Phái chủ của cản thi phái cau mày, nói khẽ: "Tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, tại sao là quái dị như thế? Chẳng lẽ lại kinh động linh thi một lần nữa hay sao?"
Vị trưởng lão ở bên cạnh vội cản: "Không thể, cứ kinh động tới linh thi thì không hay. Hơn nữa, ta thấy giữa tên tiểu tử này và linh thi có điều gì đó rất cổ quái, ngồi ở trên lẽ nào người đã quên cảnh tượng vừa nãy rồi hay sao? Linh thi từ trước tới nay không bao giờ nương tình, nhưng lúc nãy nàng ta lại chỉ hút một chút huyết tinh của tên tiểu tử này, cuối cùng không những tha cho hắn ta mà lại cùng hắn ta nói chuyện. Ta e rằng trong đó có ẩn tình. Nhất định không thể lại kinh động tới linh thi." Phái chủ Càn Thi phái gật đầu, lão ta cũng luôn lo lắng vì điều này, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất ổn, lão cau mày lại nói: "Chẳng lẽ không kinh động tới tổ tông trong đại sơn không được sao, đó chẳng phải lại càng..."
Lúc này, tuyệt đại cao thủ của Càn Thi phái là Cổ phong bước tới, lên tiếng: "Không được hành động lỗ mãng, trạng thái của tổ tông trong đại sơn vẫn không ổn định, bây giờ đi quấy nhiễu, khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Hơn nữa, đối phó với tên tiểu tử nhãi nhép này mà cần phải kinh động tới người có vũ lực mạnh nhất Càn Thi phái chúng ta thì thật là mất mặt" Càn Thi phái chủ hạ giọng nói: "Chẳng lẽ Càn Thi phái chúng ta ngày hôm nay mất mặt vẫn chưa đủ hay sao? Tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, rõ ràng là một quái vật!"
Cổ Phong từ lúc đầu tới giờ vẫn lạnh lùng chú mục vào Thần Nam, hắn ta nhíu mày nói: "Có lẽ tên này chỉ làm bẩm sinh có khả năng khắc chế cổ thi của phái chúng ta mà thôi, có lẽ võ công thực sự của hắn ta không cao thâm như thế, nói không chừng ngũ giai cao thủ của ta đã có thể nhẹ nhàng giết chết hắn."
_ Đáng chết! Tên khốn nạn đáng ghét! - Càn Thi phái phái chủ căm hận chửi rủa một câu.
_Để ta đi thử xem sao! - Cổ Phong giống như đã hạ quyết tâm, bước nhanh vào trong trận.
Nhìn khoảng cách với Cổ Phong từ từ thu hẹp dần, Thần Nam trong lòng cảm thấy không ổn. Trong lòng hắn mặc dù nộ hỏa bừng bừng, nhưng không hề mù quáng. Hắn tự biết mình vẫn không phải là đối thủ ngũ giai cao thủ. Ngày hôm nay hắn chỉ là muốn tiêu diệt mấy tên thượng cổ kì thi của Càn Thi phái mà thôi, không hề muốn động thủ với kẻ địch mạnh như Cổ Phong. Giờ nhìn thấy đối phương không gọi kì thi ra nữa, chàng quyết định dừng lại. Quân tử báo thù mười năm không muộn, sau này vẫn còn cơ hội.
_ Hì hì, ta đã nói hôm nay ta chỉ mở một trận đồ thi đại hội, nếu tiếp tục thả đám thượng cổ kì thi đó ra, Thần mỗ tuyệt đối không lùi bước!
Cổ phong vẻ mặt xám ngắt, nói tới thượng cổ kì thi, trong lòng lão lại đau đớn vô cùng, giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, đó đều là những kì thi mà tổ tiên đã phải mất hàng ngàn, hàng vạn năm mới có thể tìm được. Lưu truyền đời nối đời, tuy nhiên hôm nay đều đã bị hủy diệt trong tay hắn.
_ Hừ! Thần nam, ngươi không thấy rằng hôm nay ngươi hơi quá đáng hay sao? Bây giờ Cổ mỗ sẽ đích thân tới đấu với ngươi! - Cổ Phong sát khí đằng đằng.
