Anthony nhanh chóng di chuyển về bên trái. Warren lúng búng di chuyển theo, và vẫn theo cái đà nhận một quả thụi như trời giáng. Anthony nhanh chóng nháy mắt khi cú đánh nhắm vào mũi Warren trúng thẳng vào đầu anh ấy. Không làm vỡ cái gì, nhưng chết tiệt là cũng gần như thế. Và đó không phải cú đấm đầu tiên Anthony đã giáng cho anh một cách không cần thiết, nhưng toàn với sự chính xác chết người. Warren đã nhận đủ rồi.
"Nếu anh không thể bỏ những định kiến cá nhân của anh ra khỏi bài học, Malory, anh có thể dừng lại ngay bây giờ được rồi đấy. Tôi nên biết hôm nay anh có những mục đích khác ẩn dưới những gì anh thể hiện ra bên ngoài"
"Nhưng người đàn ông học từ kinh nghiệm của chính anh ta, anh không biết hả," Anthony trả lời với vẻ ngây thơ.
"Người đàn ông cũng học bằng cách bắt chước, ghi nhớ và một lượng ít hơn những vết thương cần phải mang."
"Ồ, được thôi," Anthony càu nhàu. "Tôi nghĩ tôi có thể nhường cái phần vui vẻ cho anh trai tôi. Quay lại bài căn bản nào, Anderson."
Warren nắm cẩn thận những quả đấm của mình lại lần nữa, nhưng ít nhất cái tên Malory này cũng nói rất thuyết phục. Bài học vẫn được duy trì ở mức cao độ, nhưng đã quay trở lại với giảng dạy, hơn là trình diễn.
Khi Warren cuối cùng cũng có thể chạm tay vào khăn tắm của mình, anh đã hoàn thành được nó. Anh có kế hoạch tìm một khách sạn mới vào chiều nay, nhưng lại quyết định chuyện này có thể hoãn đến hôm khác. Những gì anh cần bây giờ là một chiếc giường và một phòng tắm, anh không thèm quan tâm đến những tiện nghi khác. Anh cũng cóc cần cuộc nói chuyện vui vẻ với Anthony, mặc dù cách mở đầu của anh ta hết sức vô tội.
"Khi nào văn phòng mới có thể họat động được?"
"Những thợ sơn sẽ hoàn thành công việc vào ngày mai."
"Tôi biết một người có thể trở thành một giám đốc tuyệt vời," Anthony tình nguyện giúp đỡ.
"Để tôi có thể rời đây sớm hơn hả?" Warren đoán hoàn toàn chính xác. "Xin lỗi nhé, nhưng Clinton phút cuối cùng đã quyết định ít nhất chúng tôi sẽ bắt đầu với một người Mỹ thay vào đó, vậy nên tôi sẽ đóng chốt ở đây cho tới khi có một người quay lại."
"Nghĩa là anh sẽ tự mình khai trương văn phòng sớm chừng nào có thể hả?"
"Ý tưởng hay đấy."
"Chẳng hiểu sao tôi không thể vẽ nên viễn cảnh anh ngồi sau cái bàn bừa bộn những đơn hàng và cái gì tương tự. Với một quyển nhật ký hàng hải ở ngay giữa bàn, phải, nhưng đó chưa phải tất cả những món đồ rác rưởi liên quan đến công việc kinh doanh đâu nhớ. Nhưng tôi sẽ tưởng tượng được trước khi anh kết thúc mọi chuyện."
"Tất cả chúng tôi đã hạn chế những gì có thể đằng sau cái bàn văn phòng này, kể cả Georgie. Đó là vài điều cha chúng tôi đã yêu cầu ở mỗi chúng tôi, để học một cách toàn diện về công việc kinh doanh."
"Anh không hề nói." Giọng của Anthony thực sự có vẻ bị ấn tượng, chỉ dùng khi phá hỏng mọi thứ bằng cách mớm thêm vào, "Nhưng tôi cược anh chả thích nó một tí tẹo nào."
Điều này hoàn toàn chính xác, mặc dù Warren chưa bao giờ giãi bày sự thật này với bất kì ai trước đó, và sẽ không định làm chuyện đó bây giờ. "Thế ý của ngài là thế nào, ngài Anthony?"
Anthony nhún vai. "Chả có ý gì cả, ông già. Tôi chỉ tự hỏi làm sao anh thậm chí có thể khai trương được chi nhánh London cho tới khi giám đốc thay thế của các anh tới. Tại sao không đợi anh ta đến rồi mở cửa luôn một thể?"
"Bởi vì hải trình mới đã được lên lịch từ trụ sở chính cho tất cả các thuyền trưởng của chúng tôi. Những con tàu Skylark sẽ bắt đầu đến vào tháng này. Chúng tôi sẽ cần những tuyến hàng cho chúng, các tuyến buôn đã được chào giá ...
"Rồi, rồi, tôi chắc tất cả quá trình này rất thú vị," Anthony nóng lòng chen ngang. "Nhưng các anh không thể đặt trụ sở ở tất cả các cảng mà những con tàu của các anh cập bến."
"Theo suốt tuyến giao dịch chính mà chúng tôi thực hiện."
"Và những cái cảng không thuộc về những tuyến giao thương đặc biệt ư ? Chắc chắn là những vị thuyền trưởng của anh đã có kinh nghiệm trong việc thu gom hàng hóa tại những cái cảng mà họ đến chứ"
Warren mặc áo sơ mi và áo choàng vào, mọi cơn đau cũng như các múi cơ trên người anh đang gào thét anh phải làm chậm lại. Anh không làm. Anh đã nghe đủ để đoán được Anthony đang dẫn dắt câu chuyện đến đâu, và anh muốn kết thúc nó.
"Chúng ta có thể cắt giảm số lượng cũng như nội dung của cuộc thảo luận nhỏ này được chứ?" anh đề nghị. "Tôi sẽ không rời khỏi đất nước của các anh sớm đâu. Mọi thứ đã được thiết lập rồi. Không thể thay đổi được nữa. Giờ, tôi sẽ cho anh và anh trai anh tất cả những lời đảm bảo về cháu gái của các anh. Ngay cả việc tránh xa em gái tôi chừng nào có thể. Anh còn muốn gì hơn nữa?"
Kèm theo cái nhìn tối lại, quỷ quái, Athony có thể cảm nhận sự cau có rành rành đến lạnh sống lưng khi Warren trở nên thành thật như lúc này. "Tất cả chúng tôi không bao giờ muốn trông thấy con bé bị tổn thương, Anderson. Chúng tôi thực sự không muốn như thế đâu."
Warren rút ra một kết luận sai lầm. "Không phải anh đang đề nghị tôi cưới cô ấy đấy chứ?" anh kinh hoàng hỏi.
"Chúa lòng lành, đừng bao giờ nghĩ thế," Anthony nhanh chóng khẳng định với anh, đúng ra cũng phát hoảng vì ý tưởng đó. "Nhưng đứng trên quan điểm đó, không phải sao, anh càng rời khỏi đây sớm chừng nào, con bé càng sớm quên được anh."
Và Warren càng có thể sớm quên được cô ấy. "Tôi không muốn gì hơn, nhưng tôi không thể."
Anthony đánh mất bình tĩnh vào lúc này, gầm lên, "Vì cái chết tiệt gì mà anh phải rời khỏi đây chậm trễ thế hả?"
Warren đưa ra một cái nhún vai. "Không một ai trong số chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng tôi đã xung phong đảm nhiệm nó."
"Vì cái quỷ gì thế hả trời?"
Chết tiệt Warren đi nếu anh biết điều đó. "Dường như đó là một ý tưởng hay vào lúc ấy."
"Thôi được, anh tốt nhất nên hy vọng quyết định này sẽ không quay trở lại ám ảnh anh."
Chính lời lưu ý cuối cùng của Anthony mới khiến anh bị ám ảnh suốt dọc đường quay trở lại Albany. Tại sao anh lại đi đến quyết định đó? Không giống anh một chút nào. Nó cũng khiến tất cả các anh em của anh ngạc nhiên. Và Amy đã bày tỏ tình cảm của cô với anh, dù chỉ vài phút trước đó. Có thể khi ấy anh không hề tin cô. Có thể là anh có tin.
Anh vẫn còn lo lắng khi bước xuống hành lang dẫn đến phòng mình và mặt đối mặt với vương gia người Trung Quốc mà lần cuối anh trông thấy hắn là trong cái hang ổ cờ bạc bẩn thỉu ở Quảng Đông, và sau đó hắn đã phái hai tá sát thủ của hắn theo sau Clinton và Warren rõ ràng là với ý định kết liễu đời họ. Zhang Yat-sen ở London ư? Không thể nào, nhưng hắn vẫn ở đây, vận lên người chiếc áo choàng lụa trang trọng chỉ dành cho tầng lớp quan lại của hắn, chiếc áo hắn chỉ mặc khi đi thương thảo hay du hành.
Warren choáng váng vì cuộc chạm trán cũng như Zhang, gã cuối cùng cũng nhận ra Warren. Ngay khi đó, Zhang với tới thanh kiếm đã không còn ở chỗ thường ở. Warren rất mừng vì nó không còn ở đó, bởi vì dù sao đi nữa anh cũng không giỏi đối phó với những thanh kiếm lắm. Và xét thấy bất kể nơi nào Yat-sen đi tới, những tên sát thủ của hắn cũng luôn theo sát đằng sau, Warren quyết định nên thận trọng rời khỏi cái nơi chết tiệt này, đó thực sự là điều đúng đắn nên làm. Anh phải phái ai đó trở lại thanh toán hóa đơn cũng như thu dọn đồ đạc của mình, không thì anh sẽ bị đày xuống địa ngục nếu anh quay trở lại Albany trong khi lão già điên Trung Quốc vẫn đang trú ngụ ở đấy.
Chúa tôi, anh vẫn không thể tin được Zhang Yat-sen đang ở London. Hắn coi khinh những người ngoại quốc, hắn chỉ giao dịch với họ ở Quảng Đông bởi một lý do duy nhất là lợi nhận cực cao, nếu không chẳng việc gì phải dính đến họ. Và với vài lần ít ỏi đối mặt với hắn, phải công nhận sự khinh thường của hắn hiển hiện rất rõ ràng. Bởi vậy tại sao hắn có thể dấn thân vào một cộng đồng hàng nghìn người ngoại quốc bằng cách rời bỏ vương quốc nhỏ nhắn biệt lập của hắn, nơi quyền lực của hắn là vô hạn - miễn là không lôi kéo sự chú ý của Hoàng đế?
Chỉ một khoản tiền lớn khủng khiếp mới có thể dụ dỗ hắn đến đây - hoặc một lý do cá nhân nào đó. Và có lẽ anh đã trở nên khiêm tốn như anh muốn, nhưng quả thực anh cứ có cảm giác đáng ghét rằng chiếc bình cổ khốn kiếp mà anh và Clinton đã mang theo từ Quảng Đông chính là vấn đề cá nhân của lão.
Một bảo bối gia truyền, Zhang đã gọi nó như thế khi lão đưa ra để đặt cược cho trò chơi đầy may rủi mà lão và Warren đã cùng chơi. Warren đã đặt vào cuộc chơi chiếc tàu của anh, thứ Zhang vẫn hằng đeo đuổi và đã dẫn Zhang đến hang ổ cờ bạc đó, nơi mà nếu không vì nó hắn sẽ chẳng bao giờ thèm lui tới. Zhang muốn con tàu của Warren vì hai lý do: thứ nhất, bởi hắn quyết định sẽ có một đội thuyền buôn của riêng mình để không phải dính dáng với những người nước ngoài hơn nữa; và thứ hai, bởi bản thân hắn rất ghét Warren, người chưa bao giờ băn khoăn về chuyện phải tỏ ra đủ cung kính với sự hiện diện của hắn, và hắn hy vọng việc mất con tàu cũng sẽ kết thúc luôn những chuyến đi đến Quảng Đông của Warren.
Dù sao đi nữa thì Zhang lại mất chiếc bình, và nếu Warren không uống say vào đêm đó, anh có lẽ sẽ nhận ra việc thua cuộc không ảnh hưởng đến Zhang một chút nào, bởi hắn hoàn toàn mong chờ sẽ nhận lại được tài sản của hắn vào buổi sáng - đi cùng với cái đầu của Warren, hoàn toàn chắc chắn. Nhưng không như những gì hắn mong muốn, những thủy thủ của Warren và Clinton đã đến để giải thoát cho hai người họ vào lúc trời tối trên bến tàu. Nhưng qua vụ các cược này họ có thêm một kẻ thù quá mạnh khiến cho họ phải đột ngột ngừng tuyến giao thương đầy lợi nhuận đến Trung Quốc.
Warren và Clinton, người thường xuyên tham gia tuyến giao thương này, nói chung cũng chẳng tiếc lắm khi nó bị cắt đứt. Những chuyến đi tưởng chừng dài như vô tận, đã khiến họ vắng nhà mỗi lần khoảng vài năm. Warren cũng không thích những chuyến giao thương đến Anh thay vào đó - những năm chiến tranh và hậu quả nặng nề mà nó đã để lại thật khó mà quên đi, cũng như vết sẹo trên má anh là do một lưỡi kiếm Anh. Nhưng Georgina ở đây - thật không may - và miễn là tất cả bọn họ sẽ đến thăm cô một cách định kỳ, dù sao đi nữa, họ chẳng hề ngốc mà không nhận ra những khoản lợi nhuận tiềm năng ở đây.
Warren đã nhận được đa số phiếu bầu, và với tỉ lệ ấy, anh sẽ điều hành chi nhánh London. Nhưng anh rõ ràng là cực ngốc khi xung phong ở đây cho đến khi nó đi vào họat động. Và giờ anh đã có thêm một kẻ thù cục kỳ nguy hiểm ở London - bên cạnh ông em rể - người sẽ vô cùng khoái chí khi cái đầu của anh bị cắt khỏi cổ. Như ông em rể đã từng nói, đúng là địa ngục khốn kiếp.