Tất Nhược San: Hả? Nói gì à? Không đành lòng để mày ăn lẩu một mình hả?
Trịnh Thư Ý: Thằng cha ấy nói không đành lòng để tao vào bệnh viện tâm thần:).
Trịnh Thư Ý: Lúc đó lão nhìn tao chằm chằm, rồi còn nói “Tượng vàng Oscar” nữa chứ!!!
Trịnh Thư Ý: Mày nghe đi! Đây là tiếng người hả??
Tất Nhược San: Đồ đàn ông thối, đồ mạnh miệng.
Tất Nhược San: Có ai lại đành lòng bỏ rơi Trịnh Thư Ý, người khai sáng vẻ đẹp của loài người chúng ta chứ.
Trịnh Thư Ý: Mày nói đúng đó.
Tất Nhược San: Cưới nhớ mời tao đấy.
Trịnh Thư Ý: Ừ, không quên mày đâu.
Trong lúc Trịnh Thư Ý trả lời tin nhắn của Tất Nhược San, chiếc xe đang chạy về phía đại lộ.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thời Yến ngồi bên ghế lái, đang định mở miệng thì điện thoại Thời Yến lại vang lên.
Trịnh Thư Ý đành cất điện thoại vào, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, tốc độ xe rất nhanh, Thời Yến nhìn đường, tựa như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mặc kệ nó đổ chuông.
“Này…”
Chờ một lát, ngón tay Trịnh Thư Ý lại rục rịch, chỉ chỉ điện thoại đặt trêи bảng điều khiển, “Điện thoại anh reo mãi kìa, nếu anh không nhận được thì em…”
Thời Yến nhướng mày, thuận miệng đáp, “Là cháu gái tôi.”
Trịnh Thư Ý đổi giọng ngay, “Vậy em tắt giúp anh nhé.”
“…”
Thời Yến nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Thư Ý.
Vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, còn chớp mắt với anh nữa.
Thời Yến yên lặng quan sát cô, sau đó mới nói, “Hình như cô có thành kiến với cháu gái tôi thì phải?”
“Sao lại thế được?” Trịnh Thư Ý mỉm cười quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em đâu biết cháu gái anh, sao lại có thành kiến với cô ấy được? Với lại, cháu gái của anh thì chắc cũng đẹp giống anh nhỉ? Mà em từ trước đến giờ luôn thích người đẹp.”
Thời Yến khẽ cười, vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, anh cầm điện thoại lên.
“Ừm.”
“Tùy con.”
Thời Yến đáp ba chữ, Tần Thời Nguyệt bên kia lại giống như đã được tiếp thêm sức mạnh, càng kiên định với ý kiến của mình hơn.
Chuyện là thế này.
Lúc cô gọi điện cho Thời Yến lần thứ nhất, hiện trường “tai nạn” đã có không ít người vây lại xem.
Ban đầu Tần Thời Nguyệt sợ lắm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện thế này, đầu óc không nghĩ ra được gì, toàn thân như bị nhấn chìm bởi sự căng thẳng và hoảng sợ, cô tưởng mình đã đụng chết người, cũng có thể đoán trước cuộc sống nửa đời sau của mình phải sống trong ám ảnh vì sự cố này.
Lúc ấy, ông lão nằm trêи mặt đất, ôm chân, ôm bụng quằn quại rêи rỉ, Tần Thời Nguyệt tay chân luống cuống ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta hỏi thăm, “Sao thế này? Con mới lùi xe mà sao lại đụng ông thế này?”
Ông lão cứ la oai oái, Tần Thời Nguyệt bối rối lấy điện thoại ra, “Xe cấp cứu, xe cấp cứu đâu? Cảnh sát giao thông đâu?”
Cô đang định bấm gọi thì ông lão đưa tay nắm lấy điện thoại của cô, “Tôi không đi bệnh viện! Tôi mà vào viện là không thở nổi, cô, cô đưa tôi năm ngàn, chuyện này chúng ta giải quyết riêng!”
Tần Thời Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Mãi đến khi người hóng hớt vây quanh bắt đầu xì xào, sau đó có người lên tiếng, “Chắc là thấy con gái người ta đi xe thể thao mấy chục ngàn tệ nên cố tình giả vờ bị đụng đây mà.”
Tần Thời Nguyệt há hốc miệng sững sờ, dường như cô đã hiểu ra mọi chuyện.
…
Cho nên khi Trần Thịnh nhận được thông báo của Thời Yến chạy đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác hẳn so với suy nghĩ của anh ta.
Anh ta vốn tưởng Tần Thời Nguyệt sẽ sợ hãi trốn trong xe chờ anh ta đến cứu, nhưng cô nhóc lại mạnh mẽ đứng trêи bậc thang, một tay xách giỏ Hermes của mình, tay kia chỉ vào ông lão đang ngồi trêи mặt đất, móng tay còn lấp lánh hơn cả ánh đèn đường.
“Không được! Ông đừng có mà mơ!”
Loading...
“Đúng, tôi có tiền thì sao, nhưng ông đừng mơ mà đe dọa tôi để lấy tiền!”
“Năm ngàn ư?! Năm hào cũng đừng có mà mơ!”
“Lúc tôi đây mà muốn tiêu tiền thì tốn năm triệu mua rác rưởi cũng chả thèm nháy mắt, nhưng ông muốn lừa tôi lấy năm ngàn ấy à?! Nằm mơ đi nhé!”
“Ông báo cảnh sát thì kệ ông! Hôm nay tôi phải chết chung với ông!”
Trần Thịnh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, định nói rằng chỉ có năm ngàn mà thôi, đưa cho ông ta rồi đuổi ông ta đi đi, nhưng Tần Thời Nguyệt cứ ngăn lại không cho.
“Sao phải đưa cho ông ta?! Một cắc cũng không cho! Tiền nhà chúng tôi đâu phải từ trêи trời rơi xuống!”
Tần Thời Nguyệt bướng bỉnh, Trần Thịnh không lay chuyển được, đành phải gọi cho Thời Yến, nhưng Thời Yến thì lại bảo tùy cô nhóc.
Trần Thịnh không còn cách nào khách, chỉ biết đi theo chịu giày vò cùng cô.
…
Vì tối qua vừa mới mưa nên sáng hôm nay mặt đất vẫn chưa khô, trong không khí còn mang theo hơi ẩm ướt và se lạnh.
Gần đến Tết Nguyên Đán, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc, toàn bộ văn phòng đều bị bao phủ bởi bầu không khí vội vàng.
Gần mười hai giờ trưa, Tần Thời Nguyệt mới lê từng bước chân nặng nề vào công ty.
Chưa đến bàn làm việc, cô đã bị trưởng phòng nhân sự chặn lại dạy dỗ cho một trận.
Mà gương mặt cô nhóc hiện đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt cứ díp lại, cái dáng vẻ chỉ đứng đấy thôi cũng có thể ngủ luôn tại chỗ, lời của trưởng phòng nhân sự thì nghe từ lỗ tai trái rồi ra lỗ tai phải ngay, qua loa “vâng, dạ” cho qua chuyện.
Mọi người đều biết hôm nay trưởng phòng nhân sự không được vui, thấy bên đó sắp phát cáu, Trịnh Thư Ý vội vàng chạy đến kéo người đi.
“Để em nói với cô ấy, để em.” Trịnh Thư Ý kéo cô nhóc ra phía sau lưng mình, rồi lại chỉ chỉ phòng trà nước ở phía sau, “Chị Trần, nước sôi rồi kìa chị.”
Trưởng phòng nể mặt Trịnh Thư Ý, không nói gì nữa, giẫm lên giày cao gót lộc cộc bỏ đi.
Tần Thời Nguyệt đi theo Trịnh Thư Ý đến bàn làm việc, vừa vứt túi xuống liền nằm sấp lên bàn mà ngủ.
Trịnh Thư Ý khó hiểu gõ gõ đầu cô nhóc, “Tối qua em đi ăn trộm à? Một tháng mà đi trễ hết tám lần, em không muốn qua kỳ thực tập có đúng không?”
