Màu của đêm hòa loãng trong không khí. Tôi ngồi một mình trong cái lồng sắt cuối phòng. Chai rượu vang đã hết quá nửa. Tôi đang đi vào đêm. Càng tiến sâu vào trung tâm. Đêm càng trong trẻo. Hơi rượu vang khiến những bước chân của tôi lâng lâng. Tôi đi chân trần. Gan bàn chân cọ vào những đám mây lồng phồng. Dẫm chân lên một thứ lốp xốp như thế này thật lạ. Chưa bao giờ tôi tìm được con đường kì diệu này. Có thể, chỉ khi nỗi buồn đủ hòa tan bạn với tần số của đêm, bạn sẽ tìm ra con đường ấy. Một con đường hẹp và dài. Chỉ đủ cho một người đi. Mỗi bước đi đều cọ phải những đám mây đen bao sát xung quanh. Tôi miệt mài đi. Không biết, ở giữa đêm, cái gì sẽ đợi tôi. Nhưng không cần quan tâm đến điều đó. Việc bước đi trên con đường mây này tự thân nó đã là một quá trình tuyệt diệu. Tôi gói ghém nỗi buồn của mình lại, đeo trên vai. Ở đây, nó không còn làm phiền tôi quá nhiều. Nó vẫn nặng. Nhưng giống như cầm một vật nặng. Nó không đớn đau như khi nó đè nén bên trong tôi, cọ vào những vết xước hay lăn xuống những cái hố đen miệng ngày càng rộng. Bên trên, là bầu trời. Tràn ngập những vì sao. Lấp lánh.
Tôi cần mẫn bước đi. Nỗi buồn của tôi ngày một nhẹ. Có đôi lúc tôi giở chúng ra xem.
Bố. Nỗi buồn mang tên ông có màu xám tro. Lạnh.
Mẹ. Tôi khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nỗi buồn ấy. Nó có vị đắng. Tôi cầm nó, đưa lên ngắm. Trong veo. Có mùi của sự đớn đau. Thứ mùi vẫn chờn vờn trong tôi mỗi buổi chiều nhòe nhoẹt nắng trên căn phòng riêng ở nhà của bố. Có vẻ sự chối bỏ của tôi khiến nó to lớn hơn tôi có thể tưởng tượng được.
Tee. Nỗi buồn màu vàng ánh kim. Nó rất sắc. Tôi vội rụt tay lại khi chạm vào. Không thể lại gần được nó. Nó có hình thù mơ hồ nhất. Liên tục thay đổi. Nó bơi trong cái túi của tôi như một con sứa.
Taurus. Tôi để nguyên nó trong túi. Nó có thứ ánh sáng xanh dìu dịu.
Tôi gói tất cả lại, đi tiếp.
Càng đi, con đường càng sáng dần. Những đám mây từ từ đổi sang màu của cầu vồng. Tee đã đi con đường này bao nhiêu lần? Hay có một con đường khác nữa tồn tại mỗi buổi tối cô yên lặng ngồi một mình?
Có cái gì đó ở đằng xa. Có thể đó là trung tâm của đêm. Khi còn cách nơi đó khoảng chục mét, tôi mới có thể nhìn rõ nơi đó.
Chỉ có duy nhất một cánh cửa. Nó trong veo, nhưng không thể nhìn thấy phía sau nó có cái gì.
Tôi đứng trước cánh cửa. Băn khoăn. Có âm thanh từ phía sau lọt qua cánh cửa. Một giai điệu quen thuộc. Chắc chắn, mình đã từng nghe thấy nó. Tôi cố lục trí nhớ, nhưng không thể nhớ ra. Cánh cửa có một tay nắm nho nhỏ ở ngang tầm tay như bất cứ cánh cửa thông thường nào. Tôi đặt tay lên đó, xoay thử.
Cửa khóa. Nếu đã đi đến đây, mình chắc chắn có thể vào được bên trong. Tôi mở nỗi buồn của mình ra. Đó là thứ duy nhất tôi mang theo.
Một cái chìa khóa nhỏ nhắn màu vàng sáng lấp lánh nằm lọt thỏm trong nỗi buồn của tôi. Không thấy những nỗi buồn khi nãy đâu. Tôi chạm vào cái chìa khóa. Nó âm ấm. Hơi ấm tan ra trong đầu ngón tay của tôi. Tôi cắm nó vào ổ khóa, xoay nhẹ.
Không có biểu hiện gì là tôi đã mở được cửa. Dù chìa khóa đã xoay trong ổ. Tôi đứng chờ đợi. Hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa tan dần. Lộ ra một căn phòng phía sau. Tôi đưa tay ra phía trước, xuyên qua cánh cửa, thò vào phía trong căn phòng. Có thể đi xuyên qua được. Chìa khóa trong ổ đã biến mất. Tôi bước xuyên qua cánh cửa trong suốt. Vào phòng.
Có ai đó ở trong phòng.