_ Ha ha ha... Càn Thi phái các ngươi không phải đã nói là trận đấu khiêu chiến của các cường giả này hoan nghênh tất cả cao thủ trong thiên hạ tới khiêu chiến hay sao? Ta bây giờ chỉ là may mắn thắng mấy trận, điều này có gì không đúng? Chẳng lẽ không phải là các ngươi thi đấu thắng thì coi là sai à? Hừ, ta biết ngươi trách ta sau khi chém xong thập tam huyết thi thì dừng lại, nhưng điều này không thể trách ta được.Là do Cổ Hằng Nhất không chịu nhận thua như thế, chỉ là thất bại lùi lại mà thôi, ta chỉ là trong lúc thừa thằng đuổi địch, ngộ thương đám người ngăn cản ta. Chuyện này hình như không có gì là quá đáng cả!
Thần Nam không hề ngại thuyết một mạch, thậm chí chàng còn muốn bồi thêm một câu: "Lão già, cho dù là đánh Càn Thi phái các ngươi, cho dù là giết sạch cả đám khốn nạn các ngươi, thì đã làm sao, không phục à? Vậy thì xông lên!"
Chỉ có điều, bây giờ chàng vẫn chưa có cái thực lực đó. Mặc dù muốn báo thù cho Vũ Hinh, nhưng chàng bây giờ chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn nộ hỏa trong lòng. Đám đông giới tu luyện giả đang quan sát trận chiến, đại đa số đều đứng về phía Thần Nam. Bởi đám đông này quả thật đều không ưa gì Càn Thi phái, ai nấy đều biết rằng Càn Thi phái tà ác, theo truyền thuyết thì bọn họ tế luyện cổ thi cần một lượng máu rất lớn để duy trì, có trời mới biết bọn chúng đã làm thế nào. Lại còn trong Càn Thi phái có không ít kì thi đều là thi thể của võ giả đông phương, có một số người còn nghi ngờ mộ phần của tổ sư mình có phải đã bị phái này nhòm ngó tới, mặc dù chỉ giới hạn trong nghi ngờ nhưng thật sự khiến người ta chẳng thế nào có thiện ý được.
_ Thần tiểu bối chẳng lẽ ngươi sợ sao? Lão phu bây giờ muốn khiêu chiến với ngươi! - Lời nói của Cổ Phong sắc lạnh vô cùng.
_ Sợ? Thần Mỗ đời này chưa từng sợ cái gì cả! Nhưng ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi thật sự muốn cùng ta động thủ sao? Nằm mơ! - đây giống như lời nói vô lại, khiến cho những người đứng xem đều bấm bụng cười, cảm thấy kẻ vô địch này thật khiến người ta khó mà hiểu thấu.
_ Thần mỗ hôm nay muốn đồ sát đám thượng cổ kì thi, giúp cho bọn chúng được giải thoát, còn đối với lão già nhà ngươi, ta không có hứng thú, nếu như các ngươi không phái thêm cổ thi ra nghênh chiến nữa, thì ta xuống thôi!
Đối diện với một tên không theo những quy tắc thông thường này, Cổ Phong phẫn nộ vô cùng, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Không dễ như vậy đâu?"
_ Buồn cười, cuộc thi đấu cường giả khiêu chiến mà Càn Thi phái các người tổ chức chẳng lẽ lại còn hạn chế sự tự do của người ta nữa hay sao? Bây giờ ta không muốn tiếp tục khiêu chiến nữa, ngươi quản nổi sao? Ta không muốn thi đấu nữa, ngươi chẳng lẽ ép buộc ta tỉ thí võ nghệ sao?
_ Ngươi.... - đối diện với một tên cứng đầu như Thần Nam, Cổ Phong quả thật không còn gì để nói, tên thiếu niên trước mắt đã không cần sĩ diện nữa rồi, tuy nhiên hình như hắn ta cũng đủ oai phong, chắc rằng nội trong vài ngày, toàn bộ giới tu luyện giả của đại lục sẽ biết được những chiến tích huy hoàng của hắn.
