• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ta làm sao chưa từng nghĩ đến việc muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn.

Một mình ta ở nơi này, nói dễ nghe thì rất thanh tĩnh nhưng nói thương cảm một chút thì chính là quạnh quẽ cùng cô quạnh.

Ta cũng chẳng phải là cái gì đa sầu đa cảm, mà một người như ta tại đây khó tránh khỏi có chút cảm thấy cô độc.

Lạc Chi mỗi khi đến tìm ta, nàng và đệ đệ của mình như hình với bóng.

Tuy hai chị em họ cãi nhau không có điểm dừng, nháo đến độ có chút ầm ĩ nhưng khi nhìn họ không lần nào mà ta không đố kị.


Ta cùng đứa trẻ này ra ngoài chơi chính là chuyện rất lâu của trước kia.

Hắn khi đó chỉ là một tiểu hài tử, khi đứng chỉ cao ngang eo của ta, ra khỏi cửa tay của hắn sẽ vĩnh viễn ở tại góc áo ta mà nắm chặt, cảm giác như chỉ cần hắn nới lỏng tay ta sẽ nhanh chóng mà biến mất.

Ta cùng các chú các cô tán gẫu, sẽ thuận tiện để hắn sang một bên cũng những đứa trẻ khác chơi, khi quay lại mang hắn đi, đứa trẻ này sẽ dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn ta, thật giống như việc ta bỏ hắn vài phút như vậy chính là tội không thể tha.

Và hiện tại, ta lớn lên đứa trẻ kia cũng sắp trưởng thành, sự tách biệt cũng theo đó mà lớn lên từng ngày.

Ta luôn tự nói với bản thân đây là cái giá phải trả của việc trưởng thành, đứa trẻ kia đã chịu buông tay để ta ra nước ngoài đấy chính là sự trưởng thành của hắn, tiểu dính người như hắn việc này cũng có thể chịu đựng.

Vậy ta có cái gì mà không thể nhẫn nhịn?
Nếu trước mặt hắn bày ra một con đường tươi sáng, ta sẽ không chần chờ mà đẩy hắn đi về phía trước, dù bước đầu tiên của hắn có điểm không tình nguyện, cho dù một bước ba lần hắn cũng không tình nguyện quay đầu, ta cũng tuyệt đối sẽ ở sau lưng hắn mà cổ vũ.

Hắn cũng sẽ dùng phương thức như vậy mà ủng hộ ta.

Nhưng nghĩ như vậy đến cùng cũng chỉ là nghĩ linh tinh một chút.

Không phải hiện tại hai ta tách ra chỉ là để đi học sao? Cũng không phải sinh ly tử biệt.

Kì nghỉ dài hạn của hắn, hắn đều có thể đến đây thăm ta.

Ngược lại ta cũng đều có thể như vậy.


Khi đến kì nghỉ dài hạn đầu tiên, ta liền bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị, dọn dẹp lại nói ở của mình và mua thêm vài món để trang trí nhà cửa vì nghĩ rằng đứa nhỏ sẽ thích.

Lên thêm một số lịch trình phù hợp, ta muốn đưa đứa trẻ này qua một số thành phố bên cạnh để vui chơi.

Sau khi ta chuẩn bị hoàn hảo hết mọi thứ nhưng trong đầu ta vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, ta thậm chí còn tìm bạn cùng lớp nhờ giúp đỡ.

Cuối cùng vẫn chẳng có kết quả gì!
Mọi thứ hiện tại đều hoàn hảo nhưng đối với tiểu đệ của ta, một vị khách nhỏ ghé đến thì ta cảm giác chẳng bao giờ là đủ.

Năm đầu tiên ta rời đi, tại sân bay, đứa trẻ kia nói sẽ đến thăm ta rất là dễ nghe, kết quả hai năm sau hắn chưa đặt chân tới nơi đây lần nào.

Tuy rằng trong đó cũng có do ta một phần nhưng ta đã đem hết chúng đổi thành "tạo hóa trêu người" "trời không chiều lòng người", sau đó thì ngàng càng phấn chấn chờ đợi đứa nhỏ kia đến.

Phòng của ta hiện tại được bày trí như một khách sạn thật thụ, khi Lạc Chi đến bị dọa một phen kinh ngạc.

Ta phải nhắc nhở nàng ấy nhiều lần, đừng động vào bất kì món đồ gì, sẽ phá hủy vẻ đẹp hoàn mỹ của nó.

Như vậy, ta liền bị nàng ấy trêu chọc...!thường ngày không thấy ta như thế này.

"Có thể nói điều này là như thường ngày sao?"_ ta nói với nàng ấy_"Em trai ta sắp đến rồi!"

Hắn đặt vé máy bay từ rất sớm, ngày nào cùng hướng ta khoe tận ba lần, vui cười hớn hở nói với ta là hắn sắp đến.

Nhưng đến ngày ra sân bay của đứa trẻ, ta không thể liên lạc cho hắn suốt một ngày hôm đó.

Thời gian trên vé máy bay của hắn ta nhớ rất rõ ràng, đứa trẻ nói cho ta bất ngờ lớn ta cũng chẳng để thua hắn...!tính toán giờ hạ cánh ta đã có mặt tại sân bay trước để đợi đứa nhỏ.

Khi đang chờ đợi, điện thoại của ta nhận được một cuộc gọi, nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta lập tức nhận máy.

Khi nghe đến nối dung nó khiến cho ta cảm thấy trống rỗng.

Là giọng của Việt đại lão gia, nghe rất mệt mõi, chẳng còn nghe ra giọng nói khí chất thường ngày.

Ta nhìn lại xung quanh, người ra người vào, âm thanh xì xào to nhỏ, chắc bởi vì như vậy mà ta không thể nghe rõ giọng ở đầu giây bên kia.

- Ông nói gì?_ ta hỏi lại lần nữa
Việt đại lão gia trả lời:
- Tiểu Trân xảy ra tai nạn xe, ngươi mau quay về!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK