• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Thành còn ở trên lầu, Hàn Lương cũng không có xuống dưới, hôm nay mục đích chính của bọn họ là miếng đất, hợp đồng không được ký kết liền vẫn chưa xuống dưới.

Cố Thời Sâm cũng không có để ý, đã mang Ôn Tử Hề ngồi trên một chiếc xe khác.

Mặc dù Ôn Tử Hề say rượu đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng so với bình thường cô cũng có vẻ càng tuỳ ý làm bậy.

Một lúc sau, cổ áo của Cố Thời Sâm bị cô xé toạc, vết son trên cổ áo sơ mi trắng ẩn hiện ẩn sâu đầy dục vọng của.

Thỉnh thoảng, có ánh đèn đường chiếu qua, vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn sâu đầy dục vọng của anh dưới chiếc mắt kính.

Vách ngăn của hàng ghế sau đã được hạ thấp từ khi bước vào xe, cản tầm nhìn và âm thanh, đồng thời nhiệt độ trong không gian chật chội của hàng ghế sau cũng tăng lên vài độ.

Cố Thời Sâm bị đôi tay nhỏ của người trong ngực chọc ghẹo đến có chút trong lòng không yên, chiếc cổ lãnh bạch yết hầu lăn lộn, kinh mạch trên trán cũng nổi lên.

Nhưng cô gái trong lòng ngực không an phận, không có cảm giác được, ngược lại còn kéo mạnh hơn.

“Cạch” là âm thanh thắt lưng đang được tháo ra.

“Ôn Tử Hề!”

Cố Thời Sâm đúng lúc nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên người mình, gân xanh ở xương cổ tay tinh xảo lan tràn ra toàn bộ lòng bàn tay. Những sợi dây căng trong não đã bị đứt, nhưng họ cố gắng chịu đựng nó bằng tất cả sức lực của mình, giọng nói bình tĩnh ngày thường run rẩy.

Ôn Tử Hề mắt say lờ đờ mông lung, tự nhiên phát hiện có cái gì không đúng.

Cảm giác say chậm rãi ngấm vào trong tim, tác dụng cũng chậm rãi lên đến.

Tay nhỏ ôn Tử Hề bị nắm lấy, theo tự nhiên sẽ không thành thật chờ đợi.

Cô không ngừng vặn vẹo chiếc nơ to màu đỏ mắc trên mái tóc dài đung đưa, cuối cùng dừng lại trên đôi giày da sáng bóng của người đàn ông.

Trong hơi thở vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, cô khẽ ậm ừ than thở: “Cẩu nam nhân, lúc ở trên giường còn gọi ta là tiểu bảo bối, xuống giường đã kêu họ tên ta!”

Cố Thời Sâm cảm thấy thái dương một trận đau, anh đoán, rượu đã gây mê đại não cô, có lẽ cô cũng không biết chính mình đang nói gì.

Nhưng điều mà anh có thể chắc chắn là “cẩu nam nhân” mà cô gọi chắc chắn là đang nói anh!

Lời oán trách của cô có vẻ hơi bực bội, nhưng giọng nói của cô ấy quá nhẹ nhàng, từng lời từng chữ như đang kéo chặt sợi dây trong tim anh.

Đầu ngón tay Cố Thời Sâm vuốt ve lòng bàn tay trắng trẻo, khẽ thở dài.

Anh sẽ không bao giờ nói đạo lý với một kẻ say rượu.

Xương cổ tay có chút  ngứa ngáy, sau lời khiêu khích của Ôn Tử Hề, Ôn Tử Hề không được đáp lại, ngược lại càng trở nên kiêu ngạo, ghé vào tai người đàn ông, say sưa nói: “Chồng à, em còn có phái là tiểu bảo bối của anh không?”

Đèn neon nhấp nháy, cuộc sống về đêm của thành phố chỉ mới bắt đầu, tránh khung cảnh đường phố ồn ào, chiếc Maybach màu đen đi như bay trên đường.

Ghế sau xe là một loạt âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, mà  trên mặt đất rơi xuống một ít dấu vết ướt át.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gió đêm lành lạnh thổi vào, cuốn đi một chút mùi tanh nhàn nhạt.

Đôi mắt Cố Thời Sâm đầy mãn nguyện, nhìn cô gái cuối cùng đã yên ổn trong vòng tay anh, anh đem tây trang bọc kín người cô.

Anh dùng khăn tay mềm mại lau đầu ngón tay đỏ ửng của cô, mắt kính hạ xuống hiện lên hình ảnh Ôn Tử Hề xin tha.

Cô hiện tại thực nhìn rất đáng yêu, anh cũng chưa bao giờ miễng cưỡng ép cô, chính là hôm nay xác thật là bị trêu chọc quá chút, anh mới mang theo chút ý vị trừng phạt, mạnh mẽ cứng rắn không dễ dàng chịu buông tha cô.

Lăn lộn tàn nhẫn, cô liền ở bên tai anh thì thầm, mang theo mị hoặc nhẹ nhàng “Chồng ơi, em sai rồi!”

Ánh sáng lờ mờ của đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, lông mi Ôn Tử Hề khẽ run lên, Cố Thời Sâm nâng tay lên để che mắt cô.

Dục vọng trầm tịch như là một con thú mắc kẹt, sâu thẳm và đáng sợ, không biết khi nào mình sẽ thoát ra khỏi lồng, rốt cuộc đã quá lâu rồi.

Đêm khuya.

Hơi nước mờ mịt, hai người so với ngày thường lăn lộn còn tàn nhẫn hơn chút.

Cố Thời Sâm sống lưng tê dại khi bị Ôn Tử Hề quấn lấy, đè anh một hồi lâu mới chịu buông ra.

Chờ đến khi hoàn toàn thỏa mãn, thì đã gần sáng, anh ôm Ôn Tử Hề cực kỳ mệt trở về trên giường, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của cô.

Cố Thời Sâm đem cánh tay nhỏ trắng trẻo của cô lộ ra bên ngoài một nửa nhét vào bên trong chăn, nghe tiếng lảm nhảm miễn cưỡng của cô, môi mỏng bỗng nhiên có chút ý cười.

Cô bây giờ còn thanh tú hơn trước, thật ra anh rất ít khi làm cô tức giận, hôm nay lên xe kiêu ngạo như vậy, chính là cô uống say mới dám làm.

Nhưng cô có căn bệnh hay quên, sự tình trên giường sẽ không thường so đo với anh.

Anh cũng coi như thăm dò tính tình của cô, thật ra Ôn Tử Hề rất ít khi nổi giận khi tức giận sẽ gầm lên trút giận, nhưng  phần lớn đều là vô tình trả thù.

Tất nhiên, anh chỉ coi đây là sự hòa giải, không thường xuyên giữa tình cảm của họ, cuối cùng thì anh sẽ mê đắm nuông chiều cô.

Nhưng không có nghĩa là anh sẽ để người khác bắt nạt cô.

Anh hận không thể tụng kinh niệm phật trên đầu cô ta, anh làm sao có thể để cô cúi đầu trước mặt người khác.

Cố Thời Sâm chậm rãi đứng dậy, áo choàng tắm màu đen từ kéo dài ra, hơi thở nhẹ nhàng lắng xuống.

Anh cầm điện thoại di động định vào thư phòng, nhưng lại vô tình nhìn thấy những dòng thông báo liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại nhỏ trên bàn đầu giường.

Cố Thời Sâm khẽ nheo mắt, đuôi mắt dài và hẹp hướng lên trên, đôi mắt sâu thẳm chưa từng gợn sóng càng thêm thú vị.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, trên giường lớn cô cực kỳ mệt mỏi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

** 

Hôm sau.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào phòng ngủ, cố gắng hết sức xua tan bóng tối trong phòng, cố gắng đánh thức cô gái đang say ngủ trên chiếc giường lớn.

Ôn Tử Hề hoảng hốt mở to hai mắt, thái dương đau nhức, đưa tay xoa xoa.

Mất hồi lâu, cô mới nhớ tới chuyện làm càn đêm hôm qua.

Vừa di chuyển đã ê ẩm cả người, vành tai cô ửng đỏ, đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ.

Hình ảnh người đàn ông đang dỗ dành cô với giọng nói trầm thấp dường như đang ở ngay trước mặt cô.

Ôn Tử Hề phát hiện, lúc ở trên giường Cố Thời Sâm như biến thành con người khác.

Có lẽ nói, khả năng thứ trước kia anh luôn cất giấu, hiện tại không giấu được nữa.

Bất luận thế nào, Ôn Tử Hề đã quy kết quả thành công lao của mình.

Xét cho cùng, cô quá quyến rũ ấy mà, cái người nghiêm nghị như Cố Thời Sâm không kìm nén được cũng là điều bình thường!

Cô đi chân trần ra ban công, ánh mắt có chút tự mãn, gió mát ngoài cửa sổ khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.

Rất nhiều cảnh tượng mơ hồ đêm qua từ từ hiện ra, điều khiến cô nhớ nhất chính là ánh mắt cẩu nam nhân nhìn Ôn Tử Di.

Như một cái gai đâm vào tim cô, vừa ngứa ngáy, vừa đau đớn.

Sáng sớm Cố Thời Sâm làm việc trong thư phòng, lúc Hàn Lương tới lần thứ hai, liền nhìn thấy Ôn Tử Hề.

Cô mặc một chiếc váy trắng tinh, áo khoác ngoài là một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, cô cố tình thắt một nút quanh eo. Sự kết hợp có phần sáng tạo khác người, nhưng lại hài hòa một cách khó hiểu.

Hàn Lương luôn cảm thấy chiếc áo sơ mi đó nhìn rất quen, nhưng trong đầu nghĩ mãi cũng không thể nào nhớ ra.

Ôn Tử Hề dường như đã nhìn thấy hắn, chậm rãi đi tới.

Hàn Lương vội vàng cung kính chào hỏi cô, “Phu nhân, buổi sáng tốt lành!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Tử Hề tràn đầy ý cười, cô liếc nhìn anh có chút hứng thú, cười nói: “Chào buổi sáng.”

Ánh mắt cô rơi vào tập tài liệu trong tay anh, lại dường như không có chuyện gì liền thu ánh mắt trở về, giọng nói có chút lười biếng, “Cuối tuần anh không cần nghỉ ngơi sao?”

Hàn Lương nghe không ra ý vị trong lời nói của cô, chỉ cảm thấy là phu nhân nhà mình rất quan tâm tới nhân viên, hắn thẳng lưng, “Mọi việc đều là vì lợi ích của công ty, đều là vì ông chủ!”

Ôn Tử Hề cười, “Vậy mọi việc đều là Cố Thời Sâm giao cho anh làm?”

Hàn Lương ngẩn người, gật đầu.

Nhưng anh ta ngay lập tức cảnh giác.

Anh không thể hiểu được thái độ của Cố Thời Sâm, liệu anh có thể nói với Ôn Tử Hề về những điều đó hay không, trong lòng có chút lo lắng.

Ôn Tử Hề thấy hắn câu nệ như vậy, cũng không làm khó hắn, cô nhướng mày, “Được rồi, tôi biết rồi, anh đi lên đi.”

Nhìn Hàn Lương bước đi hoảng loạn, Ôn Tử Hề cong môi nở nụ cười, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại tan biến.

Mặc dù Hàn Lương không nói ra nhưng cô cũng đoán được lần trước Cố Thời Sâm đã phái người đến điều tra vụ việc ở quán cà phê.

Hẳn là anh muốn sớm biết ngọn nguồn sự việc, nhưng có vẻ anh không định làm gì và cũng chẳng định nói cho cô biết.

Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu Ôn Tử Hề.

Chẳng lẽ Cố Thời Sâm thích tiểu bạch thỏ Ôn Tử Di? Cái loại bên trong hung tàn độc ác nhưng thoạt nhìn bên ngoài ngoan ngoãn vô hại, lại có thể ngụy trang thành chú thỏ con xinh xắn, ngây thơ?