Thần nam cầm phương thiên họa kích đi nhanh về phía đám người, bỏ lại Cổ Phong với vẻ mặt tím tái phía sau, lão ta không ngờ rằng đối phương không chiến mà lại lui, đã thong dong bỏ đi chẳng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lão ta đã tập trung khí lực cuối cùng chỉ đánh vào không khí, đều này khiến cho lão có cảm giác bất lực.
Đám người trong giới tu luyện đứng xem đều lớn tiếng hò hét: "Đại lễ khai phái của Càn Thi phái có còn tiếp tục không?" "Cuộc đấu cường giả khiêu chiến lúc nào lại tiếp tục bắt đầu đây?"
....
Càn Thi phái trên dưới đều thấy bù đầu, náo loạn. Cuối cùng phái chủ Càn Thi phái ra mặt nói: "Hôm nay trời đã không còn sớm sủa, cuộc đấu cường giả khiêu chiến ngày mai lại tiếp tục."
Đám người tu luyện đứng xem không tình nguyện rời đi, khu đất của Càn Thi phái rất lâu sau vẫn không yên ổn trở lại được.
Ban ngày, tử kim thần long không hề theo Thần Nam tới Càn Thi phái, lão tinh này không muốn bị mọi người chỉ trỏ, nó ở trong phòng vùi đầu ngủ một giấc dài. Buổi tối khi Thần Nam trở về cũng không phát hiện ra nó có điểm gì không bình thường. Nó lười biếng chào hỏi một tiếng rồi lại bỏ đi, sống cuộc sống ban đêm tươi đẹp của mình, có trời mới biết được nó lại đi hại nhà bếp của nhà nào nữa
Đêm đã rất sâu mà Thần Nam vẫn ngồi yên trên giường, hai mắt vô thần nhìn ánh nến, trong lòng chàng đau đớn. Chàng không thể nào ngờ được rằng hôm nay lại có thể được nhìn thấy thi thể của Vũ Hinh. Cả buổi chiều, chàng đã khước từ lời mời mọc của huynh muội Nam công Ngâm và một số người trong giới tu luyện để một mình được yên tĩnh.
Không muốn nghĩ lại, nhưng không thể không nghĩ lại, những kí ức xa xưa một khi được mở ra là sẽ như cơn hồng thủy tràn về khó mà ngăn cản lại được. Nhớ tới những hồi ức tốt đẹp với Vũ hinh, lại nhìn thấy thi thể của nàng ta đã bị Càn Thi phái tế luyện thành thi vương tà ác, trái tim chàng đau đớn muốn vỡ tan thành trăm ngàn mảnh.
_ Vũ Hinh ngây thơ lương thiện đã hóa thành thi vương tà ác hàng ngàn năm. Ta không thể nào chịu đựng được, ta không thể nào có thể chấp nhận được. - Thần Nam vò đầu bứt tai, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Vũ Hinh trong lòng Thần Nam gần như là hoàn mĩ,mặc dù đã trải qua hàng vạn năm, nhưng quãng thời gian này đối với Thần Nam mà nói chỉ như một giấc mộng. Từng chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ cũng chưa từng phai nhạt trong trái tim chàng, tất cả đều giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Vậy mà sau khi người con gái hoàn mĩ ấy chết đi, đã bị người ta lợi dụng thân xác, tu luyện hàng ngàn năm trở thành hóa thân của tà ác. Tất cả đều là sự thật đau đớn không thể chối cãi. Thần Nam quả thật hận mình không có cái khả năng có thể vượt qua thời gian và không gian để mà ngăn cản tất cả những trò điên đảo đó.
Lời thề non hẹn biển ngày xưa vẫn văng vẳng bên tai, giọng nói, tiếng cười, vẻ mặt xưa vẫn hiển hiện ra trước mắt. Tình cảm năm xưa tới giờ vẫn chưa từng phai nhạt. Tuy nhiên lần này gặp lại, lại là sinh tử cách biệt. Nước mắt nhạt nhòa dâng trên hai mắt của Thần Nam, đọng lại thành giọt lăn nhẹ trên gò má chàng. Chàng chịu đựng nỗi đau của ngàn vạn mũi kim xâu xé trái tim mình.
