Ta cũng không biết ... "

      Duẫn Lam Thuần cảm thấy nghi hoặc càng lúc càng lớn, nhìn quanh các chưởng môn, hỏi:

      - " Vậy chúng ta chỉ có thể kiểm chứng. Ngày mai ta phải lên đường đi đến đảo Ám Dạ. "

      Thiền Minh đại sư hướng Duẫn Lam Thuần, lo lắng nói:

      - " Minh Chủ ... Người không nên đi ... Có việc gì có thể sai bảo chúng thuộc hạ ... Thật sự nguy hiểm ... "

      - " Lão trọc ... À không Thiền Minh đại sư ... Các ngươi có thể gọi ta là Lam Thuần hoặc Thuần nhi như Tấn bá bá ... Ta thật sự không thích ứng được. Còn nữa, chuyến này ta phải đi. Ta có một giả thuyết. "

      - " Giả thuyết !? "

      Mọi người đồng thanh ngạc nhiên, Duẫn Lam Thuần ngược lại rất bình thản phun ra hai chữ:

      - " Có độc. "

      Mọi người suy ngẫm về lời của Duẫn Lam Thuần, có vẻ đúng. Lưu Tấn biết không thể thay đổi ý định của Duẫn Lam Thuần, hắn đành phải nghĩ cách bảo vệ đứa nhỏ bướng bỉnh này. Lưu Tấn nói:

      - " Thuần nhi, vậy ngươi để cho chúng ta đi theo, tiện bề bảo hộ ngươi trở ra. "

      Duẫn Lam Thuần lắc lắc đầu, hướng Lưu Tấn cười tươi:

      - " Không. Tấn bá bá, mọi người không thể đi cùng con. "

      Hắc Nhật nghĩ Duẫn Lam Thuần đang ngại bọn hắn phiền bèn nói:

      - " Thuần nhi. Chúng ta cũng không phải để cảnh. Ngươi không nên tự cao tự đại đi vào đó một mình. "

      Hiệp Phong nghĩ Hắc Nhật là đang nói sự thật nên cũng trở nên nóng nảy:

      - " Tiểu tử thối. Ngươi cũng xem thường chúng ta quá rồi ! "

      Liên Hoa, Lưu Tấn cùng Thiền Minh chỉ bảo trì im lặng, chờ Duẫn Lam Thuần giải thích. Duẫn Lam Thuần thấy phản ứng của mọi người, mặt bất đắc dĩ, nói:

      - " Không phải, các ngươi nghe ta giải thích. Ta muốn tiêu diệt đám Ma Giáo một cách triệt để. Các ngươi nên ở lại đây, không, đúng hơn là các ngươi phải chờ thời cơ. Ta sẽ xâm nhập vào Ma Giáo, tìm cách mở cổng cho các ngươi từ bên trong. Sau đó các ngươi sẽ xông vào. Có được hay không ? "

      Mọi người im lặng, nghiêm túc suy nghĩ, nếu mở đươc cổng bọn họ nhất định sẽ chiến thắng. Nhưng nếu thất bại ? Hiệp Phong là người nóng vội, có nghi vấn sẽ hỏi thẳng:

      - " Nếu như thất bại ? "

      Duẫn Lam Thuần cấp bọn họ một nụ cười, mặc dù nàng không chắc, nhưng trong tiểu thuyết, những nơi khó xâm nhập thường có các đường hầm bí mật hay gì đó dẫn vào sao ?. Duẫn Lam Thuần mặc dù không chắc chắn nhưng lại tự tin nói:

      - " Sẽ không. Tin tưởng ta. "

      Mọi người an tâm hơn một chút, Duẫn Lam Thuần đã cho bọn họ rất nhiều bất ngờ, biết đâu lân này cũng vậy. Lưu Tấn lo lắng nói:

      - " Nhưng con không thể đi một mình. "

      - " Ách ... Vậy mỗi môn phái cử ra 2 người giỏi nhất để đi với ta đi ... "

      Mọi người nhìn nhau, gật gật đầu. Sau đó đồng loạt quỳ xuống, nói lớn:

      - " Tuân lệnh. Minh Chủ. "

      Duẫn Lam Thuần thở dài. Mấy cái lễ nghi chết tiệt. Cô thực không thích nha. Duẫn Lam Thuần sau đó đến phòng sách của Thiếu Lâm Tự, nguyền rủa nơi này, ăn gì mà nhiều kinh sách thế không biết ! Duẫn Lam Thuần mò mẫm mãi cũng tìm được một đống sách y, Duẫn Lam Thuần ôm tất cả về phòng, hết chồng này đến chồng khác, mấy chồng này che khuất cả tầm nhìn, cô suýt ngã mấy lần. Cuối cùng cũng đem tất cả về phòng. Duẫn Lam Thuần bắt đầu nghiền ngẫm các cuốn sách. Vừa đọc vừa nhớ lại ký ức kiếp trước. Khả năng { Máy Ảnh Trí Nhớ } giúp cô rất nhiều, nhưng cô vẫn cố tình xem đi xem lại. Những thứ này đều liên quan đến mạng người, phải cẩn thận. Duẫn Lam Thuần có ưu điểm đã làm thì sẽ rất tập trung. Trời bất giác đã tối, Lâm Uyển Di bây giờ mới có can đảm đi tìm Duẫn Lam Thuần. Nàng gõ cửa, không thấy động tĩnh, nhưng rõ ràng là đèn còn sáng nha. Lâm Uyển Di đẩy cửa bước vào, nàng ngẩn cả người. Duẫn Lam Thuần đang ngồi giữa một đống sách, một đống a. Mấy quyển sách cứ xếp chồng, vài quyển thì nằm mở đặt trên mặt đất. Duẫn Lam Thuần ngồi xếp bằng trên mặt đất, mắt chăm chú nhìn sách, thỉnh thoảng nhíu mi. Lâm Uyển Di cảm thấy cảnh này thật sự rất đẹp, khung cảnh có chút lười biếng, Duẫn Lam Thuần thì mang một khí chất khác thường, và nó đang hấp dẫn ánh mắt nàng. Nàng cứ thế mà đứng ngắm nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần xem đủ, bỏ sách xuống đất, nằm bệt xuống đất với chồng sách, vừa đặt lưng xuống đã bắt đầu than vãn:

      - " A ~~~ Mệt chết ta ~ Thực đau đầu mà ~ "

      Duẫn Lam Thuần vừa nói xong thì phát hiện Lâm Uyển Di đang đứng gần cửa, cũng không thèm ngồi dậy, cứ nằm lì như thế:

      - " Di nhi tìm ta có việc gì nha ? Đứng đó từ khi nào thế ? "

      Lâm Uyển Di mất một lúc mới định thần lại, nàng đến gần Duẫn Lam Thuần, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lên một quyển sách, ngạc nhiên:

      - " Ta muốn đến hỏi ngươi vài thứ. Ngươi biết xem sách y sao ? "

      - " Sách y ? Ta không biết gì cả, đem đến nghịch thôi ~ Còn nữa, ngươi muốn hỏi cái gì ? "

      Duẫn Lam Thuần cười cười, cô không muốn nói việc cô biết y học cho ai a ~ Giải thích rất phiền toái ~ Lâm Uyển Di nhớ đến mục đích mình đến đây, mặt đỏ lên:

      - " Ta ... ta ... "

      Duẫn Lam Thuần vẫn chăm chú nhìn nàng. Lâm Uyển Di lại không biết mở miệng nên hỏi như thế nào, nàng tuy không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng là hoàng hoa khuê nữ, làm sao mở miệng hỏi một đại nam nhân việc hắn có thích nàng hay không ? Lâm Uyển Di cũng không biết mở miệng như thế nào, lại nghĩ đến tính phong lưu của Duẫn Lam Thuần, có lẽ hắn sẽ không yêu thích nàng, ... Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Di đặc biệt ủy khuất, mắt nàng xuất hiện một tầng nước mỏng, những giọt nước mắt đang chực chờ để rơi xuống. Duẫn Lam Thuần nhìn thấy người con gái cô yêu nước mắt như thế, đau lòng vô hạn, tim cô nhói đau, co rút. Duẫn Lam Thuần ngồi bật dậy, đưa tay lau nước mắt của Lâm Uyển Di:

      - " Ngươi như thế nào lại khóc rồi ... Khóc nhiều không tốt a ... Ngoan nào ... "

      - " Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta ? "

      Duẫn Lam Thuần trầm mặc, cô nên trả lời như thế nào ? Đúng là cô yêu nàng, nhưng cô là cũng là nữ. Nàng có thể hay không sẽ chấp nhận tình cảm này. Cô đã đau một lần, đau thêm một lần cũng vậy cả thôi. Thôi thì cứ để cô ích kỷ một lần giành lấy hạnh phúc cho bản thân đi. Duẫn Lam Thuần cười khổ, hướng Lâm Uyển Di nhẹ nhàng nói:

      - " Bởi vì ta yêu ngươi. "

      Đúng vậy, ta đã yêu ngươi rồi, Duẫn Lam Thuần cười, rốt cuộc chạy đông chạy tây cũng không thoát khỏi lưới tình. Lâm Uyển Di nghe xong thì tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng. Nàng hướng Duẫn Lam Thuần, nở nụ cười mê người, si ngốc nói một câu:

      - " Thật tốt quá ... "

      Duẫn Lam Thuần bật cười, kéo Lâm Uyển Di vào lòng, một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, hai đôi môi chạm vào nhau. Duẫn Lam Thuần cảm thấy không đủ, dùng lưỡi cạy mở hàm răng Lâm Uyển Di, cái lưỡi hư hỏng của Duẫn Lam Thuần nhiệt tình cùng lưỡi rụt rè của Lâm Uyển Di cộng vũ. Đến khi hai người thiếu không khí, cần hô hấp thì cả hai mới tách ra.

-----------------------------------------------------
Lời tác giả: Hoan hô ~ Đăng được rồi =)). 2 bé đã chính thức là người yêu. ~~~ Lalala. Các ngươi đọc truyện vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK