Đèn pin của giáo viên lia xung quanh, mắt thấy sẽ nhanh chóng chiếu tới chỗ bọn họ, vị trí này tuy rằng dễ ẩn giấu, nhưng việc phát hiện ra họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Kiều dựa lưng vào thân cây, Hoắc Ngập lại đứng ở trước mặt cô, trước sau đều được che chắn, làm cô sinh ra cảm giác an toàn, "Tôi đi dép lê chạy sẽ không nhanh."
Hoắc Ngập lấy áo đồng phục trong túi đựng phủ lên đầu cô, dựa gần thấp giọng nói, "Không sao, họ không đuổi kịp chị, chờ chút nữa chạy theo hướng 7 giờ*, hướng đó sẽ không có ai chặn."
*Hướng 7 giờ: Mình search google thì thấy đây là hướng nói thường dùng trong quân đội, dùng hướng giờ là mặc nhiên mục tiêu trước mặt là 12 giờ, sau lưng là 6 giờ, trái 9 giờ, phải 3 giờ. (Nguồn: Sưu tầm)
Anh dựa gần, chóp mũi Lâm Kiều đều động vào quần áo của anh, mang theo mùi hương của nhiệt độ cơ thể, hơi thở sạch sẽ tươi mát.
Một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu tới chỗ họ, giọng nói nghiêm khắc của chủ nhiệm giáo dục vang lên phía sau, "Ai ở đó, lớp nào, lập tức ra đây!"
Trái tim Lâm Kiều treo lên, mặt lập tức bị dọa trắng.
Chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng đến gần, tựa hồ không thể tin được hai mắt của mình, cầm đèn pin chiếu chiếu lên mặt anh.
Hoắc Ngập duỗi tay chắn đi chút ánh sáng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm "Thầy à, không cần chiếu nữa, em là Hoắc Ngập lớp hai khối mười."
Chủ nhiệm giáo dục nhìn anh, khiếp sợ không nói nên lời.
Mấy đôi tình lữ ở đây đều ngây ngẩn cả người, trong cộng đồng yêu sớm vậy mà lại bắt được Hoắc Ngập lớp hai, đây chính là học bá có tiếng đấy.
Lâm Kiều thấy Hoắc Ngập đi ra ngoài, vội vàng cất bước chạy đi.
Chủ nhiệm giáo dục lúc này mới phản ứng lại được, đây cũng không phải hiện trường khen thưởng gì hết, đây là yêu sớm đấy, ở cùng cậu Hoắc Ngập này chắc chắn còn có một nữ sinh nữa!
"Đứng lại, thầy đã thấy em, chạy cũng vô dụng!" Chủ nhiệm giáo dục vội vã muốn đuổi theo, lại bị nam sinh phía trước duỗi tay ngăn lại.
Hoắc Ngập cười, nụ cười mang theo chút thản nhiên, "Thầy à, đừng dọa cô gái nhỏ người ta, cậu ấy là bị em gạt tới đây yêu đương."
Lâm Kiều bỏ chạy thật nhanh, sợ bị bắt được nên dép lê dưới chân suýt chút nữa bị đá bay, một đường thẳng tắp chạy về ký túc xá nữ.
Chờ khi về đến phòng ngủ, đóng cửa lại còn thở hổn hển, hai cô gái trong phòng mặt không hiểu gì nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân ở gần cửa nhất đang lau tóc, thấy cô như vậy còn có chút khó hiểu, "Kiều Kiều, cậu có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều vững vàng hô hấp, vội vàng đem áo đồng phục trên đầu lôi xuống, ôm vào trong lòng ngực, "Tớ.. Tớ vừa rồi thấy chủ nhiệm giáo dục bắt người ở gần sân thể dục nên bị dọa."
"Thật vậy sao, chắc là yêu sớm đấy?" Lục Y Y lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Có ai bị bắt chưa?"
Lâm Kiều nhớ tới Hoắc Ngập, có chút lo lắng, giọng nói không kìm được nhẹ đi, "Có, rất nhiều người bị bắt.."
Đường Văn Toàn vô cùng hứng thú đối với việc này, đang rửa mặt trong phòng vệ sinh cũng nói vọng ra vài câu, "Bị chủ nhiệm giáo dục bắt được thì khẳng định không thể giấu được nữa, không chừng ngày mai sẽ có danh sách, chắc sẽ rất náo nhiệt đây."
Lâm Kiều ôm áo đồng phục ngồi xuống mép giường, lo lắng sốt ruột.
Hoắc Ngập sẽ không bị gọi phụ huynh chứ?
Động tĩnh phía rừng cây bên kia hoàn toàn không truyền tới bên này, trong ký túc xá vẫn bình tĩnh như cũ, Đường Văn Toàn đang xem phim, Cố Ngữ Chân đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy.
Lâm Kiều không biết tình huống bên kia nên đứng ngồi không yên nửa ngày, chỉ có thể nhìn về phía Lục Y Y giường bên cạnh, "Y Y, có thể cho tớ mượn điện thoại không?"
Trong ký túc xá nam sinh, Lý Thiệp đang vắt chéo chân chơi game cùng một nam sinh khác, không biết đồng đội nói câu gì mà cậu ta bực tức, lớn giọng nói, "Sao lại bảo tôi tặng đầu cho hả, con mắt nào của cậu nhìn thấy, tôi có cố ý đâu, người ta giết tôi bằng bản lĩnh, chẳng lẽ không tự lý giải được sao?"
Tống Phục Hành đang dựa vào trên giường đọc sách, nhìn Lý Thiệp đang rít gào phía dưới, hơi hơi nhướng mày.
Điện thoại màu đen trên bàn vang lên tiếng chuông.
Lý Thiệp quay đầu nhìn thoáng qua dãy số lạ, không biết là ai.
Cậu ta hô to một câu về hướng phòng vệ sinh, "Hoắc Ngập, điện thoại của cậu đang kêu này!"
Tiếng nước bên trong không hề dừng lại, hiển nhiên vẫn chưa tắm xong.
Tống Phục Hành lật qua một trang giấy, "Nghe giúp cậu ta đi, nói không chừng là có việc quan trong."
Ván chơi của Lý Thiệp trăm phần trăm thua, cũng không muốn chơi tiếp, duỗi tay lấy điện thoại trên bàn nhấn nghe, "Ai đấy, tôi là bạn cùng phòng của Hoắc Ngập, cậu ta còn đang tắm, có việc gì quan trong không?"
Lâm Kiều đứng ở hành lang bên ngoài phòng ngủ, thấy anh đã quay về phòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Cậu ấy không có việc gì chứ?"
Lý Thiệp nghe thấy là giọng nữ thì sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc liền bắt đầu nói lung tung, "Cậu ta thì có thể có chuyển gì, không phải có câu tai họa lưu lại ngàn năm sao? Cho dù có chuyện thì cậu ta cũng không có việc gì, em gái nhỏ như em lo lắng cho cậu ta làm gì, là gì của cậu ta đấy, Tiểu Điềm Điềm* sao?"
*Có lẽ Lý Thiệp gặp ai dễ thương hiểu chuyện thì đều gọi là Tiểu Điềm Điềm.
Lâm Kiều dừng một chút, lập tức nghe không hiểu, "Cái gì Tiểu Điềm Điềm?"
Hoắc Ngập mặc xong quần áo ra ngoài, thấy Lý Thiệp cầm điện thoại của mình cũng không chút để ý, không hề cảm thấy việc này là ngoài ý muốn.
Anh lấy khăn lông lau tóc, đi đến mép giường ngồi xuống, "Ai vậy?"