_ Cho dù có một ngày ta là thiên hạ vô địch, giết sạch đám tà nhân của Càn Thi phái thì đã làm sao? Vũ Hinh vẫn chết rồi, ta có thể bù đắp điều gì đây?
Nhớ tới Vũ Hinh, chàng không thể không nghĩ đến người thiếu nữ mang thân xác Vũ Hinh đã tiến hóa thành bán thần. Người thiếu nữ mơ mơ hồ hồ này tự bản thân cũng không biết được mình đã tới thế giới này như thế nào. Mặc dù nàng ta rất giống với Vũ Hinh, nhưng nàng ta lại không phải là Vũ Hinh. Trong lòng Thần Nam lại cuồn cuộn dâng lên một trận đau đớn. Chàng lẩm bẩm một mình: "Vũ Hinh nàng thật sự hoàn toàn biến mất rồi sao? Thần Hi là ai? Vũ Hinh mới sinh ra là ai? Bọn họ làm thế nào lại hình thành nên trong thế giới này, tại sao ta đều phát hiện ra bóng dáng thân quen của nàng trên người họ? Nàng thật sự đã vĩnh viễn ra đi rồi sao? Ta không tin! Ta không thể tin!"
_ Ý, sao ngươi lại khóc? - Một giọng nói ngây thơ vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Thần Nam giật mình, sau đó lập tức bình tĩnh lại, chàng đã biết được ai đến viếng thăm vào lúc này.
Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, chiếc quan tài pha lên bảy màu phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong không trung, ánh sáng lấp lánh khiến cho màn đêm lạnh lẽo trở nên ấm áp như đang ngày xuân. Dung nhan vô song của thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười thật trong sáng, khóe miệng hơi hướng lên, hai chiếc má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện có chút tinh nghịch và cũng thật đáng yêu.
_ Mau mở cửa ra, ta muốn vào trong! - Thiếu nữ nhận thấy Thần Nam đang đờ đẫn người nhìn nàng, liền chun chiếc mũi yêu kiều, bất mãn kêu lên.
Thần Nam vội vàng ra mở cửa phòng, chiếc quan tài pha lê lóe sáng, nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ, ngay lập tức trong phòng chàng tràn ngập thứ ánh sáng chói lòa, thiếu nữ đã đưa chiếc quan tài pha lê tiến vào bên trong. Chiếc quan tài thủy tinh phát ra ánh sáng tinh khiết, không hề có chút lạnh lẽo đáng sợ như vẻ bề ngoài của nó. Thiếu nữ điều khiển nó trực tiếp hạ xuống giường.
_ Ui, sao người lại khóc rồi? Tại sao lần nào ta nhìn thấy ngươi, đều là lúc ngươi đang khóc nhỉ?
Thần Nam không nói gì, chỉ gượng cười. Rất lâu sau chàng mới từ từ bình tĩnh lại:
_ Nàng xuất hiện như thế này, không sợ sẽ kinh động tới những quái vật trong đại sơn sao?
_ Ta không đi ra khỏi phạm vi của Phong Đô sơn, bọn họ không thể nhiều chuyện được. Tuy nhiên bọn họ có lẽ cũng sắp sửa tỉnh lại rồi, ta tìm người chính là muốn ngươi giúp ta nghĩ xem làm thế nào để đối phó với bọn chúng.
Thần Nam có chút kinh ngạc, quái vật trong đại sơn sắp sửa thức giấc, đây đúng là mọt chuyện không hề nhỏ.
Thiếu nữ lại khẽ khàng nói một mình: "Ta ở tế đàn của phái hồi tưởng lại rất lâu, ta đã nhớ ra rất nhiều chuyện, những chuyện mà những người đó đã nói trước đây ta đều nhớ ra cả rồi!" Thần nam đương nhiên biết "những người" mà thiếu nữ nói ở đây chính là đám người Càn Thi phái đã cung phụng nàng trong nhiều năm nay.