Ninh Hoàn quay đầu lại, lắc lắc Túc Tiển đang uống trà nói nhỏ "Người kia là ai?"
Túc Tiển cúi đầu nhấp một ngụm trà "Cản thi tượng*, không nghĩ tới chưa qua đến ranh giới Tương Tây đã gặp phải người hành nghề này"
(Cản thi tượng: Người dẫn đường cho xác chết, dùng "bí thuật" để mang thi thể người tha hương trở về quê cũ, cho bọn họ yên nghỉ tại quê nhà mình.
Theo truyền thuyết dân gian lưu truyền thuật cản thi là một trong ba tà thuật cổ xưa ở vùng núi Tương Tây, ở Hồ Nam, Trung Quốc)
"Cản thi tượng?" Ninh Hoàn há hốc miệng chẳng nói nên lời "Ngươi nói người đi theo phía sau y chính là xác chết?!"
Túc Tiển liếc Ninh hoàn không vui "Hỉ thần ý tứ chính là người đã chết"
Ninh Hoàn sửng sốt một hồi, mới hỏi "Âm thanh kỳ lạ mà thi thể phát ra vừa rồi là sao?"
"Hỉ thần gặp người lạ dễ dàng bị kích động, bởi vậy cản thi tượng mới dùng giấy tiền vàng chặn vào thất khiếu.
Vừa rồi dương khí từ đám kia nồng đậm như vậy, tử thi không động mới là lạ".
"Khó trách" Ninh Hoàn chống cằm suy tư, nhớ đến vẻ mặt kiêng dè của nam nhân kia lại ngẩng phắt đầu lên hỏi "Vậy sao y lại mắng ngươi là Sát quỷ"
"Ngươi hỏi quá nhiều rồi" Túc Tiển không kiên nhẫn ném ánh mắt ghét bỏ.
Vừa dứt lời lại tựa về phía Ninh Hoàn, khóe mắt cong lên miệng chê cười "Ninh Hoàn, người sống bị lột da ngươi cũng gặp rồi, sao còn chưa có một điểm tiến bộ mà vẫn nhát gan như vậy?"
Ninh Hoàn vừa định phản bác "Khác rồi, lần trước ta..."
Còn chưa dứt lời, từ phía sau một tiếng "bịch" vang lên cắt ngang lời hắn.
Ninh Hoàn quay đầu, dưới chân là bát mỳ trứng rơi vãi đầy đất, chưởng quỹ thì đứng run rẩy một bên.
Chưởng quỹ thấy hai người nhìn lại, cuống quít ngồi dậy "Hai vị khách quan xin...chờ để tiểu nhân làm lại, lập tức mang đồ ăn lên"
"Vương nhị" Đại hán ở cửa đứng lên "Còn chần chờ cái gì? Mau mang rượu lên"
"Bọn họ đây là làm sao?" Đám vai hùm lưng gấu lúc này đều im ắng, co đầu rụt cổ đứng ở góc nhà nhìn hai người như chuột thấy mèo.
Dưới bàn, Túc Tiển rút tay đang đặt ở chuôi đao lên hừ lạnh một tiếng "Ai biết"
Chưởng quỹ nhanh chóng bưng ra hai tô mì mới làm, bên trên là năm quả trứng trần được rắc thêm hành lá và thịt băm, trông cực kỳ ngon miệng.
Túc Tiển đem bát đẩy về phía Ninh Hoàn, không ngẩng đầu "Phụ cận nơi này có nhà đò qua sông?"
Chưởng quỹ kia nghe vậy biến sắc "Khách quan muốn qua sông? Không được a!"
Ninh Hoàn ngẩng đầu nghi hoặc hỏi "Vì sao?"
"Trong sông có thủy quái!" một tên đại hán ở cửa đột nhiên lên tiếng "Thuyền cứ đến giữa dòng là chìm, người bơi lội thành thạo cũng không qua được a!"
Túc Tiển cười lạnh một tiếng "Các ngươi thừa nhận đây là hắc điếm?"
"Khách quan, khách quan, chúng ta mở tiệm không có hại mạng người a" Chưởng quỹ hoảng hốt "Khách tới nơi này phân nửa là muốn qua sông, chúng ta đều ngăn cản chính là muốn cứu mạng bọn họ a"
Túc Tiển lãnh đạm liếc nhìn chưởng quỹ câm như hến.
Ninh Hoàn húp một hơi mỳ, lau miệng "Các ngươi còn phòng nghỉ không?"
Màn đêm đã hoàn toàn bao vây quán trọ ven sông này, bên ngoài bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.
Ninh Hoàn trong lòng thở dài, nếu chủ quán nói đúng, dưới sông thật sự có thủy quái, đêm nay bọn họ ở lại nơi này mới tốt.
Cổ nhân đã nói, ban đêm không được đi gần bờ sông, vì ma nước sẽ kéo người ta xuống sông thay thế cho chúng.
.
Truyện Khoa Huyễn
"Có có có, trên lầu còn lại một gian phòng trống, bất quá chỉ có một giường lớn, hai vị chen chen hẳn là là có thể"
"Chưởng quỹ, gian phòng đó..."
Chưởng quỹ chừng mắt một cái, đại hán nhất thời im bặt "Đêm nay khí trời rất tốt, có cái gì không thể ở!"
Ninh Hoàn liếc ra ngoài cửa, trăng sáng, sao thưa đích xác là trời đẹp, nhưng mà thế thì liên quan gì đến việc ở? Hắn đưa mắt nhìn sang Túc Tiển muốn hỏi ý kiến người kia.
Túc Tiển im ắng chẳng biết đang nghĩ cái gì, Ninh Hoàn rốt cục cũng quyết định "Vậy thì ở lại a!"
Có lẽ vẫn ngại tâm lý đây là gian hắc điểm, ban đêm Ninh Hoàn lật đi lật lại mà không sao ngủ được.
Hắn nghiêng người nhìn sang Túc Tiển nằm bên cạnh.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, y mím môi yên lặng nhìn như đã ngủ say.
Ninh Hoàn thở dài một hơi nhỏ giọng lầm bầm "Sát quỷ còn ngủ thì ta lo lắng cái gì nữa" lật người lại nhắm mắt thiếp đi.
Nửa đêm, ngoài trời bắt đầu mưa, gió lớn vần vũ quật vào ô cửa sổ, một cánh cửa bất chợt bị gió thổi bật ra, hạt mưa rơi lộp độp vào gian phòng.
Ninh Hoàn mơ mơ màng màng lật người dụi mắt, đang chuẩn bị xuống giường đem cửa sổ đóng lại thì phát hiện một bóng đen đứng đó.
Ninh Hoàn nhất thời tỉnh cả ngủ, là người của khách điếm? Nhưng bóng đen trước mắt này hình thể thấp bé, chỉ cao cỡ nửa người lớn, lưng còng, bên chân là một vũng nước tí tách, từ thân thể hắn tỏa ra mùi tanh nồng.
"Xuỵt" Túc Tiên đã tỉnh từ lúc nào, y nhỏm dậy nhẹ nhàng thì thầm Ninh Hoàn không nên cử động.
Y lấy từ dưới gối ra một tấm phù, mắt tinh tường nhìn bóng đen kia trông không giống bộ dạng mới tỉnh tí nào.
Bóng đen phát hiện hai người, thân thể nó chấn động, từ miệng phát ra tiếng rít gào lao về phía bọn họ.
Túc Tiển nhanh chóng ném tấm phù ra ngoài, phù chú vừa rời tay lập tức bốc cháy.
Dưới ánh lửa u minh, Ninh Hoàn từ từ trông thấy rõ ràng dáng dấp của bóng đen, toàn thân nó bao trùm lớp vảy xanh lục, đầu lớn vô cùng, hai con mắt trắng hếu hiện đầy tơ máu, nhìn như một chiếc đầu cá đã rữa nát lâu ngày.
Nhưng nếu nó là Quái ngư tại sao trên thân lại mặc y phục của con người.
Phù chú bắt lửa lên người nó, quái vật gào lên đau đớn, lớp vảy tí tách chảy ra lớp mủ xanh.
Nó liền lắc mình muốn lùi ra ngoài cửa sổ, hai con mắt đỏ máu hung tợn nhìn chằm chằm hai người.
Túc Tiển hừ một tiếng Muốn chết" nói xong một tấm phù nữa lại bay ra ngoài, nhưng chưa kịp thi triển con quái vật đã lắc mình phi thân ra ngoài cửa sổ.
"Thứ gì vậy?" Ninh Hoàn chật vật nuốt nước miếng, liếm liếm đôi môi đã khô khốc, đến lúc quái vật chạy đi mới ấp úng nói được.
"Thủy hầu" Túc Tiển bước xuống giường đóng cánh cửa ngăn cách cuồng phong bên ngoài "Người chết đuối trong sông biến thành lệ quỷ sẽ có hình dạng như vậy.
Nhưng không nghĩ tới nó có thể chạy xa như thế".
"Ngươi nói thủy quái mà chưởng quỹ nhắc tới có phải là nó hay không? Ninh Hoàn vơ lấy chăn bông, chui cả người vào trong chỉ để hở đôi mắt ra ngoài, hai tròng mắt đảo quanh Túc Tiển.
Túc Tiển ngáp một cái lên giường "Ai biết, ngược lại nó sẽ không dám tới nữa".
Y kéo chăn trên người Ninh Hoàn, xoay người tìm tư thế thoải mái nằm xuống "Ngủ"
Ninh Hoàn vẫn thẳng thắt lưng, lo lắng nhìn về phía cửa sổ một lúc, mưa cũng dần dần lắng xuống, gió cũng không còn mạnh như trước, đột nhiên hắn nhấc một góc chăn bông lên, nói với người đang nằm bên trong "Ngày mai chúng ta có thể đi đường vòng được không? Tại sao phải qua sông?"
"Ngươi không biết bơi?" Túc Tiển mở một con mắt.
"Không phải" Ninh Hoàn nghĩ một tẹo rồi mới trả lời.
Kỹ năng bơi của hắn ừ thì..cũng không tệ lắm đi.
"Không được" Túc Tiển cuộn chăn trở mình đưa lưng về phía Ninh Hoàn, sốt ruột nói "Đừng ồn ào, buồn ngủ, ngủ đi!"
Ninh Hoàn nhìn chằm chằm chăn ga gối đệm một hồi, sau đó xoay người chọc vào lưng Túc Tiển "Từ nãy đến giờ ngươi vẫn chưa ngủ sao?".
Hắn không hài lòng với thái độ chiếu lệ của Túc Tiển, đêm nay nhất định phải thuyết phục y ngày mai đi đường bộ.
Đương cái lúc Ninh Hoàn còn đang muốn mở lời, Túc Tiển liền đập gối qua, nghiến răng nghiến lợi nói "Ngươi còn không ngủ, có tin hay không ta ném ngươi ra ngoài làm mồi cho thủy hầu a!"
Ninh Hoàn bĩu môi, thôi thì đằng nào ngày mai cũng phải đi tiếp nên ngủ sớm một chút.
Túc Tiển mất gối đầu, trực tiếp kéo gối của Ninh Hoàn vùi đầu đi ngủ.
Ninh Hoàn rên một tiếng nằm xuống kéo chăn của y, xoay tròn lấy đi phân nửa....
Danh Sách Chương: