Hiệp hội thợ săn cũng có đi tìm tung tích của cô, nhưng ở xã hội loài người này, bản lĩnh sinh tồn của Cẩm Vinh là cáo già, đố mấy người bắt được tôi.1
Bình tĩnh nhàn nhã sinh hoạt thoải mái, cũng sẽ không có sinh vật quỷ quái từ chỗ nào nhảy ra làm phiền cô. Ngẫu nhiên cũng có nghe ngóng được tin tức về Công Tây Linh cùng Cổ Nguyên.
So với Cổ Nguyên an bình ở lại đảo, Công Tây Linh nổi danh hơn nhiều, sau khi huyết tộc huỷ diệt, hiệp hội thợ săn cũng dần dần được công bố cho công chúng bên ngoài, trong đó, Công Tây Linh nghe nói được xưng là ưu tú nhất trong lứa thợ săn cuối cùng.
Cẩm Vinh thuận theo thân thể thọ mệnh già đi, lại một lần xuyên qua.
————
Lần này lại trở về thế giới cổ đại, tuy nhiên, ngoài ý muốn là nơi này tràn đầy linh khí, năng lượng vô cùng thuần khiết, thậm chí còn có thần tiên.
Cẩm Vinh đầu thai chuyển thế, lấy thân phận tân sinh xuất hiện trên đời,điều này cũng không khỏi làm Cẩm Vinh thở dài nhẹ nhõm.
Thế giới này có hệ thống thần tiên chính thống, có Thiên đại, pháp tắc thế giới cũng càng nghiêm khắc.
Ví dụ như thế giới mà cô đã từng xuyên qua lấy thân phận của người chết kia chỉ là một tiểu thế giới, cuối cùng thiên đạo phát hiện cô không thuộc về thế giới của bọn họ, còn không phải thúc giục cô phi thăng chạy lấy người.
Mà chuyển thế đầu thai liền tương đương với được Thiên Đạo tán thành, trở thành cư dân ở nơi này. Ngược lại ở thế giới hiện đại, không cố kỵ nhiều như vậy.
Nói đến cùng, Cẩm Vinh còn chưa có bản lĩnh đánh nhau với Thiên Đạo, tu vi tối cao của cô bất quá là Tư Mệnh Thiên Quân, là thật đánh thật Cửu Thiên Huyền Tiên, đủ để tự bảo vệ mình, sau cũng không động đến tu vi tu luyện gì nữa.
Đương nhiên cô cũng không có suy nghĩ đó, bản thân chỉ có thể dốc lòng tu luyện, tránh lúc gặp khốn cảnh không thể bảo hộ bản thân, cũng vì vậy, càng nhiều thời điểm tiêu dao tự tại.
Tuy như thế, Cẩm Vinh đối thiên đạo cũng có lòng kính sợ.
Thiên Đạo bất nhân, coi vạn vật bình đẳng, đạm bạc vô tình.
Mặc được Thiên Đạo thừa nhận, Cẩm Vinh cũng không nóng lòng tu luyện, ngược lại lựa chọn hết thảy thuận theo tự nhiên. Nghĩ như vậy, Cẩm Vinh cũng thuận theo bản năng của một nhóc con sơ sinh, tiến vào mộng đẹp.
Cô không biết chính là, từng sợi linh khí mỏng manh trong không khí vậy mà đều tự chảy tới trên cơ thể nhỏ bé đang nằm trong nôi.
Đến khi tỉnh lại, quả thật linh khí trong cơ thể vô cùng nồng đậm.
Cẩm Vinh tặc lưỡi, có lẽ là thiên phú dị bẩm đi, tư chất tốt, thân thể khỏe mạnh là được.
......
Cứ như vậy vội vàng qua 5 năm, mẫu thân Cẩm Vinh, Đường Kính Như, tú lệ mà ôn nhu như nước, từ khi định cư ở nơi thôn xóm thâm sơn cùng cốc này, đã một thân một mình nuôi nấng Cẩm Vinh nên người.
Không sai, từ khi Cẩm Vinh có ý thức đến nay chưa từng được gặp nhân vật phụ thân của mình, ngày mới đến thôn Liên Đài, có người thấy cô nhi quả phụ một mình lưu lạc, mới thăm hỏi tình huống, Đường Kính Như chỉ nói đột nhiên gia biến, thất lạc phu quân, kết cục là đến được nơi này.
Cũng may thôn Liên Đài tuy thanh bần, dân phong còn tính thuần phác, Đường Kính Như trong tay còn dư chút tiền tài, liền ở trong thôn đặt mua phòng ốc cùng đồng ruộng.
Mấy năm nay, cũng không phải không có kẻ lưỡi dài, nhìn Đường Kính Như dung mạo bất phàm, không ít người tới cửa cầu hôn, đều bị nàng cự tuyệt, cũng có hàng xóm ba cô sáu bà khua môi múa mép, lén nói Đường nương tử sợ là bị người ta bỏ rơi, hoặc là thiếp thất được bao nuôi bên ngoài.
Cẩm Vinh dù chưa được bao lớn, cũng có rất nhiều biện pháp, làm những người đó gặp xui xẻo.
Mấy hôm sau, nghe nói bà mối cùng mấy bà dì hàng xóm đi qua cầu, trượt chân rớt xuống khe suối, không chết cũng què chân, hung hăn ăn mệt.
Độc thủ sau bàn —— bé ngoan năm tuổi Cẩm Vinh chưa hé mồm tiếng nào, mẹ ruột Đường Kính Như phản ứng đầu tiên là nhìn về phía nàng, giống như biết là con gái làm.
Cẩm Vinh nội tâm buồn bực, chẳng lẽ là hồi lâu không chơi mưu kế, để mẹ ruột liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Đường Kính Như cuối cùng cũng không hỏi nhiều, trừ việc liên tục khuyên con gái yêu làm việc tốt nói lời hay, không được tùy hứng làm bậy, còn dùng phương pháp của chính mình giải quyết phiền toái.
Đầu tiên là đem tay nghề thêu thùa dạy cho phụ nhân và các cô nương trong thôn, sau lại lấy luật pháp lệ làng nói lý cùng trưởng thông một phen.
Luật pháp đương triều nghiêm minh, cụ thể tỉ mỉ, bênh vực cô nhi nữ hộ (gia đình chỉ có phụ nữ). Lí chính trưởng thôn cũng càng cảm thấy Đường nương tử không phải xuất thân người thường, sợ là có địa vị lớn, càng là trị một phen lời đồn, những người khác được Đường nương tử chỉ bảo, cũng nguyện ý giúp đỡ.
Vô luận triều đại nào, tài nghệ kiếm cơm không hề dễ dàng mà học được, tay nghề thêu thùa Đường nương tử dạy bọn họ, cũng phải đi tìm đại tú trang ở châu huyện mới có thể học được.
Tay nghề thêu thùa của Đường nương tử tuyệt đối có thể xưng là xuất chúng, dựa vào mỗi tháng cho ra ba bốn phúc thêu phẩm, đưa lên cửa hàng ở trấn trên, liền cũng đủ nuôi sống sinh hoạt của hai mẹ con nàng cùng Cẩm Vinh, thậm chí thừa tiền mua sách, mua giấy mực cho Cẩm Vinh học tập, làm người đỏ mắt thèm không thôi, có công tử phú hộ tới cửa cầu hôn cũng không kỳ quái.
Hiện giờ nàng đem tay nghề không ràng buộc dạy cho người trong thôn, có thể nào không khiến người vui mừng.
Kỳ thật Đường Kính Như sớm có ý này, chỉ là lúc trước vừa tới, còn chưa quen thuộc với người ở đây.
Nàng cũng không lo lắng phụ nhân cô nương trong thôn học được tay nghề rối, liền khiến người thầy là nàng chết đói, thêu thùa há dễ dàng tinh thông như vậy, bản thân nàng cũng là vì thích, lại thêm được lão sư khen ngợi có thiên phú, từ nhỏ đã đi học nhiều năm.
Bất quá chỉ là chút da lông, cũng đủ kiếm thêm chút thu nhập trong gia đình.
Có nhà học thêu thùac cũng bắt đầu dưỡng tằm dệt vải, trong thôn người cần cù chăm chỉ phúc hậu vẫn là nhiều.
Đến nỗi Cẩm Vinh ở bên xem quá trình từ đầu đến cuối cùng với diễn biến trong thôn, liền hiểu thêm vài điều về mẫu thân, nàng tuyệt đối không phải hạng người yếu đuối.
Nhưng Cẩm Vinh vẫn là thực nghi hoặc, vì sao mẫu thân liếc mắt một cái liền nhận định là mình hạ độc thủ, chẳng lẽ mặt ta viết rành rành hai chữ "người xấu" như vậy? Cẩm Vinh tự nhận bộ dáng hiện tại vẫn rất có tính lừa gạt.
Suy nghĩ vài ngày, Cẩm Vinh cũng liền không nghĩ thêm, mẫu thân không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều, tựa như người cha ruột hờ của mình ở kiếp này.
Đường Kính Như dù chưa nhắc đến ông ta, nhưng nàng một lòng phải đợi vị phu quân thất lạc, dùng ngón tay út suy nghĩ cũng biết chuyện xưa nội tình phức tạp.
Như thế nào cũng được, dù sao, Cẩm Vinh tự tin bảo vệ được mấu thân nhà mình.
Đường Kính Như hiển nhiên không có tự tin như nữ nhi, tuy che giấu rất khá, nhưng Cẩm Vinh sống nhiều ít, trình độ xem mặt đoán ý cũng không kém, nhìn ra được nàng miệng cười hạ thanh sầu.
Nàng ôm tâm tình khư khư trong lòng, dồn sức nuôi nấng Cẩm Vinh, liền đọc sách cũng chưa từng lơ là.
Triều đại này cũng chưa xuất hiện tam tòng tứ đức, ngu luận như nữ tử không tài mới là đức, ở châu thành thậm chí kinh đô phồn vinh cảnh thịnh cũng có nữ học, nhưng nhà bình dân chu cấp cho nam hài đọc sách cầu học đã đủ gian nan, càng không nói đến nữ nhi.
Mà Đường Kính Như thi thư nằm lòng, điểm này cũng đủ chứng minh nàng xuất thân phú quý, không chỉ có như thế, nàng cũng kiên trì cho nữ nhi đọc sách, ở thôn xóm hẻo lánh này đúng là hiếm thấy.
Chi phí cho giấy mực đôi mắt chớp cũng không chớp, chu cấp đầy đủ để Cẩm Vinh được đi học.
Tuy rằng con gái đi học được mấy ngày đã đòi về, Đường Kính Như cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi nguyên do vì sao, nghe con gái trình bày xong cũng không ép buộc, đồng ý cho Cẩm Vinh ở nhà đọc sách, tiền kiếm được từ thêu phẩm đều dùng để mua sách, tiêu phí so với giấy và bút chỉ có hơn không kém.
Lâm đại nương quan hệ khá tốt với Đường Kính Như thấy vậy cũng tới cửa nói chuyện phiếm khuyên bảo một hai câu.
Phụ nhân trong thôn không biết nhiều vấn đề xuôi ngược như vậy, chỉ cảm thấy so với đọc sách, tiền mua giấy mua bút này để lại tiết kiệm vào của hồi môn cho con, chọn một chàng rể tốt vẫn hơn.
Đường Kính Như biết là Lâm đại nương mang ý tốt, chỉ dịu dàng cự tuyệt. Đặc biệt là chuyện hôn nhân.
Người trong thôn đều biết, con gái Đường nương tử dung mạo không kém, lại lấy bản lĩnh Đường nương tử, ngày sau của hồi môn cũng hảo, cho dù ở rể cũng có người nguyện ý, nhà ai không có mấy đứa con trai, nào có điều luyến tiếc.
Liền Lâm đại nương cũng có vài phần tâm tư, có ý định thử một chút.
"Hôn sự Cẩm Vinh hôn sự, ta là muốn hỏi ý phu quân." Đường Kính Như ôn nhu nói, ngữ khí tuy ôn nhu lại làm người không tìm được gì để bắt bẻ.
Lâm đại nương cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đường nương tử vẫn là chờ tin tức từ phu quân nàng? Cái người không rõ đầu đuôi mặt mũi kia? Hài tử đều lớn như vậy, cũng không thấy nam nhân xuất hiện, Lâm đại nương đã sớm hoài nghi là gã phụ lòng nàng, nói không chừng là lừa Đường nương tử, thư sinh người vợ tào khang gì đó.
Đáng thương Đường nương tử một mình nuôi nấng nữ nhi, lưu lại chốn khỉ ho cò gáy của bọn họ, lấy bộ dáng Đường gia nữ nhi, so với quý tiểu thư cũng không kém cái gì.
Lâm đại nương đáy lòng thổn thức lại cảm thán, cũng không đem suy đoán nói cho đường nương tử tâm khí cao mà chỉ để ở trong lòng.
Xưa nay tâm tư thoải mái, Đường Kính Như không hề để ý, nhìn nữ nhi ngồi bên ngạch cửa đọc sách, đáy mắt thanh sầu bi ý, thanh âm nhẹ nhỏ đến khó phát hiện, "Ta chỉ hy vọng nàng có thể bình an bình thường quá xong cả đời này."
Phút cuối cùng, Lâm đại nương rời đi, vừa ra khỏi cửa Đường gia, liền nghe nói thình lình xảy ra sấm sét, từng trận từng cơn mạnh đến giật mình, Lâm đại nương vỗ vỗ bộ ng ực, cả kinh nói, "Tiếng sấm này cũng thật làm nhân tâm hoảng."
Tuy là tiếng sấm, nhưng không hề ở gần bọn họ, mà là Đông Hải xa xa, mây đen cuồn cuộn, có tiếng sấm tia chớp.
Liên thanh vang tới nơi này, có thể thấy được động tĩnh bên kia to lớn. Lâm đại nương thổn thức nói, "Ngư dân vùng Đông Hải bên kia khả năng gặp nạn, thời tiết này mà ra biển, sợ cũng khó tránh thoát."
Nhìn thời tiết quỷ dị, thân là dân chúng bình thường, Lâm đại nương càng xem càng cảm thấy hoảng hốt, lộ ra hoài nghi, "Chẳng lẽ là yêu quái ma quỷ làm loạn. Hôm nào vẫn là đi miếu thổ địa cầu bình an."
Đã là có hệ thống thần tiên chính thống, bá tánh nhân gian cũng có cầu tiên hỏi Phật, đối với yêu ma quỷ quái cũng không xa lạ.
Lâm đại nương vội vàng đi trở về, tiếng sấm tia chớp tuy không ở gần bọn họ, nhưng vạn nhất trời mưa, bà phải về nhanh cất đồ phơi trên mái.
Cẩm Vinh cũng thấy được một màn này, thuận miệng nói, "Hẳn là trời phạt."
Bất quá vô tâm một câu, vậy mà quay đầu lại, lại thấy mẫu thân Đường Kính Như sắc mặt tái nhợt.1
(ba thế giới nữa end rồi mấy má, cố lên!!)