"Tôi liền đi làm, nơi này ...!Tôi lập tức bảo người tiến vào dọn dẹp."
Lăng Đông thu hồi văn kiện, đang chuẩn bị đi xuống, đột nhiên nhớ tới anh cả Lăng Bắc nhờ mình nói.
Anh ta giậm chân, quat đầu nhìn về phía ngồi ở sau bàn làm việc, người đàn ông có biểu cảm lạnh lùng âm tình bất định.
Yết hầu nhúc nhích, lớn mật nói: "Thiếu gia, anh trai tôi đi Châu Phi cũng đã một quãng thời gian.
Anh ấy nói, không liên lạc được với ngài, lại có việc quan trọng muốn báo cáo cho ngài.
Ngài xem, có thể đem anh ấy từ trong danh sách đen đem ra ngoài không...!Anh ấy...!Anh ấy..."
Theo tầm mắt của Lệ Quân Ngự càng ngày càng lạnh, giọng Lăng Đông cũng càng ngày càng thấp.
Đến cuối cùng, đơn giản là câm miệng.
"Nói cho Lăng Bắc, không đến ba bốn năm thì cậu ta cũng đừng nghĩ trở về...!Không cần cầu xin nữa, tôi không muốn nghe."
Nếu như Lăng Bắc ở đây, nhất định sẽ quát em trai mình không có kinh nghiệm.
Đây rõ ràng, bây giờ là lúc tâm trạng đại thiếu gia không tốt, Lăng Đông nói nói gì không nói, lại cố ý nhắc đến mình.
Giờ nhấc lên, tốt rồi!
Lệ Quân Ngự vốn đã nguôi giận, nhất thời nghĩ đến nguyên nhân lúc trước mình và Nguyễn Manh Manh giận dỗi.
Lần này, càng giận chó đánh mèo với Lăng Bắc, không chỉ không cho anh ta trở về, ngay cả cái anh ta gọi là báo cáo cũng không muốn nghe.
Lăng Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm hợp đồng đi xuống.
*
Mà Lăng Bắc ở xa xa phía bên kia địa cầu, lúc này cầm điện thoại di động, đối với dãy số của Lệ Quân Ngự phát sầu.
"Đại thiếu gia a...! Ngài vì sao lại đưa tôi vào sổ đen chứ! Ngài bảo tôi đi tra chuyện kia, thật vất vả mới có manh mối, vì sao ngài lại không nghe máy chứ!"
Ai...!Lăng Bắc thở dài.
Đáng tiếc chuyện này, việc liên quan đến "đêm đầu" của đại thiếu gia, không thể để cho người thứ ba biết.
Bằng không, Lăng Bắc thật muốn tự nói với em trai mình, bảo Lăng Đồng thay anh ta truyền lời, cũng tốt ở trước mặt đại thiếu gia lấy công chuộc tội.
*
Trí Học, văn phòng Hội Học Sinh.
Nguyễn Kiều Kiều vừa thông qua sơ tuyển hội trưởng Hội Học Sinh, đang đắc ý dào dạt ngồi ở sau bàn làm việc, thưởng thức ảnh tranh cử của mình.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, tuần sau, tấm hình này sẽ treo lơ lửng ở trên tuyên truyền ở trường học.
Mà người tranh cử Nguyễn Manh Manh...!Rất đáng tiếc, cô ta sợ ngay cả tư cách tham gia tranh cử cũng không có.
Lúc Nguyễn Kiều Kiều đang vô cùng đắc ý, cừa phòng làm việc đột nhiên bị gõ.
Người tiến vào tên là Diêm Sâm, là đồng bạn cùng tham tuyển với Nguyễn Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, tin tức tốt...!Thành tích chung ngày hôm qua ra tới.
Thứ tự của cậu vẫn ổn định như trước kia, thứ hai cả lớp...!Cậu đoán xem, Nguyễn Manh Manh kia thi được bao nhiêu?"
Đắc ý trên mặt Nguyễn Kiều Kiều đã biến mất từ lâu, thay một biểu hiện có chút ưu tư: "Sao vậy, chị gái mình thi không được tốt sao? Vậy làm sao bây giờ, chị ấy còn muốn tranh cử..."
"Đều đã đến lúc này rồi, cậu còn lo lắng cho cô ta gái gì chứ.
Nguyễn Manh Manh chính mình không hăng hái, có người nói nộp nửa giấy trắng, tổng thành tích mới 302, trượt khỏi trước 300 người."
"Thành tích của cậu ở toàn thành phố đều là trước 10, còn cô ta...!Hừ, cũng không biết rơi đến đâu.
Mình xem lần kiểm tra tháng thứ sáu tuần này, cô ta nhất định vẫn không tiến vào được trước 300.
Đến lúc đó, nhìn xem cô ta lấy tư cách gì, tham gia tranh cử."
Diêm Sâm cười đến suиɠ sướиɠ, Nguyễn Kiều Kiều lại chỉ là nhàn nhạt mím môi.
Nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Kiều Kiều, Diêm Sâm nhất thời có chút ngại ngùng.
Luôn cảm thấy so với Nguyễn Kiều Kiềui, tự mình dường như có chút tiểu nhân.
Có điều, Nguyễn Kiều Kiều chính là cô gái thiện lương đơn thuần như thế.
Chuyện có tâm kế, bọn họ tới làm là được rồi, chỉ cần có thể bảo vệ cô thật tốt, làm chuyện xấu anh ta cũng đồng ý.
Lúc Diệp Sâm đang trầm tư, ngoài cửa đột nhiên truyền đến bước chân vội vàng.
Ngay sau đó, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra.
"Kiều Kiều, không tốt..."
Diệp Phong vô cùng lo lắng chạy vào.
"Cảnh béo không bị chuyển đi, anh trai của nó tự mình đưa nó đến trường, còn cùng tổ xét duyệt đưa lên hợp đồng tài trợ.
Xác định tập đoàn Kim Sư, tài trợ cho Nguyễn Manh Manh!".