• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tiêu đuổi theo Địch Sơ Khai tầm nửa đoạn đường, hắn chạy xe, cô chạy bộ, như vậy có điên không?

Với tốc độ mà hắn đã chạy chả khác gì lốc xoáy, nhanh như chớp vậy? Địch Sơ Khai dừng xe, nhìn vào gương chiếu hậu, thấy được Mộc Tiêu, còn thấy cô đang thở hổn hển, đừng bảo là cô ấy đuổi theo mình?

Địch Sơ Khai lái xe quay đầu lại, dừng tại chỗ mà Mộc Tiêu đang đứng:"Cô làm gì thở nhanh như vậy?"

"Tôi đuổi theo anh".

"Đuổi theo tôi làm gì?"

"Muốn xin lỗi anh".

"Vì cái gì".

"Việc tôi nói dối"..

"Cô không cần xin lỗi ".

Mộc Tiêu chán ghét thái độ lạnh nhạt của hân đối với cô, cô không thích điều đó. Cô muốn hắn hãy xem cô như ở sân bay, thái độ hãy dịu dàng một chút.

Địch Sơ Khai mở cửa xe đi ra, ôm chằm lấy Mộc Tiêu, thanh âm có phần nhỏ:"Đừng bao giờ nói dối tôi, tôi thật không chấp nhận được".

Cánh tay của Mộc Tiêu để lưng chừng trên lưng Địch Sơ Khai, theo bản tính, hai tay cô bấu vào lưng hắn:"Tôi sẽ không nói dối anh nữa,".

"Ừm".

"A, trước hết anh buông tôi ra được không?"

"Để tôi ôm em một lát, từ rất lâu rồi, cảm giác ấm áp này biến mất, rất lâu rồi nó mới trở lại, em có biết tôi vì sao thích em không?"

"Không?"

"Vì em giống mẹ tôi, bà ấy cũng là một cảnh sát chính nghĩa, nhưng vì làm nhiệm vụ mà chết đi, cho nêm ngày hôm đó, tôi sợ em đi rồi, và cũng giống như mẹ tôi mãi mãi rời xa tôi".

"Anh xem tôi là mẹ anh?"

"Không, tôi xem em là vợ tôi".

- "........"

- -----Còn----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK