Alfred mỉm cười.
- Anh vào được không?
Cô lắp bắp:
- Tất… tất nhiên. Em x… in lỗi. - Cô nhìn Alfred bước vào phòng khách, lòng tràn ngập những cảm xúc trái ngược. Cô vừa sung sướng, vừa hồi hộp, vừa giận dữ. Sao mình lại thế này? Paige nghĩ. Có khi anh ấy chỉ ghé qua thăm hỏi.
Alfred quay sang cô:
- Anh bỏ Karen rồi.
Paige choáng váng.
Alfred bước lại gần cô.
- Paige, anh đã sai lầm kinh khủng. Lẽ ra, anh không bao giờ được bỏ em. Không bao giờ.
- Alfred… - Paige sực nhớ ra. - Xin lỗi.
Cô vội vã tới nhấc máy.
- Jason?
- Thế nào Paige? Và tối nay, chúng ta có thể …
- Em… em không thể gặp anh được đâu.
- Ồ nếu tối nay không được thì tối mai vậy nhỉ?
- Em… em không chắc…
Anh cảm thấy sự căng thẳng trong giọng cô.
- Em sao thế?
- Không. Không sao. Mai em sẽ gọi cho anh và giải thích tất cả.
- Thôi được. - Giọng anh nghe có vẻ hoang mang.
Paige dập máy.
- Anh nhớ em, Paige. - Alfred nói. - Em có nhớ anh không?
Không. Tôi chỉ đuổi theo nhưng người qua đường và gọi họ là Alfred thôi.
- Có. - Paige thú nhận.
- Anh biết mà. Chúng ta thuộc về nhau. Luôn luôn là như vậy.
Thật ư? Thế thì tại sao anh lại lấy Karen? Anh tưởng anh có thể bước ra bước vào cuộc đời tôi lúc nào tuỳ thích hay sao?
Alfred đứng sát vào cô:
- Đúng không em?
Paige nhìn anh, bối rối:
- Em không biết…
Alfred cầm lấy tay cô.
- Đương nhiên là đúng rồi.
- Chuyện gì đã xảy ra với Karen?
Alfred nhún vai.
- Karen là một sai lầm. Anh cứ nghĩ hoài về em và những năm tháng tuyệt diệu của chúng ta. Chúng ta luôn hợp nhau, về mọi thứ.
Cô nhìn anh, thận trọng, dè dặt.
- Alfred…
- Paige, anh về đây để ở lại. Nhưng không phải ở đây. Chúng ta sẽ đi New York.
- New York?
- Phải. Rồi anh sẽ nói em nghe. Cho anh một tách cà phê đi chứ.
- À vâng. Em sẽ pha ngay, chỉ vài phút thôi.
Alfred theo Paige vào bếp và xem cô pha cà phê.
Cô cố gắng sắp xếp những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Cô đã mong mỏi đến tuyệt vọng Alfred quay lại, và bây giờ anh đang ở đây…
Alfred nói:
- Paige, anh đã học được nhiều trong mấy năm qua. Anh đã khôn lớn ra rồi.
- Sao?
- Đúng vậy. Em biết đấy, anh đã làm việc cho WHO ngần ấy năm.
- Em biết.
- Những đất nước ấy chẳng biến đổi gì, vẫn y hệt như cái hồi chúng ta còn nhỏ. Sự thật, một số nước còn tồi tệ đi. Bệnh tật nhiều hơn, đói khổ hơn…
- Nhưng anh vẫn cứu giúp họ. - Paige nói.
- Phải, và bất chợt anh tỉnh ra.
- Tỉnh ra?
- Anh nhận thấy anh đang bỏ phí cuộc đời. Anh chui rúc mãi ở đó, sống trong khốn khổ, làm việc hai tư tiếng một ngày, cứu chữa cho một lũ man di mọi rợ, trong khi anh có thể kiếm hàng đống tiền ở đây.
Paige không tin vào tai mình nữa.
- Rồi anh gặp một bác sĩ có phòng khám ở Đại lộ Công Viên, New York. Em có biết một năm hắn làm được bao nhiêu tiền không? Hơn năm trăm ngàn đô! Em nghe rõ chưa hả? Năm trăm ngàn đô la một năm?
Paige chằm chằm nhìn anh.
- Anh tự hỏi: "Cả đời mình kiếm đâu ra số tiền ấy? - ông ta đã đề nghị anh cộng tác. - Alfred nói tự hào. - Và anh sẽ hành nghề với ông ta. Đó là lý do anh và em chuyển đến New York.
Paige đứng lặng, tê tái vì những điều cô đang nghe.
- Anh có thể kiếm đủ cho chúng ta một dãy phòng trên tầng thượng, mua cho em quần áo đẹp và tất cả những gì anh vẫn thường hứa với em. - Anh toét miệng cười. - Em ngạc nhiên lắm hả?
Miệng Paige khô khốc.
- Em… em không biết phải nói gì.
Alfred bật cười.
Hẳn nhiên rồi. Năm trăm ngàn đô la một năm đủ làm cho bất cứ ai kinh ngạc.
- Em không nghĩ đến tiền, - Paige nói chậm chạp.
- Không ư?
Cô nhìn anh, như thể lần đầu tiên mới gặp.
- Alfred, khi anh làm việc cho WHO, anh có cảm thấy mình đang giúp đỡ mọi người không?
Alfred nhún vai:
- Không gì có thể giúp nổi những con người ấy. Mà quan tâm đến họ làm quái gì. Em có thể tin nổi Karen lại muốn anh ở lại Bangladesh không? Anh cầm lấy tay Paige… - Và anh về đây với em. Em hơi trầm lặng. Bất ngờ quá phải không?
Paige nghĩ đến cha cô. Ông đã có thể thành công lớn ở Đại lộ Công Viên, nhưng ông không màng tới tiền bạc. Mối quan tâm duy nhất của ông là cứu chữa con người.
- Anh đã ly dị Karen, nên chúng ta có thể cưới nhau ngay bây giờ. - Anh vỗ vào tay cô. - Em nghĩ thế nào về chuyện sống ở New York?
Paige hít một hơi sâu.
- Alfred…
Anh mỉm cười chờ đợi.
- Sao hả em?
- Anh đi đi.
Nụ cười từ từ biến mất:
- Cái gì?
Paige đứng dậy.
- Em muốn anh đi khỏi đây.
Anh lúng túng:
- Em muốn anh đi đâu?
- Em không thể nói được. Điều đó sẽ xúc phạm đến anh.
Sau khi Alfred đi khỏi, Paige ngồi nghĩ ngợi miên man. Kat nói đúng. Cô đã cô níu một bóng ma. Cứu chữa cho một lũ man di mọi rợ, trong khi anh có thể kiếm hàng đông tiền ở đây… Năm trăm ngàn đô la một năm!
Và đó là hình ảnh mình vương vấn đến tận bây giờ! Cô nghl một cách ngạc nhiên. Lẽ ra cô phải thấy buồn, nhưng không, lòng cô tràn đầy cảm giác hoan hỉ. Bỗng chốc cô được tự do. Bây giờ cô đã biết mình muốn gì.
Cô nhấc máy gọi Jason. Anh đáp ngay:
- Alô!
- Jason, Paige đây. Anh còn nhớ đã kể với em về ngôi nhà ở thung lung Noe không?
- Có.
- Em muốn đến xem. Tối nay anh rảnh chứ?
Jason trầm giọng:
- Em có thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không, Paige? Anh thật bối rối.
- Chính em mới là người bối rối. Em tưởng em yêu một người đàn ông mà em quen biết từ lâu. Nhưng anh ta không còn là người ấy nữa. Bây giờ em biết em muốn gì rồi.
- Gì vậy?
- Em muốn xem ngôi nhà của anh.
Thung lũng Noe thuộc về một kỷ nguyên khác.
Đó là một ốc đảo xanh tươi giữa tâm điểm của một trong những thành phố tân kỳ nhất thế giới. Ngôi nhà của Jason là một hình ảnh phản chiếu con người anh - ấm cúng, gọn gàng và duyên dáng. Anh dẫn Paige đi thăm khắp nhà.
- Đây là phòng khách, đây là bếp, buồng tắm dành cho khách, phòng làm việc… - Anh nhìn cô và nói, - phòng ngủ ở trên gác. Em có muốn xem không?
Paige nói nhỏ:
- Em rất muốn.
Họ lên cầu thang, vào phòng ngủ. Tim Paige đập dồn. Điều đang xảy ra là không thể tránh khỏi. Lẽ ra mình phải biết ngay từ đầu.
Cô không biết nổi ai đã đi bước đầu tiên khi họ. Ở trong vòng tay nhau và môi của Jason đã gắn lấy môi cô. Họ bắt đầu cởi quần áo cho nhau, cả hai cùng hối hả. Rồi họ nằm lên giường, cùng nhau.
- Lạy Chúa, - anh thì thầm. - Anh yêu em.
- Em biết, - Paige trêu. - Từ lúc em bảo anh phải mặc áo choàng trắng, đúng không?
Rồi Paige nói thêm:
- Em muốn ngủ lại đêm nay.
Jason mỉm cười:
- Sáng ra em không ghét anh chứ?
- Em hứa mà.
Họ trò chuyện… làm tình… và trò chuyện, suốt đêm. Buổi sáng, cô làm điểm tâm cho anh.
Jason ngắm cô làm, và nói:
- Anh không biết mình may mắn đến mức nào, nhưng anh cám ơn em.
- Em mới là người may mắn.
- Em biết không? Lời cầu hôn của anh vẫn chưa có câu trả lời.
- Anh sẽ có chiều nay.
Chiều hôm đó, một người đưa tin mang một chiếc phong bì đến văn phòng của Jason. Bên trong là tấm các anh đã gửi kèm với ngôi nhà mẫu.
Của anh []
Của chúng ta [X]
Hãy đánh dấu vào ô trống.