Sâu thẳm từ đáy lòng cô truyền đến một cảm giác sợ hãi không muốn nhớ lại, Tưởng Tuyết Hy siết chặt tay, nhanh chóng tìm đường chạy thoát.
"Khụ... khụ... cứu em..."
Tiếng kêu cứu khàn đặc và ngắt quãng phát ra từ đâu đó, Tưởng Tuyết Hy chạy chậm lại, xác định âm thanh mình vừa nghe được một lần nữa.
"Cứu em..."
Đúng rồi!
Một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi bị kẹt trong phòng bếp xếp đầy bàn ghế, gương mặt nhọ nhem không nhìn rõ ra sao. Tưởng Tuyết Hy không nghĩ nhiều, vừa định chạy lên thì khung ảnh to lớn cháy gần hết từ đâu rơi xuống trước mặt.
Cũng may cô chưa kịp tiến lên, nếu không thì...
Cảm giác bỏng rát bao trùm cơ thể cô, ánh mắt nhìn cậu bé đang gào khóc phía trong, hình ảnh trước mắt dần bị thay thế bởi mảnh kí ức đã không còn nguyên vẹn.
Chiếc xe ô tô bị lật, người trong xe liên tục hét lớn rồi đẩy cô ra xa khiến Tưởng Tuyết Hy lăn vài vòng trên đất. Cuối cùng, cả chiếc xe phát nổ, tiếng hét thất thanh đầy tuyệt vọng đó cũng tan biến.
Tim Tưởng Tuyết Hy đập loạn, liều mạng chạy vào cứu đứa bé đó ra ngoài.
"Đứng lên, nép vào lòng chị, đừng có mở mắt!" Tưởng Tuyết Hy nghiêm giọng nói với cậu bé, mồ hôi và nước mắt lẫn lộn.
Anh ấy chết rồi, chết trong một vụ nổ xe, người đàn ông ngày ngày bên cạnh khuyên nhủ cô, người đàn ông với nụ cười ấm áp còn hơn cả nắng mai mùa hạ... đã không còn nữa.
Giọng nói thống khổ vẫn còn vang vọng bên tai Tưởng Tuyết Hy, càng lúc càng yếu ớt.
"Tuyết Hy, cậu phải sống thật tốt. Sống cho bản thân cậu, sống cho nửa đời còn lại của mình nữa."
Uỵch...
Tưởng Tuyết Hy bị vấp, đầu gối cọ sát với nền đất đến rách da, cô cắn môi xốc tay cậu bé lên cao, nhưng cô còn chưa kịp cầm tay cậu bé thì nó đã bị một lực khác kéo lên, ngay bản thân cô cũng bị đưa lên cao, toàn thân nhẹ bẫng.
"Tôi đưa hai người ra ngoài!"
Tưởng Tuyết Hy mơ hồ ngước lên nhìn, trái tim hoảng loạn sợ hãi dần trở nên bình tĩnh hơn.
"Hức, Thái Từ Nghiêm, tôi còn tưởng mình sẽ mất mạng ở đây nữa..." Tưởng Tuyết Hy nức nở thành tiếng, sụt sùi như một đứa trẻ.
Thái Từ Nghiêm cúi xuống nhìn cô, đáy mắt anh phản chiếu hình ảnh ngọn lửa nóng bỏng đang rực cháy, cho cô một cái nhìn trấn an.
"Đừng nói chuyện, không ai chết ở đây cả."
Tưởng Tuyết Hy điên cuồng gật đầu, cả ba người phải chạy từ từng hai xuống tầng một bằng cầu thang bộ, khó khăn lắm mới xuống được phía dưới. Cửa cháy toàn bộ, phía dưới gần nhà sách nên ngọn lửa càng lớn hơn, trước mặt là không thấy lối ra.
"Thái Từ Nghiêm, bên này!" Triệu Chấn Đông hét lên từ bên ngoài ngọn lửa.
...
"Tuyết Hy, năm nay tuyết ở Cửu Trại Câu rất lớn, rất đẹp. Cùng đi nhé?" Thanh niên nhìn Tưởng Tuyết Hy, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh, làn khói trắng từ khuôn miệng nhỏ nhắn cứ chốc chốc lại bay cao.
Tưởng Tuyết Hy điên cuồng gật đầu, mỉm cười nhìn những bóng cây lớn phủ đầy tuyết ở xa xa. Chưa bao giờ cảm thấy bản thân hạnh phúc đến thế.
"Nào! Lên xe lượn một vòng, chúng ta còn rất nhiều nơi đẹp cần phải ngắm nữa." Tưởng Tuyết Hy vươn tay, cách một lớp găng tay dày cộm cũng cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ bàn tay cậu truyền đến.
Tưởng Tuyết Hy cúi đầu, cô vươn tay rất lâu nhưng lại chẳng có ai nắm lấy. Lúc này cô mới quay đầu lại, người thanh niên đã không còn phía sau nữa, thay vào đó là gương mặt bê bết máu, hét khản cổ.
"Tuyết Hy, chạy mau lên!"
"Cố Miểu Miểu!"
"Chạy đi! Đừng để bọn chúng bắt được cậu! Tuyết Hy, cậu phải sống thật tốt..."
Hình ảnh trước mắt dần vỡ vụn, tầm mắt cũng trở nên nhòe đi, chiếc xe phát nổ cuộn khói cao ngút trời.
"Cố Miểu Miểu!"
Tưởng Tuyết Hy choàng tỉnh từ giấc mộng đó. Trần nhà trắng xóa, quanh mũi còn vất vưởng mùi thuốc sát trùng.
"Tỉnh rồi?"
Sau lưng truyền một cảm giác đau buốt khó tả, cô khẽ động, cảm giác như có một mảnh thịt rách toạc ra vậy.
"Cô bị thương ở lưng. Đừng cử động nữa."
Tưởng Tuyết Hy di rời tầm mắt.
"Đứa bé... cậu bé lúc nãy đâu?" Thanh âm khô khốc bật khỏi cổ họng, cất giọng khàn khàn.
"Nó không sao, đã ngủ rồi." Thái Từ Nghiêm nhìn cô khó khăn điều chỉnh tư thế nằm, người đàn ông vươn tay, kéo nửa người cô ngồi dậy.
Tưởng Tuyết Hy khẽ gật đầu, làn tóc dài lòa xòa che hết nửa khuôn mặt, một bàn tay to lớn đưa đến trước tầm nhìn cô, vụng về cột gọn mái tóc đó lại.
"Đau..." Tưởng Tuyết Hy không nhịn được mà rên rỉ.
"Ở đâu?" Thái Từ Nghiêm sững sờ, dừng động tác khi nãy lại.
"Tóc."
Thái Từ Nghiêm chau mày, cuối cùng lại chẳng thấy động tĩnh gì nữa.
Tưởng Tuyết Hy ngẩng đầu, chiếc cằm cương nghị của anh đã trở nên cứng ngắc vì căng thẳng.
"Anh nhẹ tay một chút là được, cột lên giúp tôi."
"Không biết làm." Người đàn ông thẳng thừng từ chối.
"Anh biết bó củi không?"
"Biết." Dừng lại một chút, bổ sung. "Nhưng không giống."
Tưởng Tuyết Hy không biết giải thích ra sao, cắn răng nói.
"Có gì không giống nhau chứ, dùng dây buộc gọn lên là được. Mau lên!"
"Tôi gọi người giúp." Nói xong còn định rời đi.
Bàn tay run run của thiếu nữ kéo tay người đàn ông lại, cô ngước lên, gương mặt thiếu chút khí sắc.
"Tôi không đợi được, mau lên, nó đụng vào vết thương của tôi."
Thái Từ Nghiêm chần chừ nhìn đỉnh đầu cô, trên trán bắt đầu rịn một tầng mồ hôi mỏng, anh khẽ cúi xuống, vơ gọn mái tóc vào lòng bàn tay rồi buộc vào.
Tưởng Tuyết Hy thỏa mãn mỉm cười, động tác nhẹ nhàng của anh phía sau gáy khiến cô vô cùng thoải mái, híp mắt hưởng thụ, miệng vết thương ở lưng cũng bớt đau hơn nhiều.
"Thái tổng?"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người vào là một phụ nữ trung niên.
Gương mặt ôn hòa khẽ mỉm cười, bà ta đến gần giường bệnh, tận tâm hỏi han.
"Tôi là mẹ của Trương Hải, thằng bé lúc chiều được Tưởng tiểu thư cứu giúp, thằng bé khỏe mạnh, ngược lại khiến cô bị thương thế này, tôi thấy vô cùng áy náy."
"Không có gì, chuyện nên làm thôi."
"Nhưng mà..." Bà ta có chút ngập ngừng, đặt giỏ đầy hoa quả lẫn đồ tẩm bổ lên bàn.
"Hai người coi như có chút giao tình, nếu là chỗ quen biết, sau này giúp đỡ nhau là được." Thái Từ Nghiêm lên tiếng.
Cả hai người nghe đều sững sờ.
Chỗ quen biết?