“Đừng nói nữa chị.” Tần Thời Nguyệt chợt ngóc đầu dậy, hai mắt vô hồn, “Tối qua em ở phòng cảnh sát giao thông đến hai giờ khuya mới về nhà.”
Trịnh Thư Ý hỏi, “Sao thế?”
Tần Thời Nguyệt kể lại mọi chuyện cho cô nghe, đồng nghiệp xung quanh nghe xong cũng không biết nói gì.
Chỉ có thể nói rằng, người ta có tiền, nói gì cũng có lý.
Người ta mà không vui thì đừng mong lấy được một cắc từ tay người ta.
Nhóm đồng nghiệp tản ra, Trịnh Thư Ý nói nhỏ, “Em nên nói trước với chị một tiếng, xin nghỉ phép sớm để đỡ phải bị mắng.”
Tần Thời Nguyệt xoa mắt, thở dài một hơi, “Đúng nhỉ, nếu lần sau em mà bị người ta ăn vạ nữa thì em sẽ xin chị cho nghỉ.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Em cũng đâu cần tự trù ẻo mình chứ.
“Thế ba mẹ em đâu?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Họ không đến giúp em à?”
“Ba mẹ em đi nước ngoài cả rồi.” Tần Thời Nguyệt cụp mắt, giọng nói đầy bất lực, mang theo chút tủi thân, “Mà cậu em cũng mặc kệ em luôn.”
“Quá đáng thiệt!”
Trịnh Thư Ý nghĩ, Tần Thời Nguyệt tuy có hơi tiểu thư nhưng cô nhóc gặp chuyện này dĩ nhiên sẽ sợ hãi, cô có thể hiểu cái cảm giác không có người lớn kế bên, giống như là trời sập vậy, “Sao cậu em không đến thế, người ta thấy em con gái nên mới ăn hϊế͙p͙ em đấy, cậu gì mà kỳ cục, đúng là…”
Tần Thời Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Có lẽ đã bị tiểu yêu tinh quấn lấy rồi.”
Tối qua cô nhóc rõ ràng nghe thấy tiếng ồn ào bên phía Thời Yến, hiển nhiên cậu ấy không bận việc chính sự, nhưng lại không chịu cứu cô nhóc ra khỏi hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là bị Tiểu Kiều Kiều* mê hoặc rồi.
*Tiểu Kiều trong câu “Nhà vàng giấu người đẹp”, trong chương 11 khi Tần Thời Nguyệt đến nhà Thời Yến có nói anh giấu Tiểu Kiều Kiều ấy.
“Thế lại càng tệ hơn.” Trịnh Thư Ý thầm nói, “Có chuyện gì quan trọng hơn cháu gái ruột của mình cơ chứ? Cái này mà xảy ra ở cổ đại thì đó chính là hôn quân bị yêu phi họa nước họa dân mê hoặc đến lú lẩn đấy.”
Nói xong, Tần Thời Nguyệt không trả lời lại, nằm sấp trêи bàn ngủ thϊế͙p͙ đi.
…
Trong cơn buồn ngủ, thời gian về chiều như càng kéo dài miên man.
Trịnh Thư Ý nằm sấp trêи bàn một lát, cô không muốn ngủ, chỉ nằm yên nhìn điện thoại trước mặt.
Vì quá chán nên cô mở Wechat lên xem, bấm vào khung chat với Thời Yến, gửi sang một meme vô nghĩa.
Không ngờ Thời Yến lại trả lời cô rất nhanh.
Thời Yến: Sân bay.
Trịnh Thư Ý: Hả??
Thời Yến: Tôi đang ở sân bay.
Trịnh Thư Ý: Anh đi đâu thế?
Thời Yến: Mỹ.
Không hiểu sao Trịnh Thư Ý lại thấy hụt hẫng, cô thở dài, vô thức gõ vài chữ.
Trịnh Thư Ý: Khi nào anh về?
Thời Yến: Sao thế?
Trịnh Thư Ý gửi sang ba chữ không hề suy nghĩ.
Trịnh Thư Ý: Nhớ anh thôi.
Một bầu trời sao bỗng chốc hiện lên trêи màn hình điện thoại, không mấy chân thật, thậm chí cái hiệu ứng này còn có chút rẻ tiền.
Thời Yến nhìn màn hình điện thoại, ánh sao lấp lánh hiện lên trong đôi mắt anh, cho đến khi nó dần dần biến mất.
Trịnh Thư Ý: Ơ? Có sao nè?
Trịnh Thư Ý: Để em thử lại lần nữa.
“Sắp lên máy bay rồi ạ.”
Trần Thịnh bỗng nhiên ghé vào tai anh nhắc nhở.
“Ừ.”
Thời Yến nớ lỏng cà vạt, cuối cùng nhìn xuống điện thoại.
Trịnh Thư Ý: Em nhớ anh.
Trịnh Thư Ý: Có thiệt nè!
Một cơn mưa sao lại hiện ra khắp màn hình.
Anh im lặng nở nụ cười.
* Hiệu ứng này cũng giống như hiệu ứng “chúc mừng” trêи facebook ấy.
…
Những ngày làm việc trước khi nghỉ Tết trôi qua đầy bình lặng và tẻ nhạt, đến ngày cuối cùng, có không ít đồng nghiệp đã xin nghỉ phép sớm để đi du lịch.
Trịnh Thư Ý nằm trong nhóm người rời khỏi tòa soạn trễ nhất.
Cô không có kế hoạch đi du lịch, ngược lại Tất Nhược San đã hẹn với cô, ba ngày nghỉ này sẽ đến Giang Thành thăm cô.
Đến năm giờ chiều, Trịnh Thư Ý mới thu dọn đồ đạc rồi đến sân bay quốc tế Giang Thành đón người.
Vào thời điểm này, sân bay lúc nào cũng đông đúc, trước cửa ra vào sảnh đến cũng đông nghịt người.
Đúng lúc chuyến bay bị delay nên đến trễ, Trịnh Thư Ý tìm một chỗ vắng người đứng chờ, cầm ly cà phê nóng trêи tay, chốc chốc lại kiểm tra thông tin chuyến bay.
Đợi đến khi trời sụp tối, cuối cùng cô cũng thấy Tất Nhược San kéo hành lý đi ra.
Hai người vẫy tay chào nhau từ xa, chạy về phía đối phương, không ai vội vàng rời đi mà đứng ở sân bay trò chuyện ríu rít.
Đến khi có thêm một lượt khách ồ ạt ùa ra, hai người mới hoàn hồn rời khỏi đây.
“Để hành lí ở nhà tao trước đã.” Trịnh Thư Ý hào hứng nói, “Sau đó bọn mình đi đến quan lẩu gần trường đại học ăn.”
“Được, được được! Mấy năm rồi không ăn, tao thèm muốn chết.”
Hai người đi rất nhanh, nhưng lúc đến bãi đỗ taxi thì bị hoảng sợ bởi số người đang đứng xếp hàng chờ.
“Sao lại nhiều người thế?”
Trịnh Thư Ý liếc mắt nhìn sang, đầu người đen nghìn nghịt, nều chờ thì cũng phải chờ ít nhất bốn mươi, năm mươi phút.
“Cạn lời, đúng là cạn lời.” Tất Nhược San chống nạnh nói, “Mấy cặp đôi này Tết nhất ở nhà lăn giường không phải sướиɠ hơn ư? Ai ai cũng ra ngoài đường làm gì thế?”
Xung quanh người đến người đi, Trịnh Thư Ý lườm Tất Nhược San một cái, yên lặng cắn ống hút.
Nhắc đến người yêu, Tất Nhược San bỗng nhớ ra chuyện gì đó, hỏi cô, “Đúng rồi, sự nghiệp lớn của mày ra sao rồi?”
Trịnh Thư Ý, “Hả?”
Tất Nhược San, “Cậu của “tuesday” ấy!”
“Anh ấy à…”
Tất Nhược San vừa nhắc đến, Trịnh Thư Ý cũng nhớ ra, Thời Yến đi công tác đã được một tuần rồi, bảo sao gần đây cô cứ thấy thời gian dài dằng dặc.
Trịnh Thư Ý nhìn bầu trời đêm, có ánh đèn của máy bay đang chậm rãi bay về phía này.
“Đi Mỹ rồi, chắc hôm nay về đấy.”
“Ai hỏi mày ổng đi đâu, tao hỏi mày tiến độ thế nào rồi.”
Trịnh Thư Ý nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này.
Vài giây sau, cô cau mày đáp, “Khó nói lắm.”
Hai người lại ríu rít một hồi trong hàng người đang xếp hàng.
Trịnh Thư Ý uống hết ly cà phê trong tay, rời khỏi hàng đi đến chỗ thùng rác.
Cô vứt ly cà phê, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bị thu hút bởi một bóng người đang đi ra khỏi cửa quốc tế.
Thời Yến như cũng cảm nhận được, anh dừng bước, nhìn sang bên đây.
…
Mười phút sau, tài xế giúp Tất Nhược San chất hành lý vào cốp xe.
Còn Tất Nhược San lại vừa thấp thỏm, vừa hồi hộp đứng bên cạnh con Rolls-Royce.
Cô ấy nhìn Thời Yến ngồi hàng ghế phía sau, lại nhìn Trịnh Thư Ý, rất hiểu chuyện ngồi vào ghế lái phụ.
“Trợ lý Trần đâu rồi anh?” Trịnh Thư Ý kiếm đề tài để bắt chuyện, “Anh ta không về cùng anh hả?”
Trịnh Thư Ý nhớ mỗi lần Thời Yến đi công tác nước ngoài, Trần Thịnh luôn đi theo anh.
Thấy anh về nước một mình, cô lại thấy hơi lạ.
Thời Yến nhìn cô, “Sao, em nhớ cậu ta à?”
Trịnh Thư Ý:?
Bầu không khí trong xe bỗng nhiên ngưng đọng.
Trịnh Thư Ý không biết nói gì, đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên “ting ting” hai tiếng.
Cô mở ra xem, là tin nhắn mà Tất Nhược San đang ngồi ở ghế trước gửi cho cô.
Tất Nhược San: Mày ngơ ra làm gì?!
Tất Nhược San: Ổng đang ghen đấy!
Tất Nhược San: Ghen đấy! Mày không nhận ra à?!
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, ánh mắt của cô và Tất Nhược San giao nhau ở kính chiếu hậu, hàm ý sâu xa nháy nháy mắt.
Cô chậm rãi quay đầu lại, ngón tay khẽ quấn lấy sợi tóc, hỏi anh, “Anh ghen đấy à?”
Tất Nhược San: “…”
Thế nào gọi là thả thính sượng trân?
Đây chính là đáp án phổ biến trong sách giáo khoa.
Quả nhiên, Thời Yến yên lặng mỉm cười, Tất Nhược San tâm lặng như nước, mặt mày xám xịt như tro tàn.
Tất Nhược San: Chị gái ơi, mẹ nó mày mà cua được ổng, tao chặt đầu tại chỗ.
Trịnh Thư Ý cũng tỉnh táo trong nháy mắt.
Cô lại sơ suất rồi.
Thời Yến này thuộc dạng người không thể nói chuyện thẳng thừng như thế.
Trong xe dường như bị bao phủ bởi sự im lặng.
Cũng may Tất Nhược San là người không chịu được sự lúng túng, lúc học đại học cô ấy chính là người điều phối bầu không khí, dù là người xa lạ cách mấy thì cô ấy vẫn có thể bắt chuyện trong vòng một giây.
Hơn nữa, Tất Nhược San lại xuất thân từ chuyên ngành tin tức Kinh tế và Tài chính, bây giờ tuy không làm nghề này, nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng quan tâm đến những chuyện trong giới, ngẫu nghiên cũng tìm được chủ đề để trò chuyện với Thời Yến.
Ban đầu Trịnh Thư Ý còn thấy lo, Tất Nhược San nhiệt tình như thế, nếu bị bơ thì ngại biết mấy.
Nhưng hình như hôm nay Thời Yến khá vui vẻ, tuy anh trả lời Tất Nhược San không mấy nhiệt tình nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cái dáng vẻ nếu có thể nói một thì sẽ không đáp hai như mọi hôm của anh.
Mà Tất Nhược San lại là một người siêu phàm, cô ấy rất biết cách kéo chủ đề câu chuyện về phía Trịnh Thư Ý, đẩy sự có mặt của cô trong cuộc trò chuyện lên cao nhất, vì thế cũng có thể tính là lời qua lời lại suốt cả đoạn đường.
Tám giờ tối, xe dừng trước cổng khu chung cư.
Tất Nhược San ngại không thể ngồi yên nhìn tài xế chuyển hành lí giúp mình, nên cô ấy đã bước xuống đến chỗ cốp xe cám ơn tài xế liên tục.
Trịnh Thư Ý thong thả tháo dây an toàn ra, đang định xuống xe thì cổ tay bỗng bị người ta bắt lấy.
Động tác mở cửa dừng lại, cô quay đầu sang.
“Sao em không nói sớm bạn em sẽ đến đây?”
Thời Yến nhìn cô, giọng nói trầm thấp, tựa như đang gãi nhẹ bên tai Trịnh Thư Ý.
Cô bỗng chốc ngơ ngác.
Ánh sáng trong xe mờ mờ, lại yên tĩnh, lời cám ơn của Tất Nhược San với tài xế như bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
Bỗng nhiên, phía sau xe truyền đến tiếng đóng cốp.
Thời Yến buông tay, quay mặt đi nhìn điện thoại, “Không có gì, em về đi.”
…
Gió đêm nay như cắt da cắt thịt, nhưng không ảnh hưởng đến sự hào hứng đón Tết của mọi người.
Cổng chung cư cũng náo nhiệt hơn so với ngày thường, mấy sạp hàng nhỏ đều mở cửa, còn có không ít người bán bóng bay và cài tóc phát sáng.
Người yêu thì có đôi có cặp, cũng có rất nhiều trẻ con chạy ra ngoài chơi, tràn đầy sức sống, bầu không khí đón Tết đã tràn ngập cả thành phố.
Tất Nhược San đặt hành lí xuống, cùng Trịnh Thư Ý đứng ở ven đường.
Tài xế lên xe, chiếc xe chậm rãi khởi động.
Tất Nhược San nhiệt tình đến cùng, vẫy tay chào người ngồi ở hàng ghế phía sau, “Làm phiền Thời tổng rồi, hôm nay đường đông, anh về nhà cẩn thận nhé!”
Nói xong, cô ấy còn kéo Trịnh Thư Ý vẫn đang ngẩn người một cái.
Động tác này khiến Trịnh Thư Ý hoàn hồn trở lại, hình bóng mơ hồ của Thời Yến sau cửa sổ xe cũng dần hiện lên rõ ràng trong đôi mắt cô.
Cũng ngay lúc này, cuối cùng cô đã hiểu ra câu nói vừa nãy của Thời Yến có ý gì.
Thế là cô nở nụ cười trong gió, vẫy tay với anh, sau đó uốn éo cả người rồi ném một cái hôn gió sang.
Tất Nhược San, “…”
Nụ cười bên môi cô ấy cứng đờ ra, dùng sức kéo góc áo của Trịnh Thư Ý.
“Chị gái ơi, mày làm lố rồi, lố quá rồi, tém tém lại dùm cái đi, tao còn thấy ngại thay cho mày đấy!”
“Có hả?” Trịnh Thư Ý sờ mặt, nhìn con xe dần dần khuất bóng của Thời Yến, “Cũng ổn mà.”
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, tựa như chiếc lồng đèn kéo quân phản chiếu mọi hình ảnh ở ven đường.
Hình bóng điệu đà của Trịnh Thư Ý tựa như khắc lên cửa kính, lâu thật lâu vẫn chưa phai nhòa.
Ánh sáng khẽ lóe lên, Thời Yến nhìn cửa sổ xe, cụp mắt cười khẽ.