"Có quỷ mới biết là ai, một em gái giọng nói ngọt ngào, hỏi cậu có chuyện gì không, chắc là lại muốn mời cậu đi ăn tối rồi." Lý Thiệp trêu chọc đưa điện thoại cho anh.
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy điện thoại, tay vẫn tiếp tục lau tóc, giọng nói không chút để ý vang lên, "Nói?"
Lâm Kiều nghe được câu nói trêu chọc của Lý Thiệp thì có chút xấu hổ, chờ giọng nói của Hoắc Ngập truyền đến lại làm cô có chút nóng tai.
"Hoắc Ngập, chủ nhiệm giáo dục có mắng cậu không?"
Hoắc Ngập nghe được giọng nói của cô, cơ hồ cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng sợ hãi đó, khóe môi hơi cong một chút, "Không có, ghi lại tên liền để tôi quay về."
Lâm Kiều quá lo lắng, "Vậy cậu có khi nào sẽ bị gọi phụ huynh không?"
Hoắc Ngập cười, lời nói buồn buồn cố ý chế nhạo, "Chắc vậy, dù sao cũng bị ghi tên."
"Vậy phải làm sao bây giờ, cô chú có thể sẽ trách cậu không?" Mày của Lâm Kiều cũng đều nhăn lại, yêu sớm đối với Cao Trung là việc khá nghiêm trọng..
"Không sao, chị không nói thì sẽ không có việc gì."
Lý Thiệp nghe giọng điệu này cảm thấy hiếm lạ cực kỳ, rốt cuộc người trong điện thoại là ai mà lại làm cậu ta kiên nhẫn được như vậy?
Cậu ta tới ngồi gần Hoắc Ngập thò đầu nghe, Hoắc Ngập không để ý tới cậu ta.
Lâm Kiều cũng không biết nên nói gì nữa, làm như vậy giống như bọn họ thật sự yêu sớm, sợ giáo viên cùng phụ huynh phát hiện.
Suy nghĩ của cô có chút loạn, đang sử dụng điện thoại của người khác nên cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể đem chuyện quan trọng nói ra, "Đồng phục của cậu còn ở chỗ tôi, ngày mai tôi sẽ đến sớm rồi để ở bàn của cậu, chỉ là bây giờ tôi không có cách nào giúp cậu phơi khô, áo khoác khác của cậu đã khô chưa?"
Bên kia điện thoại vẫn truyền đến giọng nói dịu dàng ôn nhu như cũ, "Tôi cũng quên phơi khô rồi, không sao cả, ban ngày mặc ở trên người cũng sẽ mau khô."
Cũng chỉ có thể như vậy..
Lâm Kiều gật đầu, "Vậy tôi cúp máy đây, cậu cũng mau ngủ sớm đi."
"Được, chị."
Hoắc Ngập tắt điện thoại tùy tay đặt lên bàn, tiếp tục lau tóc.
"Ôi, còn gọi chị? Là chị nào vậy, cậu đi tìm chị gái bao giờ đấy?" Âm điệu trêu chọc của Lý Thiệp cũng thay đổi, "Là cái người chủ tịch hội học sinh kia?"
Hoắc Ngập cười lắc đầu, không nói gì.
Lý Thiệp tò mò không chịu được, "Rốt cuộc là ai chứ? Đồng phục còn ở chỗ người ta, sao lại thế này, vừa rồi đi ra ngoài làm chuyện đáng xấu hổ gì đúng không?"
Hoắc Ngập hơi hơi mỉm cười nhìn về phía cậu ta, "Chị gái giúp em trai giặt đồng phục, không hiểu?"
"Mẹ kiếp, còn chị gái dài chị gái ngắn, mẹ nó cậu đây là khoe khoang chứ gì, chơi cái thứ tình thú gì không biết, còn giúp cậu giặt đồng phục, đồng phục của cậu mua chật cả một ngăn tủ, còn giúp cậu giặt nữa?"
Hoắc Ngập xoa tóc, nói ra một kiến nghị phi thường hợp lý, "Cậu có thể tiêu tiền để mấy cô gái khác giặt giúp cậu."
"Tôi thèm vào, có thể giống nhau được à?" Lý Thiệp cảm giác anh chính là đang nói mát, "Cái cô gái này mà lại đi thích cái loại không tim không phổi bại hoại như cậu thì đúng là phí phạm của trời, vẫn là giới thiệu cho tôi đi, tôi đây giúp cậu đau lòng."
Hoắc Ngập cười, hiển nhiên hoàn toàn không để bụng, đứng dậy vỗ vai cậu ta, "Được rồi, về sau giới thiệu cho cậu."
Lý Thiệp biết lời nói này là không nghiêm túc, cảm thấy cô gái đang giặt đồng phục kia đúng là bị mù, "Mẹ nó, người ta cực khổ giúp cậu giặt quần áo, nói giới thiệu cho người khác liền giới thiệu luôn, đúng là đồ tra nam!"
Ngày hôm sau Lâm Kiều dậy sớm, ba người khác trong phòng vẫn chưa tỉnh, cô vệ sinh xong liền lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên cô là người đầu tiên tới phòng học.
Lâm Kiều còn chưa kịp buông cặp sách đã ôm theo áo đồng phục của Hoắc Ngập bước nhanh đến bên bàn học, kéo ghế ra, đem áo nhét vào trong ngăn bàn.
Vừa mới nhét vào thì ngoài cửa liền vang lên tiếng người, cô vội vàng ngồi xổm xuống, suýt chút nữa bị bắt gặp đang đứng ở vị trí của Hoắc Ngập.
"Ngày hôm qua có tính ra được kết quả không?"
"Không tính ra được, thử mấy lần cũng không ra giống đáp án phía sau sách."
Hai bạn học nam đẩy cửa ra tiến vào, đi đến vị trí ngồi xuống, bắt đầu thảo luận câu hỏi.
Lâm Kiều ngồi xổm tại chỗ chậm rãi dịch chân về phía cửa, thân mình từ phía cửa khép lùi ra ngoài, đang chuẩn bị thật cẩn thận đóng cửa lại.
Đột nhiên phía sau có người vỗ lên vai cô.
Lâm Kiều hoảng sợ, quay đầu đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Hoắc Ngập.
Anh đeo lên chiếc kính gọng mỏng, áo thun trắng cùng quần đồng phục, thoải mái sạch sẽ, lịch sự văn nhã, hơi hơi cúi người nhìn, nhẹ nhàng cười, "Chào buổi sáng."
Lâm Kiểu bị nụ cười gần trong gang tấc của anh lung lay, hai nam sinh nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn ra.
"Lớp trưởng, sao hai người tới sớm vậy?"
Hoắc Ngập hoàn toàn không khẩn trương như Lâm Kiều, lấy cớ hạ bút thành văn, "À, giáo viên muốn tôi phụ đạo giúp Lâm Kiều làm bài tập."
Hai nam sinh cũng không nghĩ nhiều, chào hỏi xong liền quay lại tiếp tục thảo luận.
Lâm Kiều thấy bọn họ không nhìn ra vấn đề liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía người trước mắt, hạ giọng hỏi, "Sao cậu cũng tới sớm như vậy?"
"Tôi tới lấy áo đó." Hoắc Ngập cũng không đi vào, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô, ngữ điệu nhẹ nhàng giống như đang sủng nịnh.
Lâm Kiều duỗi tay chỉ ngăn bàn của anh, "Tôi đặt áo của cậu vào đó rồi."
Hoắc Ngập hơi hơi mỉm cười, "Ừ, tôi thấy rồi."
Áo vẫn chưa hoàn toàn khô, Hoắc Ngập mặc ở trên người, mặc dù là mùa hè, khẳng định cũng sẽ cảm lạnh.
Lâm Kiểu nhìn anh mặc quần áo ướt, trong lòng có chút áy náy, khi học xong tiết đầu, cô liền chạy tới quầy bán đồ gần đó.
"Có thể hâm nóng lại sữa bò giúp tôi được không?" Lâm Kiều đưa sữa bò trong tay qua, lời còn chưa nói xong đã bị người đi qua bên cạnh va vào bả vai.
Cô quay đầu lại nhìn, Trần Thi Nam đang nhai kẹo cao su làm vẻ mặt khiêu khích, "Gì đấy, ở đây cũng có người đứng sao, sao tôi lại không nhìn thấy nhỉ?"
Người trong quầy hàng sôi nổi nhìn về phía họ.
Thời gian ra chơi không nhiều lắm, Lâm Kiều mặc kệ cô ta, yên tĩnh đứng một bên chờ sữa bò được hâm nóng.
Một mình Trần Thi Nam chẳng làm được gì, trong lòng có chút khó chịu, "Sữa bò là mua cho Hoắc Ngập đúng không?"
Lâm Kiều hơi dừng một chút, cô ta nói đúng rồi.
Trần Thi Nam liếc mắt một cái cũng biết chính mình đã đoán đúng, "Cậu muốn lấy lòng cậu ta tốt nhất là nên mua thuốc lá, cậu ta cũng không phải là một học sinh ngoan thích uống sữa bò."
Lò vi sóng 'Leng keng' một tiếng, sữa bò đã được đun nóng đặt trên mặt bàn, Lâm Kiều nhìn cô ta một cái, cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao cô ta lại luôn nói như vậy.
Cô suy nghĩ một hồi rồi bỏ qua, cầm lấy sữa bò liền đi ra ngoài.
Trần Thi Nam thấy cô tin tưởng Hoắc Ngập không chút nghi ngờ, trong lòng không cam lòng rồi lại đắc ý, cô ta ước gì Hoắc Ngập lộ ra gương mặt thật sớm một chút, để Lâm Kiều cũng bị đối xử tệ bạc giống như cô ta vậy!
Chỉ là bây giờ không nên vội, chờ cô ta càng lún càng sâu, lúc đó mới tạo nên sự thích thú!
Lâm Kiều cầm sữa bò nóng trở về phòng học, Hoắc Ngập lại không ở trong phòng.
Cô không biết anh đã đi đâu, đang chuẩn bị để sữa bò lên bàn của anh liền nghe thấy bạn học phía trước thảo luận.
"Lớp trưởng hôm nay đeo kính đấy, mẹ nó, quá đẹp quá văn nhã rồi, đánh trúng tim tớ luôn."
"Đúng vậy, rất ít khi thấy cậu ấy đeo kính, đúng rồi, vừa nãy thấy sắc mặt cô Lưu rất khó coi gọi lớp trưởng lên văn phòng, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Mấy cậu không biết à, hôm qua lớp trưởng bị bắt ở rừng cây nhỏ cạnh sân thể dục, nghe nói là yêu sớm, hơn nữa chủ nhiêm giáo dục còn thấy trên mặt đất toàn áo mưa, hiệu trưởng suốt đêm lái xe về trường, chắc là sắp bị hù chết."
"Mẹ kiếp! Thật hay giả? Cậu nói lớp trưởng cùng người khác làm cái trò kia? Không thể nào, lớp trưởng sao có thể làm ra cái việc này, cậu nói cậu ấy yêu sớm tôi còn không tin, chứ đừng nói đến cái việc này!"
"Vốn dĩ cũng cảm thấy không có khả năng, chỉ là chủ nhiệm giáo dục nói lớp trưởng chặn thầy ấy lại để nữ sinh kia có thời gian chạy trốn, nếu thật sự không làm loại chuyện này thì cần gì phải chạy trốn?"
Trong lòng Lâm Kiều hơi dừng, sữa bò trong tay suýt nữa cầm không chắc, cả người đều ngốc đi.
Editor: Q17