• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: YuuNam Chức đã xem tự mình xem tất cả các bộ phim của Mạnh Hân Dĩnh, cô muốn hiểu rõ hơn về hơi thở, giọng điệu và khoảng dừng khi nói chuyện của cô ấy.
Mạnh Hân Dĩnh và Hàn Xuyên nhìn nhau, rồi tiếp tục nói về phân đoạn này.
“Là…”
Nhưng để ổn thỏa hơn, Nam Chức đã đề nghị với Mạnh Hân Dĩnh để cô được đi theo cô ấy quan sát trong một tuần, như vậy sẽ thuận tiện và trực quan hơn trong việc tìm hiểu thói quen ngôn ngữ của Mạnh Hân Dĩnh.
Nam Chức suýt nữa thì phun nước vào mặt ảnh hậu, vội vàng xoay người che miệng lại.
Nam Chức đỡ trán, nghiêm túc nói: “Em với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Nói chính xác thì là hàng xóm.”
Mạnh Hân Dĩnh đã đồng ý, thầy Trần cũng đặc biệt chấp thuận cho Nam Chức được nghỉ phép một tuần.
Nam Chức đã xem tự mình xem tất cả các bộ phim của Mạnh Hân Dĩnh, cô muốn hiểu rõ hơn về hơi thở, giọng điệu và khoảng dừng khi nói chuyện của cô ấy.
Kể từ khi Ngôn Trạm nói xin lỗi trong nhà hàng gia đình lần đó, tất cả hành động của anh đều đạt đến tiêu chuẩn của “người bình thường”, như vậy không tốt sao?
Lần đầu tiên tham gia vào đoàn làm phim, Nam Chức luôn giữ thái độ khiêm tốn và lễ phép.
“Cô…”
Cô cẩn thận quan sát cách làm việc của nhân viên xung quanh mình, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho người ta, khi cần thiết còn chủ động phụ giúp một tay.
“Nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ trở về vào chiều thứ sáu tuần sau.” Anh nói: “Lúc đó sẽ tới đón cô đi làm về.”
Cô mỉm cười nói xin lỗi rồi bấm vào xem.
Sau hai ngày, mọi người trong đoàn làm phim đều biết Mạnh ảnh hậu dẫn theo một cô nàng diễn viên lồng tiếng.

Cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiền hòa và nhiệt tình.
“Chị đoán đúng rồi.” Mạnh Hân Dĩnh mỉm cười.
Cô đáng bị lão Phật gia dí vào trước gương, đúng không?
Ở bên kia.
“Cắt!”
“Sao vậy?”
Người anh em rắn như thép này của Khang Tuyền làm sao theo đuổi được chứ?
Đạo diễn Hàn Xuyên hô dừng, không ngừng gật đầu khen ngợi Mạnh Hân Dĩnh.
Nam Chức trả lời “Không thành vấn đề”.

Đang định khóa màn hình thì Wechat của Ngôn Trạm xuất hiện.
Ngôn Trạm ném túi rác trên tay đi, kéo cô ra sau lưng để bảo vệ.
Năm đó hai người cộng tác rất ăn ý, lần này càng không phải nói.
Hai người bàn luận với nhau về chuyện đó.
—— Không được nghĩ tới chuyện anh sẽ trở thành anh trai của em.
Mạnh Hân Dĩnh tiến tới màn hình để xem lại cảnh vừa rồi.

Cảm xúc, biểu cảm và lời thoại đều OK, nhưng Mạnh Hân Dĩnh vẫn chưa hài lòng với một vài chi tiết và muốn quay lại lần nữa.
Ngôn chó: Người khác thì không nói.

Nhưng mà mẹ, đến mẹ cũng đâm sau lưng con vậy sao! Mẹ đang đào hố cho con đó!
“…”
Nam Chức đứng bên cạnh nghe Mạnh Hân Dĩnh và Hàn Xuyên bàn bạc.

Họ đều là những người cùng nghề, góp ý một vài câu cũng chính là lời vàng ngọc.

Mạnh Hân Dĩnh nhíu mày: Có quỷ mới tin em.
Cô ghi chú vào cuốn sổ nhỏ của mình, nói thầm: “Câu này nếu không có từ ‘le’ sẽ càng quyết tâm và phù hợp với động cơ của nhân vật hơn.”
Ngôn chó: [Vẫn đang ở đài truyền hình sao? Tôi tiện đường tới đón cô]
Nam Chức sợ anh nghĩ rằng cô muốn leo lên vị trí người thân, liền nói: “Không có gì.”
Có lẽ là vì ở nhà nên anh mới buông thả như vậy.

Mái tóc của anh trở nên mềm mại hơn sau khi gội sạch, tóc mái xõa xuống trước trán làm giảm đi nét cứng rắn trên khuôn mặt, mang tới cho anh phong thái nhẹ nhàng và dịu dàng hơn.“…”Cách đó không xa, Ngôn Trạm xách theo túi rác đứng ở cửa ra vào, nhíu mày lại.(*) “Loạt xoạt!Cô mỉm cười nói xin lỗi rồi bấm vào xem.Nhìn xung quanh có biết bao nhiêu người ngang nhiên cầm điện thoại chơi game, người này không thèm quan tâm mà cứ nhắm vào cô giết gà dọa khỉ, cô cũng chỉ có thể chịu trận mà thôi.了“…”Chị, hình tượng ảnh hậu lạnh lùng, sang chảnh đi đâu mất rồi? Sao lại còn đi hóng chuyện nữa vậy.(*) “” (Pinyin: lē, le, liǎo, liào): là trợ từ, thường đứng sau động từ và nằm ở cuối câu, chỉ sự kết thúc.
Như vậy cũng bình thường thôi.
Người đằng sau cô cũng bước nhanh hơn theo tốc độ của cô.

Tay cô có chút run rẩy, số 110 đã được bấm, chỉ cần bấm nút gọi nữa là được.
Tại sao bọn họ luôn trói cô với Ngôn Trạm lại với nhau?
Mạnh Hân Dĩnh tai thính nghe thấy được liền hỏi: “Em biết cuối câu này trong kịch bản có từ ‘le’ sao?”
“Haizz ——”
“Cô ấy đã học thuộc tất cả lời thoại đó.” Joe nói xen vào.
Anh Trần: [Có chuyện gì khó khăn cứ tìm anh Trần]
Nam Chức đã làm việc không ngừng nghỉ suốt một tuần qua.

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc không biết trời đất gì nữa.
Mạnh Hân Dĩnh và Hàn Xuyên nhìn nhau, rồi tiếp tục nói về phân đoạn này.
Nhìn xung quanh có biết bao nhiêu người ngang nhiên cầm điện thoại chơi game, người này không thèm quan tâm mà cứ nhắm vào cô giết gà dọa khỉ, cô cũng chỉ có thể chịu trận mà thôi.
Buổi trưa, đoàn làm phim phát cơm hộp cho mọi người.
Tài xế không muốn phiền phức nên đã hỏi cô xuống xe ở cổng chính được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Hân Dĩnh chăm sóc Nam Chức rất chu đáo, còn một mực giữ cô cùng ăn cơm trong xe bảo mẫu của mình.
“…”
Ngôn Trạm thoáng nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, hỏi: “Vừa rồi cô gọi tôi là gì?”
“Lần này là Wechat của Ngôn Trạm sao?” Mạnh Hân Dĩnh chống cằm, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng ảnh hậu.
Nhớ lại chuyện lúc buổi sáng, Mạnh Hân Dĩnh nói: “Em cảm thấy như thế nào sau khi ghi nhớ tất cả lời thoại và nghe chị nói ngày hôm nay?”
“Không có gì.” Cô lắc đầu: “Nếu không thì tôi làm phiền tài xế trước hai ngày vậy.

Nếu không có chuyện gì thì thôi.”
Nam Chức trả lời: “Văn viết là thứ được đọc ra từ một quyển sách, điều đó là chuyện bình thường.

Nhưng nếu muốn diễn đạt nó một cách tự nhiên như văn nói thì một số trợ động từ và bổ ngữ cần được sửa đổi một cách thích hợp.”
“Chuyện này sao có thể làm phiền tới người ta được chứ?” Nam Chức hỏi lại: “Chỉ có thể ‘làm thịt’ người quen được thôi.”
Ngôn Trạm đẩy kính xuống, để lộ đôi mắt vừa sâu thẳm, vừa đen láy.
“…”
Mạnh Hân Dĩnh gật đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Nam Chức cất điện thoại đi: “Tôi sẽ chú ý hơn.”
Với những người mới chịu học hỏi và có hiểu biết, cô ấy không ngần ngại chỉ bảo, góp ý thêm.

Cả hai vừa trò chuyện vừa ăn uống.
“Giang Nguyên.”
Tiết trời cuối hạ vẫn còn chút nóng bức.
Đúng lúc đó, điện thoại của Nam Chức đổ chuông liên tục.
Các nhà lập kế hoạch đích thân thao túng “kịch bản”, nên cười ở khâu nào, ai được chọn lựa để tạo ra tiếng cười, cứ như vậy mà máy móc giao cho đám người mới bọn họ.
“…”
Cô mỉm cười nói xin lỗi rồi bấm vào xem.
(*) “了” (Pinyin: lē, le, liǎo, liào): là trợ từ, thường đứng sau động từ và nằm ở cuối câu, chỉ sự kết thúc.
Đài truyền hình gửi thông báo huấn luyện tới, mỗi người trong nhóm đều “nhận” được một câu, không phải mọi thứ sẽ được xâu chuỗi với nhau sao?
” (Pinyin: lē, le, liǎo, liào): là trợ từ, thường đứng sau động từ và nằm ở cuối câu, chỉ sự kết thúc.
Nam Chức nhớ ra có một nhà hàng Hồ Nam đang rất nổi tiếng gần đây, lúc về cô phải rủ Trần Diệp An và Viên Tây tới đó ăn thử mới được.

“Sao vậy?” Mạnh Hân Dĩnh thấy Nam Chức nhíu mày liền hỏi: “Có chuyện gì khó giải quyết à?”
Mạnh Hân Dĩnh đã đồng ý, thầy Trần cũng đặc biệt chấp thuận cho Nam Chức được nghỉ phép một tuần.
Nam Chức nói: “Không phải ạ.

Đài truyền hình thông báo tiến hành đào tạo cho các thí sinh tham gia chương trình tạp kỹ lồng tiếng.

Nó đã được lên lịch vào cuối tuần này, mất khoảng một ngày ạ.”
Cô thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn phải cúp điện thoại rồi xuống tàu, đi thẳng về Vân Nặc…
Mạnh Hân Dĩnh hiểu ra, nói: “Vậy thì đi đi.

Chị bây giờ rất yên tâm về em, em đi theo chị tới thứ sáu là được rồi, không cần tới nữa đâu.

Sau này đợi thông báo từ Joe là được.”
Nam Chức đặt điện thoại xuống, nói: “Thực sự không phải mà.

Là nhà sản xuất của chương trình thôi ạ, có chút phiền phức.”
“…”
“Lăng tổng?”
~
Cô còn đang muốn đợi nam chính nhập đoàn để xin chữ ký bán lấy tiền mà.
Đã ở trong này rồi, tài vận không thể lệch được.
Nhưng miệng và não sinh ra trên cơ thể người ta, cô không thể kiểm soát nó được.

Tham gia chương trình là công việc do công ty giao cho cô, cô không có quyền nói “không”.
Đôi khi cô bận không có thời gian trả lời, anh vẫn đều đặn gửi tin nhắn tới.
“Cảm ơn chị Mạnh.” Nam Chức vặn nắp chai nước khoáng rồi uống một ngụm.
Nhưng để ổn thỏa hơn, Nam Chức đã đề nghị với Mạnh Hân Dĩnh để cô được đi theo cô ấy quan sát trong một tuần, như vậy sẽ thuận tiện và trực quan hơn trong việc tìm hiểu thói quen ngôn ngữ của Mạnh Hân Dĩnh.
Cái gọi là “huấn luyện” thật ra là để nói về “kịch bản”.
“Chị đã chọn em rồi thì không cần lo lắng chuyện gì đâu.” Mạnh Hân Dĩnh nói: “Cơ mà vừa rồi chị thấy Ngôn Trạm gửi tin nhắn Wechat tới cho em.

Em với Ngôn Trạm đã có tiến triển rồi sao?”
“Sao vậy?” Mạnh Hân Dĩnh thấy Nam Chức nhíu mày liền hỏi: “Có chuyện gì khó giải quyết à?”
Cô ghi chú vào cuốn sổ nhỏ của mình, nói thầm: “Câu này nếu không có từ ‘le’ sẽ càng quyết tâm và phù hợp với động cơ của nhân vật hơn.”
“Tôi sẽ bảo tài xế đưa đón cô mỗi ngày.”
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ ——”
Trên đường, Viên Tây hỏi các cô có thể đổi ngày ăn đồ Hồ Nam sang tối thứ năm được không? Cô ấy mới đăng ký một lớp học trực tuyến, mấy ngày tới không đi được.
Nam Chức suýt nữa thì phun nước vào mặt ảnh hậu, vội vàng xoay người che miệng lại.
Anh trai, hình như anh diễn hơi sâu rồi đó.
Trợ lý đưa khăn giấy cho cô, Mạnh Hân Dĩnh cười nói: “Da mặt em mỏng thật đó.”
Không phải, thực sự không phải, bọn cô đâu có gì đâu.
“…”
Không phải, thực sự không phải, bọn cô đâu có gì đâu.
Nhưng hôm kia, cô nhận được điện thoại của Tăng Tuyền.
Cô với Ngôn Trạm tiến triển hơn? Tin đồn này bắt nguồn từ đâu vậy?
Mạnh Hân Dĩnh nhìn khuôn mặt ửng hồng và biểu cảm ngượng ngùng của cô gái trước mắt, xem chừng là chưa túm được rồi.
Loạt xoạt!
Như vậy cũng bình thường thôi.
Nam Chức sửng sốt.

Anh lại nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ bay tới Tokyo, thứ sáu tuần sau mới về.

Việc đưa đón chỉ là tạm thời thôi.”
Người anh em rắn như thép này của Khang Tuyền làm sao theo đuổi được chứ?
Taxi tiến tới phòng bảo vệ của Vân Nặc.
“Để người từng trải là chị cho em một lời khuyên, nếu thích thì cứ thử xem, nào có thánh chỉ hay mệnh lệnh nào buộc hai người phải bên nhau cả đời đâu.

Con người mà, vẫn nên tận hưởng vui vẻ trước mắt đi.”
Thời gian không còn sớm, Nam Chức gọi xe taxi trở về Vân Nặc.
“…”
Chị, hình tượng ảnh hậu lạnh lùng, sang chảnh đi đâu mất rồi? Sao lại còn đi hóng chuyện nữa vậy.
Chị, thực sự là không có mà.
“Cô nói gì cơ?”
Giọng điệu của Trần Diệp An có phần lười biếng, có lẽ là vẫn đang nằm trên giường: “Tớ chỉ muốn nói là, lần sau cậu đi công tác thì để lão Phật gia cho mèo ăn được không.

Anh ta sống ngay bên cạnh nhà cậu, thuận tiện quá còn gì?”
Nam Chức đang định giải thích thì Mạnh Hân Dĩnh lại nói: “Có phải em không chịu đựng nổi tính cách của Ngôn Trạm đúng không? Có thể nói cho chị biết Ngôn Trạm đã theo đuổi em như nào được không? Chị không thể tưởng tượng được tảng băng thích người khác như thế nào.”
Trợ lý đưa khăn giấy cho cô, Mạnh Hân Dĩnh cười nói: “Da mặt em mỏng thật đó.”
“Cảm ơn chị Mạnh.” Nam Chức vặn nắp chai nước khoáng rồi uống một ngụm.
“…”
“…”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
“Đúng vậy.” Trần Diệp An nói: “Hôm nọ tớ giúp Tây ngốc phát tờ rơi, tớ đã nhìn thấy anh ta ở trường đại học Ngoại Ngữ.

Lái một chiếc xe sang trọng đến đón nữ sinh, còn có một đám người nữa vây quanh, tớ đoán nữ sinh kia cũng không tầm thường đâu.”
Chị, hình tượng ảnh hậu lạnh lùng, sang chảnh đi đâu mất rồi? Sao lại còn đi hóng chuyện nữa vậy.
Sau đó Nam Chức và Trần Diệp An không nói nữa vì tàu điện ngầm đã tới nơi.
Nam Chức đỡ trán, nghiêm túc nói: “Em với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Nói chính xác thì là hàng xóm.”
Anh không thấy mệt mỏi với việc gửi mấy tin nhắn này mỗi ngày sao?
Nam Chức: [Không cần đâu, tôi đang trên đường về nhà rồi]
Mạnh Hân Dĩnh nhíu mày: Có quỷ mới tin em.
Đài truyền hình gửi thông báo huấn luyện tới, mỗi người trong nhóm đều “nhận” được một câu, không phải mọi thứ sẽ được xâu chuỗi với nhau sao?
“…”
Còn tỏa ra phong thái mạnh mẽ “bá đạo tổng tài chính là tôi, tôi tuyệt vời như vậy đó” khiến Nam Chức phải lùi lại phía sau hai bước.
Điện thoại lại vang lên lần nữa.

Nam Chức bất lực cầm lên, Giang Nguyên đã đặc biệt tag tên cô trong nhóm.
Sau hai ngày, mọi người trong đoàn làm phim đều biết Mạnh ảnh hậu dẫn theo một cô nàng diễn viên lồng tiếng.

Cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiền hòa và nhiệt tình.
Không có bất cứ sự chuyên nghiệp nào.
Sao người này có thể phiền phức như vậy chứ?
Nhân viên công tác gọi cô nhưng cô không nghe thấy.
“Lần này là Wechat của Ngôn Trạm sao?” Mạnh Hân Dĩnh chống cằm, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng ảnh hậu.
“…”
Nam Chức im lặng, đột nhiên thấy chột dạ.


Cô khóa màn hình lại.
Mẹ Ngôn: Chẹp, mẹ thích như vậy đó.

Hơn nữa, chẳng phải tự con gây ra sao.
Thật ra là có Wechat của Ngôn Trạm.
Không biết có phải lão Phật gia bị trúng gió hay không, kể từ lúc cô tới phim trường, bất kể sáng, trưa hay tối anh đều gửi Wechat tới hỏi thăm.
Trần Diệp An đau đầu, hét lớn: “Anh ta còn muốn được cậu nhờ là đằng khác!”
Đạo diễn Hàn Xuyên hô dừng, không ngừng gật đầu khen ngợi Mạnh Hân Dĩnh.
Ăn cơm chưa, công việc có thuận lợi không, chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ… Đề tài này cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, khiến cô nghĩ rằng bà ngoại mình đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc cháu gái của bà.
Nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu lên.
“Bỏ đi, không nói nữa.” Trần Diệp An thở dài: “Tớ sẽ chờ đến khi cậu thông não.”
Đôi khi cô bận không có thời gian trả lời, anh vẫn đều đặn gửi tin nhắn tới.
“Chị đoán đúng rồi.” Mạnh Hân Dĩnh mỉm cười.
“Anh làm gì vậy?” Nam Chức mím môi dưới.
Năm đó hai người cộng tác rất ăn ý, lần này càng không phải nói.
Nam Chức đặt điện thoại xuống, nói: “Thực sự không phải mà.

Là nhà sản xuất của chương trình thôi ạ, có chút phiền phức.”
Mạnh Hân Dĩnh gật đầu.
“Nhà sản xuất?” Mạnh Hân Dĩnh quen biết không ít người: “Tên là gì vậy?”
[Ừ.]
“Giang Nguyên.”
Cô với Ngôn Trạm tiến triển hơn? Tin đồn này bắt nguồn từ đâu vậy?
Mạnh Hân Dĩnh nghe xong hai chữ này chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng cô ấy không thể nhớ ra là ai.
Sao người này có thể phiền phức như vậy chứ?
*
Nam Chức thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi.
Một tuần quan sát kết thúc, Nam Chức quay lại thành phố B.
“Ừ.” Anh quay lại nói: “Cả người đều mặc đồ đen, còn đội mũ lưỡi trai.”
Cô nóng lòng muốn về nhà để hít thở tiên khí của Quýt nhỏ!
Chức Chức: [Khoảng thời gian này anh Trần đã rất vất vả tới cho mèo ăn hộ em rồi, nhất định sẽ mời cơm]
Người nào đó đang cầm điện thoại chờ người nào đó trả lời liền hắt xì một cái.
Anh Trần: [Lắm chuyện]
Đã ở trong này rồi, tài vận không thể lệch được.
Anh Trần: [Có chuyện gì khó khăn cứ tìm anh Trần]
Cô nóng lòng muốn về nhà để hít thở tiên khí của Quýt nhỏ!
Chức Chức: [Yêu anh.JPG]
Nam Chức nhớ ra có một nhà hàng Hồ Nam đang rất nổi tiếng gần đây, lúc về cô phải rủ Trần Diệp An và Viên Tây tới đó ăn thử mới được.
Không khí tràn ngập hơi ẩm xen lẫn mùi cỏ đồng nội, như mang theo tiếng gọi đặc biệt cử —— Quê nhà.
Cô tìm lại bài giới thiệu nhà hàng đó rồi gửi vào trong nhóm nhỏ, kết quả Trần Diệp An lại trực tiếp gọi tới.
Mạnh Hân Dĩnh hiểu ra, nói: “Vậy thì đi đi.

Chị bây giờ rất yên tâm về em, em đi theo chị tới thứ sáu là được rồi, không cần tới nữa đâu.

Sau này đợi thông báo từ Joe là được.”
Cô bị oan nha, cô cũng đâu muốn tham gia chương trình này đâu.
“Sao vậy?”
Giọng điệu của Trần Diệp An có phần lười biếng, có lẽ là vẫn đang nằm trên giường: “Tớ chỉ muốn nói là, lần sau cậu đi công tác thì để lão Phật gia cho mèo ăn được không.

Anh ta sống ngay bên cạnh nhà cậu, thuận tiện quá còn gì?”
Kiệt Tử cười nhạt, liếc nhìn Nam Chức rồi tiếp tục nói về “kịch bản”.
“Chuyện này sao có thể làm phiền tới người ta được chứ?” Nam Chức hỏi lại: “Chỉ có thể ‘làm thịt’ người quen được thôi.”
Trần Diệp An đau đầu, hét lớn: “Anh ta còn muốn được cậu nhờ là đằng khác!”
Trước khi tạm biệt, Ngôn Trạm gọi cô lại.
Nam Chức giật mình mà hạ điện thoại xuống.
Đúng lúc đó, điện thoại của Nam Chức đổ chuông liên tục.
Đã xảy ra chuyện gì với những người xung quanh cô vậy?
Không biết có phải lão Phật gia bị trúng gió hay không, kể từ lúc cô tới phim trường, bất kể sáng, trưa hay tối anh đều gửi Wechat tới hỏi thăm.
Tại sao bọn họ luôn trói cô với Ngôn Trạm lại với nhau?
Kể từ khi Ngôn Trạm nói xin lỗi trong nhà hàng gia đình lần đó, tất cả hành động của anh đều đạt đến tiêu chuẩn của “người bình thường”, như vậy không tốt sao?
“Cắt!”
Nam Chức: [Xong việc rồi.

Cảm ơn vì đã quan tâm /Mỉm cười/]
Chẳng lẽ người ta trở nên bình thường thì bọn họ không quen sao?
Chị, thực sự là không có mà.
Cô đáng bị lão Phật gia dí vào trước gương, đúng không?
“Bỏ đi, không nói nữa.” Trần Diệp An thở dài: “Tớ sẽ chờ đến khi cậu thông não.”
Nam Chức phản bác: “Não tớ luôn thông suốt.”
“Mang Mang, tính cách của đứa nhỏ Ngôn Trạm này khá lạnh nhạt và không giỏi biểu đạt.

Nó có chỗ nào không đúng thì dì Tuyền xin lỗi con.

Dì đã phê bình nó rất nhiều rồi, nó cũng biết sai rồi, giờ đang học cách trở thành một người anh trai tốt.

Con cho nó chút thời gian nhé.”
Trần Diệp An đau đầu.

Cô ấy nhẫn nhịn nói: “Tớ không tranh cãi với cậu nữa.

À nói cho cậu biết chuyện này, tớ đã nhìn thấy Lăng thiếu gia.”
“Lăng tổng?”
“Đúng vậy.” Trần Diệp An nói: “Hôm nọ tớ giúp Tây ngốc phát tờ rơi, tớ đã nhìn thấy anh ta ở trường đại học Ngoại Ngữ.

Lái một chiếc xe sang trọng đến đón nữ sinh, còn có một đám người nữa vây quanh, tớ đoán nữ sinh kia cũng không tầm thường đâu.”
Hai người bàn luận với nhau về chuyện đó.
Trần Diệp An đau đầu.

Cô ấy nhẫn nhịn nói: “Tớ không tranh cãi với cậu nữa.

À nói cho cậu biết chuyện này, tớ đã nhìn thấy Lăng thiếu gia.”

Sau đó Nam Chức và Trần Diệp An không nói nữa vì tàu điện ngầm đã tới nơi.
Ngửi thấy mùi gỗ mộc, Nam Chức lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều: “Có người đi theo đằng sau tôi sao?”
Với việc Tăng Tuyền quan tâm đến cô như thế nào, nói không chừng ngày mai sẽ có một đám vệ sĩ được phái tới để hộ tống cô mất.
Cô thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn phải cúp điện thoại rồi xuống tàu, đi thẳng về Vân Nặc…
Mạnh Hân Dĩnh nhìn khuôn mặt ửng hồng và biểu cảm ngượng ngùng của cô gái trước mắt, xem chừng là chưa túm được rồi.
Thứ sáu mệt mỏi trôi qua rất nhanh chóng.
Mạnh Hân Dĩnh tiến tới màn hình để xem lại cảnh vừa rồi.

Cảm xúc, biểu cảm và lời thoại đều OK, nhưng Mạnh Hân Dĩnh vẫn chưa hài lòng với một vài chi tiết và muốn quay lại lần nữa.
Nam Chức nghĩ một khu chung cư cao cấp như này thì công tác an ninh chắc chắn sẽ không kém như vậy đâu, cho nên cô cũng không quá bận tâm mà tiếp tục đi về phía trước.
Nam Chức dọn dẹp lại mọi thứ ở nhà rồi đến đài truyền hình để tham gia huấn luyện vào thứ bảy.
Nam Chức không muốn lãng phí thời gian nên đã lấy cuốn sổ nhỏ ra xem lại những trải nghiệm tâm đắc kể từ ngày tham gia vào đoàn phim, trong đó còn có cả những điểm lưu ý mà Mạnh Hân Dĩnh đã góp ý.
Đối phương một lần nữa mở quyển sổ ra, phàn nàn: “Thật không hiểu tại sao ai cũng có thể được chọn cơ chứ.

Cũng đâu có đáp ứng đủ điều kiện đâu!”
Cái gọi là “huấn luyện” thật ra là để nói về “kịch bản”.
Các nhà lập kế hoạch đích thân thao túng “kịch bản”, nên cười ở khâu nào, ai được chọn lựa để tạo ra tiếng cười, cứ như vậy mà máy móc giao cho đám người mới bọn họ.
Không có bất cứ sự chuyên nghiệp nào.
Hóa ra tất cả những quan tâm này đều là do anh đang cố gắng trở thành một người anh trai tốt.
Nam Chức không muốn lãng phí thời gian nên đã lấy cuốn sổ nhỏ ra xem lại những trải nghiệm tâm đắc kể từ ngày tham gia vào đoàn phim, trong đó còn có cả những điểm lưu ý mà Mạnh Hân Dĩnh đã góp ý.
Nhân viên công tác gọi cô nhưng cô không nghe thấy.
“Cô ấy đã học thuộc tất cả lời thoại đó.” Joe nói xen vào.
“Việc này liên quan đến chất lượng của chương trình đấy, cô có thể nghiêm túc hơn được không hả?” Đối phương trách cứ.
“…”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Nam Chức cất điện thoại đi: “Tôi sẽ chú ý hơn.”
Nhìn xung quanh có biết bao nhiêu người ngang nhiên cầm điện thoại chơi game, người này không thèm quan tâm mà cứ nhắm vào cô giết gà dọa khỉ, cô cũng chỉ có thể chịu trận mà thôi.
Đối phương một lần nữa mở quyển sổ ra, phàn nàn: “Thật không hiểu tại sao ai cũng có thể được chọn cơ chứ.

Cũng đâu có đáp ứng đủ điều kiện đâu!”
Ngay khi lời này được nói ra, cả căn phòng lập tức yên lặng trong một giây.
Không phải là cô nhát gan mà bởi vì ở Mỹ, chuyện bị tội phạm kéo đi mà không biết gì là chuyện xảy ra gần như từng giây —— Cô thà chuyện bé xé ra chuyện to còn hơn là phớt lờ.
“…”
Tuy Nam Chức không quá sợ hãi nhưng cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
Cô bị oan nha, cô cũng đâu muốn tham gia chương trình này đâu.
Mạnh Hân Dĩnh chăm sóc Nam Chức rất chu đáo, còn một mực giữ cô cùng ăn cơm trong xe bảo mẫu của mình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Việc này liên quan đến chất lượng của chương trình đấy, cô có thể nghiêm túc hơn được không hả?” Đối phương trách cứ.
Giang Nguyên tiến tới vào lúc này, nhìn thấy Nam Chức đang đứng, nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống đi, có vấn đề gì thì lúc nghỉ có thể tới tìm tôi.

Kiệt Tử, cậu tức giận cũng không cần bộc lộ rõ như vậy đâu.

Đều là người mới chưa từng trải, nhắc nhở một chút là được rồi.”
Kiệt Tử cười nhạt, liếc nhìn Nam Chức rồi tiếp tục nói về “kịch bản”.
Cuộc họp kịch bản kéo dài đến 9 giờ tối.
Khi cuộc họp kết thúc, cho dù là người cuồng nhiệt nhất cũng đều ỉu xìu.
Nam Chức đang định giải thích thì Mạnh Hân Dĩnh lại nói: “Có phải em không chịu đựng nổi tính cách của Ngôn Trạm đúng không? Có thể nói cho chị biết Ngôn Trạm đã theo đuổi em như nào được không? Chị không thể tưởng tượng được tảng băng thích người khác như thế nào.”
“Không được nghĩ tới.”
Nam Chức thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi.
Cô nhận ra những người ở đây đều tỏ vẻ khó chịu với cô sau khi nghe những lời Kiệt Tử nói.
Ngôn chó: [Xong việc chưa?]
Cô nghe nhầm sao?
Nhưng miệng và não sinh ra trên cơ thể người ta, cô không thể kiểm soát nó được.

Tham gia chương trình là công việc do công ty giao cho cô, cô không có quyền nói “không”.
Thời gian không còn sớm, Nam Chức gọi xe taxi trở về Vân Nặc.
Trên đường, Viên Tây hỏi các cô có thể đổi ngày ăn đồ Hồ Nam sang tối thứ năm được không? Cô ấy mới đăng ký một lớp học trực tuyến, mấy ngày tới không đi được.
Nam Chức trả lời “Không thành vấn đề”.

Đang định khóa màn hình thì Wechat của Ngôn Trạm xuất hiện.
Anh thật biết tìm ra mấu chốt của vấn đề đó.
Chức Chức: [Khoảng thời gian này anh Trần đã rất vất vả tới cho mèo ăn hộ em rồi, nhất định sẽ mời cơm]
Cô thở ra một cách nặng nhọc, giống như đang muốn nôn hết sự mệt nhọc trong cơ thể ra.
Ngôn chó: [Xong việc chưa?]
“…”
Anh không thấy mệt mỏi với việc gửi mấy tin nhắn này mỗi ngày sao?
Mới đầu, ngoài sự khó hiểu ra thì Nam Chức cũng cho rằng Ngôn Trạm đang “theo đuổi” cô.
Nhưng hôm kia, cô nhận được điện thoại của Tăng Tuyền.
Nam Chức đứng bên cạnh nghe Mạnh Hân Dĩnh và Hàn Xuyên bàn bạc.

Họ đều là những người cùng nghề, góp ý một vài câu cũng chính là lời vàng ngọc.
—— Cô bị bối rối.
Mới đầu, ngoài sự khó hiểu ra thì Nam Chức cũng cho rằng Ngôn Trạm đang “theo đuổi” cô.
Chức Chức: [Yêu anh.JPG]
Nhưng mà tiếng bước chân phía sau cô ngày càng rõ hơn khi cô tiến về phía trước.
“Mang Mang, tính cách của đứa nhỏ Ngôn Trạm này khá lạnh nhạt và không giỏi biểu đạt.

Nó có chỗ nào không đúng thì dì Tuyền xin lỗi con.

Dì đã phê bình nó rất nhiều rồi, nó cũng biết sai rồi, giờ đang học cách trở thành một người anh trai tốt.

Con cho nó chút thời gian nhé.”
“Nhà sản xuất?” Mạnh Hân Dĩnh quen biết không ít người: “Tên là gì vậy?”
Hóa ra tất cả những quan tâm này đều là do anh đang cố gắng trở thành một người anh trai tốt.
Ở bên kia.
Người nào đó đang cầm điện thoại chờ người nào đó trả lời liền hắt xì một cái.
Nam Chức thở dài rồi gõ chữ.
Nam Chức: [Xong việc rồi.

Cảm ơn vì đã quan tâm /Mỉm cười/]
Buổi trưa, đoàn làm phim phát cơm hộp cho mọi người.
Ngôn chó: [Vẫn đang ở đài truyền hình sao? Tôi tiện đường tới đón cô]
Thứ sáu mệt mỏi trôi qua rất nhanh chóng.
Nam Chức: [Không cần đâu, tôi đang trên đường về nhà rồi]
Sau đó, Nam Chức định lướt Weibo thì Ngôn Trạm trả lời lại ——
Đã xảy ra chuyện gì với những người xung quanh cô vậy?
Ngôn Trạm lấy điện thoại ra: “Tôi để mẹ tôi nói chuyện với cô nhé?”
[Ừ.]
Taxi tiến tới phòng bảo vệ của Vân Nặc.
Cô sửng sốt không phải vì chuyện có người đưa đón!
Tài xế không muốn phiền phức nên đã hỏi cô xuống xe ở cổng chính được không?
—— Cô bị bối rối.
Cũng đã muộn rồi nên Nam Chức không muốn làm phiền người lạ chỉ bởi vì vấn đề nhỏ này, vì vậy cô đã trả tiền rồi xuống xe ở cổng chính.
Tiết trời cuối hạ vẫn còn chút nóng bức.
Không khí tràn ngập hơi ẩm xen lẫn mùi cỏ đồng nội, như mang theo tiếng gọi đặc biệt cử —— Quê nhà.
“Khoa trương quá rồi, không sao đâu.” Nam Chức nói: “Nói không chừng là do tôi sợ bóng sợ gió thôi, báo cho chủ thầu một tiếng là được rồi.”
Nam Chức đã làm việc không ngừng nghỉ suốt một tuần qua.

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc không biết trời đất gì nữa.
“Haizz ——”
Cô thở ra một cách nặng nhọc, giống như đang muốn nôn hết sự mệt nhọc trong cơ thể ra.
Loạt xoạt!
Sau lưng chợt vang lên tiếng động.


Nam Chức quay đầu lại, xung quanh không có ai, đến một cái bóng cũng không có.
Cô nghe nhầm sao?
Nam Chức nghĩ một khu chung cư cao cấp như này thì công tác an ninh chắc chắn sẽ không kém như vậy đâu, cho nên cô cũng không quá bận tâm mà tiếp tục đi về phía trước.
Với những người mới chịu học hỏi và có hiểu biết, cô ấy không ngần ngại chỉ bảo, góp ý thêm.

Cả hai vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Ngôn Trạm liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc bén.
Nhưng mà tiếng bước chân phía sau cô ngày càng rõ hơn khi cô tiến về phía trước.
Không phải là cô nhát gan mà bởi vì ở Mỹ, chuyện bị tội phạm kéo đi mà không biết gì là chuyện xảy ra gần như từng giây —— Cô thà chuyện bé xé ra chuyện to còn hơn là phớt lờ.
Nam Chức bước nhanh về phía trước, tay lần mò điện thoại trong túi xách.
Nam Chức bất lực, lẩm bẩm: “Quả xứng đáng với cái danh anh trai.”
Người đằng sau cô cũng bước nhanh hơn theo tốc độ của cô.

Tay cô có chút run rẩy, số 110 đã được bấm, chỉ cần bấm nút gọi nữa là được.
“Nam Chức.”
Nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu lên.
Giang Nguyên tiến tới vào lúc này, nhìn thấy Nam Chức đang đứng, nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống đi, có vấn đề gì thì lúc nghỉ có thể tới tìm tôi.

Kiệt Tử, cậu tức giận cũng không cần bộc lộ rõ như vậy đâu.

Đều là người mới chưa từng trải, nhắc nhở một chút là được rồi.”
Cách đó không xa, Ngôn Trạm xách theo túi rác đứng ở cửa ra vào, nhíu mày lại.
Cô tìm lại bài giới thiệu nhà hàng đó rồi gửi vào trong nhóm nhỏ, kết quả Trần Diệp An lại trực tiếp gọi tới.
“Cô…”
Ngôn Trạm ném túi rác trên tay đi, kéo cô ra sau lưng để bảo vệ.
Sự xuất hiện của Ngôn Trạm khiến cô có khoảng không để thở.

Hai người cùng nhau lên tầng, mọi chuyện đều yên bình.
Ngửi thấy mùi gỗ mộc, Nam Chức lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều: “Có người đi theo đằng sau tôi sao?”
Ngôn Trạm liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc bén.
Nam Chức dọn dẹp lại mọi thứ ở nhà rồi đến đài truyền hình để tham gia huấn luyện vào thứ bảy.
Khi cuộc họp kết thúc, cho dù là người cuồng nhiệt nhất cũng đều ỉu xìu.
“Ừ.” Anh quay lại nói: “Cả người đều mặc đồ đen, còn đội mũ lưỡi trai.”
“…”
Thật sự có trộm!
Ngôn Trạm xoay người, bóng dáng cao lớn bao lấy dáng người mảnh mai của cô, nói: “Về nhà trước đi.

Tôi sẽ gọi điện thông báo cho chủ thầu.”
“Vâng.”
Cuộc họp kịch bản kéo dài đến 9 giờ tối.
Tuy Nam Chức không quá sợ hãi nhưng cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
Sự xuất hiện của Ngôn Trạm khiến cô có khoảng không để thở.

Hai người cùng nhau lên tầng, mọi chuyện đều yên bình.
Trước khi tạm biệt, Ngôn Trạm gọi cô lại.
“Tôi sẽ bảo tài xế đưa đón cô mỗi ngày.”
Nam Chức sửng sốt.

Anh lại nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ bay tới Tokyo, thứ sáu tuần sau mới về.

Việc đưa đón chỉ là tạm thời thôi.”
“…”
Cô sửng sốt không phải vì chuyện có người đưa đón!
“Khoa trương quá rồi, không sao đâu.” Nam Chức nói: “Nói không chừng là do tôi sợ bóng sợ gió thôi, báo cho chủ thầu một tiếng là được rồi.”
Ngôn Trạm lấy điện thoại ra: “Tôi để mẹ tôi nói chuyện với cô nhé?”
“…”
Anh thật biết tìm ra mấu chốt của vấn đề đó.
Nam Chức bước nhanh về phía trước, tay lần mò điện thoại trong túi xách.
Cách đó không xa, Ngôn Trạm xách theo túi rác đứng ở cửa ra vào, nhíu mày lại.
Với việc Tăng Tuyền quan tâm đến cô như thế nào, nói không chừng ngày mai sẽ có một đám vệ sĩ được phái tới để hộ tống cô mất.
Nam Chức nói: “Không phải ạ.

Đài truyền hình thông báo tiến hành đào tạo cho các thí sinh tham gia chương trình tạp kỹ lồng tiếng.

Nó đã được lên lịch vào cuối tuần này, mất khoảng một ngày ạ.”
Nam Chức bất lực, lẩm bẩm: “Quả xứng đáng với cái danh anh trai.”
“Cô nói gì cơ?”
Nhớ lại chuyện lúc buổi sáng, Mạnh Hân Dĩnh nói: “Em cảm thấy như thế nào sau khi ghi nhớ tất cả lời thoại và nghe chị nói ngày hôm nay?”
“Không có gì.” Cô lắc đầu: “Nếu không thì tôi làm phiền tài xế trước hai ngày vậy.

Nếu không có chuyện gì thì thôi.”
Ngôn Trạm đi tới.
Còn tỏa ra phong thái mạnh mẽ “bá đạo tổng tài chính là tôi, tôi tuyệt vời như vậy đó” khiến Nam Chức phải lùi lại phía sau hai bước.
“Cô vừa gọi tôi là gì cơ?”
Nam Chức sợ anh nghĩ rằng cô muốn leo lên vị trí người thân, liền nói: “Không có gì.”
Ngôn Trạm đẩy kính xuống, để lộ đôi mắt vừa sâu thẳm, vừa đen láy.
Có lẽ là vì ở nhà nên anh mới buông thả như vậy.

Mái tóc của anh trở nên mềm mại hơn sau khi gội sạch, tóc mái xõa xuống trước trán làm giảm đi nét cứng rắn trên khuôn mặt, mang tới cho anh phong thái nhẹ nhàng và dịu dàng hơn.
“Anh làm gì vậy?” Nam Chức mím môi dưới.
Ngôn Trạm thoáng nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, hỏi: “Vừa rồi cô gọi tôi là gì?”
“Là…”
“Không được nghĩ tới.”
“Hả?”
Có lẽ là vì ở nhà nên anh mới buông thả như vậy.

Mái tóc của anh trở nên mềm mại hơn sau khi gội sạch, tóc mái xõa xuống trước trán làm giảm đi nét cứng rắn trên khuôn mặt, mang tới cho anh phong thái nhẹ nhàng và dịu dàng hơn.
—— Không được nghĩ tới chuyện anh sẽ trở thành anh trai của em.
Nam Chức giật mình mà hạ điện thoại xuống.
Ngôn Trạm nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa.
“Cô vừa gọi tôi là gì cơ?”
“Nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ trở về vào chiều thứ sáu tuần sau.” Anh nói: “Lúc đó sẽ tới đón cô đi làm về.”
“…”
“…”
Ăn cơm chưa, công việc có thuận lợi không, chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ… Đề tài này cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, khiến cô nghĩ rằng bà ngoại mình đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc cháu gái của bà.
Anh trai, hình như anh diễn hơi sâu rồi đó.
Cô cẩn thận quan sát cách làm việc của nhân viên xung quanh mình, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho người ta, khi cần thiết còn chủ động phụ giúp một tay.
Sau lưng chợt vang lên tiếng động.

Nam Chức quay đầu lại, xung quanh không có ai, đến một cái bóng cũng không có.
~
Cô nhận ra những người ở đây đều tỏ vẻ khó chịu với cô sau khi nghe những lời Kiệt Tử nói.
Ngay khi lời này được nói ra, cả căn phòng lập tức yên lặng trong một giây.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn chó: Người khác thì không nói.

Nhưng mà mẹ, đến mẹ cũng đâm sau lưng con vậy sao! Mẹ đang đào hố cho con đó!
*
Mẹ Ngôn: Chẹp, mẹ thích như vậy đó.

Hơn nữa, chẳng phải tự con gây ra sao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK