Sáng sớm, nó cùng Khải đến hòn đảo nhỏ nhà cậu. Phải nói, nhà giàu sướng phải biết. Có đảo riêng, mà căn biệt thự trên đảo này đẹp lắm. Không thua gì nhà hắn. "Chết, lại nghĩ đến hắn nữa rồi!" nó đập đập vào má mấy cái cho tỉnh một chút.
- Không khí trong lành ghê. Gío biển nghe vi vu!
Thấy nó cười, trong lòng Khải cũng vui. Từ lúc nó đến nhà Khải đến giờ, chỉ toàn gượng cười. Hôm nay, có lẽ mùa xuân đã trở lại.
Hai đứa rượt nhau trên biển, xây lâu đài cát, rồi tìm vỏ ốc,....
- Trời hơi nắng, để Khải thoa kem chống nắng cho Đình nha!
- Ừ!
Tim Khải đập thình thịch. Hôm qua, cậu điện thoại cho mẹ, hỏi bí quyết. Mẹ cậu cũng mừng lắm. Muốn cậu về Việt Nam để quản lí chi nhánh bên đây. Mà cậu cứ từ chối, đòi ở nước ngoài suốt. Vậy nên, nghe hỏi vậy, mẹ cậu ủng hộ. Với lại, chuyện yêu đương, mẹ cậu không cấm. Bằng chứng là cha mẹ cậu thương nhau từ năm cấp II rồi. Cậu biết để ý con gái vào cấp III bà còn thấy hơi trễ. Nên chỉ cho vài cái bí quyết bà ấy coi trong phim Hàn Quốc.
Khải bắt đầu đổ kem lên tay, chưa kịp xoa thì...
- Cô cậu, phiền đi chỗ khác giùm. Ở đây có một nhà tài trợ thuê cả bãi biển cho đoàn làm phim rồi!
Gì đây, đoàn làm phim à?? Hôm qua cậu nhớ đã mua gọn chỗ này rồi cơ mà??
- Khải à, mình vào quán ăn đi.
Khải nhớ lời mẹ dặn, vào quán đẩy ghế cẩn thận cho nó ngồi. Rồi gọi cái món mì ý. Chẳng hiểu sao người ta đem mì hải sản vào. Thế là nó ăn bị dị ứng. Hại Khải bữa đó vừa thẹn vừa lo. Bữa đi chơi hôm đó, thế là hết.
Còn hắn, sai người đến phá. Quay phim lại cho hắn coi. Vừa xem vừa tức cười, quên cả cuộc hẹn với Thy Thy, hại ả leo cây, đứng giữa trời nắng chang chang.
- Cậu chủ, có một cô tiểu thư gặp cậu!
Vội tắt điện thoại, mặt lạnh lùng trở lại. Hắn nghiêm giọng cho vào.
Cô gái xinh xắn trước mặt hắn, là Gia Mỹ.
- Có gì không?
- Tôi đến để thú nhận mọi chuyện?
- Nói!
- Chuyện Đình Đình lấy đồ của tôi, là do tôi sắp đặt.
- Cô... - hắn hơi nhướn mày
- Đúng!
- Tại sao?
- Tôi chỉ vì hiểu lầm mà...
- Đáng chết!
Hắn rút súng, toan bắn Mỹ. Nam chạy vào:
- Dừng tay lại đi Phong! Mỹ không có lỗi!
- Nam à, kệ anh ta!
- Phong, nghe tao nói. Bình tĩnh đi. Lỗi cũng một phần do mày thôi. Nếu mày thật lòng yêu Đình, tại sao lại không tin tưởng cô ấy?
Câu nói của Nam dường như đã trúng tim đen của hắn. Lúc này, hắn gục xuống, buông súng. Phải nói, mafia như hắn. Lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến nỗi không thể cầm nổi vũ khí quen thuộc được.
- Vì cái vòng...
- Vòng? - Nam hơi nhướn mày.
- Ngọc Lam nói cô ấy trộm chiếc vòng.
Mỹ dường như đã hiểu ra vấn đề.
- Có phải...chiếc vòng pha lê mà Đình hay đeo không?
- Sao cô biết?
- Ngày trước tôi có tặng nó một chiếc nhân ngày sinh nhật.
Cái gì? Sinh nhật à?! Vậy mà hắn lại không hề tin tưởng nó. Vì một chút nóng tính mà....
- Cô nói dối!
- Tại sao tôi phải nói dối. Chẳng lẽ một mình anh mới mua được chiếc vòng ấy sao?
Nhưng hắn không tin, em gái hắn - người mà hắn tin tưởng, lại lừa dối hắn.
- Alo, em nghe!
- Ngọc Lam! Em đến Pháp rồi à?
- Vâng!
- Chiếc vòng anh tặng. Em có đang đeo không?
- Anh hai....em...em....chẳng phải....
- Tao biết mọi chuyện rồi. Không ngờ mày làm thế đấy Lam ạ! Mày quá quắt lắm rồi, mày trốn ở đó đi. Đừng bao giờ để tao thấy mặt mày!
- Anh hai...em xin lỗi....em...
Thế là hắn cúp máy. Không thèm nghe một lời nào từ cô em gái.
- Phong, bớt giận! Trước mắt, mày tìm Đình Đình đi!
- Buông ra!
Rồi hắn hất tay Nam ra khỏi vai mình.
Mỹ biết bản thân mình sai. Nhưng hành động của hắn. Thật sự, nhỏ không chịu nổi.
- Này, tôi biết, anh và bạn tôi xảy ra chuyện như vậy đều tại nhiều người không tốt như tôi gây nên. Nay sự thật sáng tỏ, tại sao còn đứng đực ra đó hả? Anh thương người ta sao lại không nói? Anh có còn là con trai không?
---------------------
Chỉ vì bị dị ứng với hải sản mà Khải phải lo lên, lo xuống đưa nó về chữa trị. Cuối cùng chuyến đi chơi chưa được một ngày đã phải về.
Nó ngồi trước nhà ôm con Wind, mặt có vẻ hối hận lắm. Khải đứng sau lưng nó.
- Xin lỗi Khải!
- Đừng nói như thế, do Khải hết mà...
- Dù gì thì mình cũng vui lắm. Lần đầu được đi biển đấy!
- Đình vui là được rồi. Thật ra...hôm nay là sinh nhật mình...
- Ể?! Thật à?
- Ừ
- Mình không biết, quà...mình không chuẩn bị rồi!
- Quà sinh nhật à?? Chắc là...
Khải nhẹ nhàng ôm sau gáy nó, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nó. Con Wind đang từ trên tay nó, vội nhảy xuống đất nhường nó lại cho cậu. Nhưng không quá 10s, nó đẩy ra.
- Mình xin lỗi!
- Không sao. Mình sẽ chờ!
Tưởng chừng, chuyện này chỉ 2 người biết. Nào ngờ, hắn cũng xuất hiện. Thật ra, khi Mỹ thú nhận mọi tội lỗi, hắn hối hận, hắn muốn rước nó về lắm. Song, nhìn đôi trai gái hôn nhau thắm thiết ngay trước cửa nhà như thế. Hắn không chịu được nữa rồi. "Con heo ngốc, em chưa muốn cuộc chơi này kết thúc hay sao?"
Danh Sách Chương: