Phương Khác lại ho một tiếng, rõ ràng rất vất vả.
Két một tiếng, cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Một thanh niên mặc y bào xanh đậm đứng trước mặt y, sắc mặt bình tĩnh nhìn y. Thanh niên tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, trong mắt Phương Khác thì mỗi phân mỗi tấc đều đạt đến đúng chỗ.
Hắn nhìn Phương Khác, đánh giá Phương Khác từ đầu đến chân. Phương Khác cười, hai mắt thoáng cái sáng lên, khóe môi không thể khắc chế cong lên.
Sau đó đột nhiên y nhíu mày, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Huynh tỉnh khi nào?”
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, duỗi ngón tay chạm lên lớp băng ở ngực Phương Khác. Sau đó ôm Phương Khác, nhẹ giọng nói: “A Khác, huynh rất nhớ đệ.”
Phương Khác trầm mặc rất lâu, mới đưa tay ôm eo Diệp Vu Thời: “Đệ cũng vậy.”
…
Tất cả đã kết thúc rồi, tất cả cũng đang bắt đầu.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, chúng ta đều còn sống. Cùng nhau sống. Như vậy thật sự rất tuyệt, phải không?
Khổng Du Thanh thu lại bước chân đã đi vào viện, mỉm cười lui ra. Đóng lại cửa tiểu viện.