Cho nên không xuống tay được?

Sắp đến giữa trưa, Ôn Tử Hề mới thấy bóng dáng Hàn Lương rời đi. Cô chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ không hiểu giữa đàn ông với nhau có việc gì mà nói lâu thế.

Bây giờ đã gần đến Tết Trung Thu, khí hậu rất thích hợp, lúc này không lạnh cũng không nóng, có một cảm giác thoải mái khó tả.

Ôn Tử Hề nãy giờ vẫn lững thững xuống lầu, trước đây cô không để ý lắm, nhưng giờ cô mới nhận ra có một số cây hoa tử đằng được đặt cạnh chiếc xích đu.

Lúc này hoa tử đằng chưa nở nhiều nhưng gió thoảng qua đu đưa trông hơi trống trải.

Ôn Tử Hề không nhớ được mình đã ngồi xích đu từ bao giờ.

Cô dựa người vào xích đu, ngón chân chạm đất một chút, cô không thể biết mình cảm thấy thoải mái như thế nào. Chiếc váy trắng tinh bị gió thổi tung lên, chiếc váy chuyển động không đều, mang đến sự tươi mới và tinh tế thoát tục.

Cô đi một đôi dép lê màu đen pha lê, càng làm đôi chân nhỏ thêm trắng, trên mắt cá chân lả lướt mang theo không rõ dấu vết ái muội.

Móng chân màu đỏ tươi yêu diễm có chút chói mắt, mà chiếc lắc chân cũng có chút khác vẻ đẹp thường, theo động tác mà lắc lư theo cọ vào chân hơi ngứa.

Rõ ràng là vẻ đẹp rất thuần khiết, nhưng khi khoác lên người Ôn Tử Hề lại trông luôn chói lóa và xinh đẹp.

Khi Cố Thời Sâm từ trên lầu đi xuống, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn là cảm xúc thực bình đạm, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, rõ ràng anh đã có chút thất thần.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá trong sân rơi xuống trên vai cô, từng chút một, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp quyến rũ, cô giống như một nữ thần giáng thế.

Tuy nhiên, không ai biết, cô quá xinh đẹp, đẹp đến nỗi giống hồ ly tinh am hiểu dụ dỗ.

Cố Thời Sâm bước tới.

Ngay cả khi ở nhà vào cuối tuần, anh cũng ăn mặc rất chỉnh tề, ngoại trừ việc anh ấy không đeo cà vạt thì căn bản không dính dáng gì đến hai chữ “nhàn rỗi”.

Anh nhìn Ôn Tử Hề chăm chú, như thường lệ, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của cô.

Ôn Tử Hề dựa vào một cái cột, khuôn mặt nhỏ nhắn chớp mắt nhìn anh, hôm nay cô có cái gì đó rất khác.

Cố Thời Sâm đứng trước mặt cô, nhưng lại nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô, “Sao em không đi giày?”

Giọng anh lạnh lùng, giọng điệu cổ quái khiến Ôn Tử Hề lập tức hầm hừ cắn răng, bàn chân nhỏ vươn tới đôi dép.

“Chờ anh sưởi ấm cho em~”

Bàn chân lành lạnh cảm nhận được hơi ấm ấm áp, Ôn Tử Hề mạnh dạn cọ cọ, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Cô mỉm cười, đôi mắt nước cũng lấp lánh, giọng nói nhẹ nhàng của cô, cảm giác như đang làm nũng.

Cố Thời Sâm cũng đang không trách cô, mắt anh quét qua những ngón chân nhỏ đang đang cuộn tròn.

Ôn Tử Hề không có chỗ nào để trốn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng hồng.

Cố Thời Sâm thấy vẻ mặt ảo não của cô, cúi đầu dỗ dành cô, “Trời lạnh, sẽ dễ bị cảm đấy.” Nói xong, môi mỏng của anh khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bên chiếc xích đu dưới tán hoa tử đằng, cô gái mặc chiếc váy trắng thuần, ngẩng đầu hôn người đàn ông.

Cô ngẩng đầu, anh khom lưng, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK