• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một tiếng cười giễu cợt này lọt vào trong tai của Triệu Long có vẻ chói tai cực.

Quay đầu, lập tức nhìn thấy Từ Phương đứng khoanh tay, đùa cợt nhìn vào hắn ta, cặp chân mày kia còn
nhướng lên một cái, thái độ cực kỳ cợt nhả.

Thái độ như vậy ai có thể chịu được, đối phương lại còn là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ.

Triệu Long nhịn không được.

Lúc này lập tức đi đến chỗ Từ Phương, nghiêm mặt hỏi với giọng cực kỳ lạnh lẽo.

“Ngươi tỏ thái độ này là có ý gì?”
Từ Phương giương mắt, nhàn nhạt nhìn Triệu Long, nói:
“Không có ý gì?”
“Không có ý gì! Là có ý gì?”
Triệu Long cảm giác trong lòng bùng lên một bụng lửa, nếu không phải suy nghĩ hòa khí sinh tài cho Linh Bảo các, hắn ta đã sớm tung ra một quyền dạy Từ Phương cách làm người rồi.

“Hà hà, ngươi xem tên đó, vừa mới nãy thì chọc lão già Trần Cuồng Đao, bây giờ lại chọc Triệu Long, hắn ta muốn tự sát sao?”
“Chắc vậy đấy, lại phải nhờ bằng hữu của hắn bỏ tiền để mua mạng hắn thôi”
“Ai dô, đừng nói chứ, bằng hữu kia của hắn thực sự đại gia nha, tên ngốc này lại có thể có một người bạn đại gia như vậy, con mẹ nó thật ngưỡng mộ...”
Quần chúng ăn dưa ở xung quanh lại hăng hái lên, xúm lại mồm năm miệng mười nói.

Bọn họ nhìn qua Từ Phương giống như nhìn một kẻ ngu đần, mà cái kẻ ngu đần này lại còn đang gây hấn với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!
Luyện Khí kỳ khiêu khích Kim Đan kỳ, tình cảnh này đúng là ngàn năm khó gặp, tất nhiên phải vây xem kín kẽ, bình phẩm từ đầu đến chân.

Bây giờ Phương Ngôn cũng muốn khóc thét.

Vẻ mặt u oán nhìn qua Từ Phương.

Trời ơi giết ta đi, ngươi nói xem một tên Luyện Khí kỳ như ngươi ở trước mặt một đám đại lão Kim Đan kỳ không thể khiêm tốn một chút sao?
Tất cả mọi người ở đây đều có thể dùng một đầu ngón tay ấn chết ngươi đấy, ngươi biết không? Phương Ngôn rất muốn hộc máu, đã vậy còn thấy Từ Phương vẫn bình chân như vại mà huýt sáo.

Lúc này hắn ta suýt ngất luôn.

Thấy sắc mặt Triệu Long càng ngày càng kém, hắn ta vội vàng đi đến cạnh Triệu Long, nói:
“Ngươi đừng so đo với hắn.

Hắn...!là một tên thiểu năng trí tuệ...!Thật đấy.

Phương Ngôn nghiêm túc nói.

Lần này đến phiên Từ Phương suýt hộc máu, hắn biến thành thiểu năng trí tuệ từ lúc nào, vì sao hắn lại không biết hả.

Phương Ngôn thấy vẻ mặt Triệu Long vẫn không dịu xuống, lại vội vàng đưa cho Triệu Long một bình Phá Anh đan.

“Đây là một bình Phá Anh đan, có thể mua tính mạng vị huynh đệ kia của ta không?”
Phá Anh đan, nhu yếu phẩm khi Kim Đan kỳ đột phá tới Nguyên Anh kỳ, có thể tăng xác suất thành công thêm 10%.

Thứ này đối với Triệu Long đã ở vào Kim Đan hậu kỳ chính là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu.

Huống chi là kiểu từ trên trời rơi xuống trong tay hắn như vậy.

Lúc này sắc mặt cũng hòa hoãn, tính khí cũng không còn nóng nảy.

“Được rồi được rồi, ta đã biết, nhưng mà ta cũng phải cảnh tỉnh ngươi một câu, loại người ngốc này tốt nhất nên để hắn ta ở lại trong nhà, đi ra ngoài rất dễ gây rắc rối, cũng không phải tất cả mọi người đều có tính khí tốt giống ta đâu.

Nguy cơ được giải trừ, Phương Ngôn thở dài một hơi.


Lăng Thanh Thù ở bên cạnh Từ Phương xem một màn này, nhịn không được nói: “Đó là một bình Phá Anh Đan đấy, Phương Ngôn thế mà lại tặng không cho người khác.”
Lăng Thanh Thù vừa nói vừa dậm chân, bộ dáng ra vẻ đáng tiếc.

Từ Phương khinh thường: “Một bình Phá Anh đan mà thôi, đợi đến lúc ngươi đột phá Nguyên Anh, ngươi muốn bao nhiêu ta cho ngươi luyện bấy nhiêu”
“Lão tổ, người nói thật!” Lăng Thanh Thù một mặt kinh hỉ.

“Ta có lừa ngươi bao giờ không?” Từ Phương nói.

Phương Ngôn cùng Triệu Long thương lượng xong sau đó đi về bên cạnh Từ Phương.

Nhìn thấy dáng vẻ không đếm xỉa tới kia của Từ Phương, khóe miệng hắn ta giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Một bên khác, Triệu Long cùng mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ đã dùng một kích toàn lực đánh vào trận nhãn.

Trong lúc nhất thời, đất đá bay mù trời, thiên địa biến sắc, quỷ khóc sói gào.

Nhưng mà, tất cả đều chẳng có tác dụng quái gì.

Trận nhãn kia lù lù bất động, ngay cả run lên cũng không có, tuyệt đối không nể mặt mấy trăm tu sĩ Kim Đan kỳ này chút nào.

“Con mẹ nó, thứ đồ này là cái quái quỷ gì, cứng quá vậy.”
Triệu Long nhìn thấy trận nhãn vẫn nguyên như ban đầu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ, lực lượng này gần như là tất cả sức chiến đấu đỉnh cao trên mặt nổi của Tề Châu.

Thế nhưng, thậm chí ngay cả một cái trận nhãn cũng không đánh vỡ được, chuyện này khiến mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu.

“Tiếp tục, đừng dừng lại, ta cũng không tin ngay cả một cái trận nhãn chúng ta cũng không đánh vỡ được.

Triệu Long hờn dỗi nói, chỉ huy mấy chục kim Đan kỳ tiếp tục công kích trận nhãn.

Ầm...!Ầm...!
Tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ đều dốc ra toàn bộ vốn liếng, liên tục công kích, vẫn không có cách nào làm rung chuyển trận nhãn dù chỉ một chút.

Triệu Long nản lòng, linh khí trong Kim Đan đã tổn hao bảy tám phần nhưng hiệu quả gì cũng không có.

“Con mẹ nó, không đánh vỡ được thứ này thì ta không thể giao phó được.” Triệu Long buồn bực.

Trận nhãn là chỗ mấu chốt của trận nhãn cấm chế, vô cùng yếu ớt.

Trong quá trình dò xét lúc đầu đã phát hiện trận nhãn này cực mạnh, cho nên mới vận dụng chiến trận lớn như vậy.

Thế nhưng, bọn họ hình như vẫn đánh giá thấp trình độ chắc chắn của trận nhãn này.

“Phì haha..” Từ Phương đứng một bên nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được phì cười.

Bên trong trận nhãn này có khắc một trận nhãn nhỏ, có thể làm công kích đến từ những người khác nhau triệt tiêu lẫn nhau.

Nhiều người công kích trận nhãn này như vậy, làm sao có thể đánh vỡ.

Hắn đã nói từ sớm, đáng tiếc không ai tin.

Triệu Long xoay đầu lại, sắc mặt âm trầm, hắn ta đang tích một bụng hỏa, tìm không thấy chỗ phát ti3t.

Tiếng cười nhạo của Từ Phương càng đốt lên lửa giận của hắn ta.

“Ngươi có ý gì, ngươi đang cười nhạo chúng ta sao?”

Lời nói của Triệu Long lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mới vừa rồi bọn họ cũng tích đầy lửa giận trong bụng, giờ lại thấy một tên Luyện Khí kỳ cặn bã cũng dám chế giễu bọn họ, trong lòng khó chịu tới cực điểm.

“Đúng vậy, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi có thể đánh nát trận nhãn sao?” Đám người ép hỏi.

“Đương nhiên rồi, nếu là ta ra tay, một đầu ngón tay đã giải quyết được nhé.”
Bị nhiều ánh mắt hùng hổ dọa người như vậy nhìn chằm chằm, Từ Phương không kinh hoảng chút nào.

“Mà một đám rác rưởi các ngươi, mấy chục người, ngay cả một cái bàn cũng đánh không nát, còn không mau đi cắt cổ đi, còn có mặt mũi mà ở đó đe doạ ta”
Phương Ngôn nghe vậy, mắt tối sầm lại, suýt chút té xỉu.

Hắn ta cảm thấy, xem như nhân vật địa gia là mình đây nghèo đến mức chỉ còn dư lại mỗi tiền, cũng không giữ được Từ Phương.

Từ Phương thật sự là muốn ăn đòn.

“Ngươi, được lắm.

Triệu Long mặt đen thành đáy nồi.

Tu sĩ Kim Đan kỳ, lần đầu tiên bị tu sĩ Luyện Khí kỳ vũ nhục.

Từ Phương, chết cũng không có gì tiếc.

Lúc này hắn ta đã động sát ý.

Tu sĩ Kim Đan kỳ là người kiêu ngạo, tôn nghiêm không thể chà đạp.

Nhưng hôm nay tôn nghiêm của mấy chục kim Đan Kỳ đã bị một Luyện Khí kỳ chà đạp.

Vậy thì cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không bảo vệ được Từ Phương.

Phương Ngôn vừa mới bước ra phía trước, đang muốn nói gì thì bị Triệu Long đẩy ra.

“Ngươi chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ.

Lúc nãy không phải ngươi ba hoa lợi hại đến rất sảng khoái đây sao? Tới đi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đi lên, đánh vỡ trận nhãn này, ta tạm tha ngươi một mạng, và ta sẽ xin lỗi ngươi.”
Mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ đều không đập vỡ được trận nhãn thì sao một Luyện Khí kỳ đánh vỡ được, nói đùa gì vậy.

Tất cả mọi người đều biết Triệu Long đó là muốn ép chết Từ Phương.

Cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào Từ Phương, tưởng tượng Từ Phương sẽ bị dọa tè nước tiểu hay là sẽ trực tiếp bị hù chết.

“Lên đi.

Luyện Khí kỳ nho nhỏ mà cũng dám ở đây nói lời ngông cuồng, không biết sống chết.”
“Hắc hắc, vừa rồi hắn ta nhả ra lời ngông cuồng, bây giờ cũng phải ăn thiệt thòi rồi.”
“Cũng không biết đây là đại thiếu gia của gia tộc nào, nhưng mà mặc kệ hắn ta là nhà nào, làm thịt hắn đi, ta ủng hộ cả hai tay”
“Đúng đúng, ta cũng không tin có gia tộc nào có gan dám đối nghịch cùng mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ chúng ta!”
Cho tới lúc này, những tu sĩ Kim Đan Kỳ có bất đồng cực lớn và ân oán tình thù dây dưa không rõ, nhưng lúc này đều muốn ép chết Từ Phương.

Lăng Thanh Thù có phần chột dạ, mặc dù lão tổ nhà mình rất lợi hại, nhưng mấy chục tu sĩ Kim Đan Kỳ, lão tổ có thể ứng phó được sao?
“Trận nhãn này không cần ta ra tay, hắn là được.” Từ Phương chỉ vào Phương Ngôn.


“Một đầu ngón tay của hắn là có thể đâm thủng trận nhãn kia.”
Thân hình Phương Ngôn cứng đờ, quay đầu nhìn Từ Phương hằm hằm.

Từ Phương làm vậy không phải là đẩy hắn ta vào trong đống lửa sao?
Hắn ta có tiền, cho nên hắn ta rất kiêu ngạo, nhưng không phải đồ đần, hắn cũng tự biết thân biết phận của mình đấy.

Mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không đánh nát được trận nhãn, hắn ta dùng một đầu ngón tay là có thể đâm được ư?
Nếu hắn ta cũng cho rằng là như vậy thật, vậy hắn ta không phải kiêu ngạo mà là ngu xuẩn.

“Ta đã tán tài đến hai lần, cứu được mạng của huynh hai lần, vì sao huynh lại hại ta.

Phương Ngôn bi phẫn nói.

“Chẳng lẽ ngươi hại chết ta, để ta thay ngươi lên đánh là huynh sẽ có mạng để sống ư?”
Phương Ngôn lắc đầu, nắm tay siết chặt, toàn thân đều đang run rẩy.

Hắn ta đã nhìn lầm Từ Phương, vốn dĩ hắn ta cảm thấy mình cùng Từ Phương ở chung rất vui vẻ, hôm nay xem ra, Từ Phương chính là một tên ngu xuẩn vong ân phụ nghĩa !
“Ha ha ha ha, thật là thú vị” Triệu Long lộ vẻ mỉa mai.

“Xem ra hai người các ngươi đều có thể dùng một đầu ngón tay đánh nát trận nhãn, ai lên trước làm mẫu cho chúng ta xem thử nào.”
“Đúng đúng, nhanh bước lên làm mẫu cho chúng ta xem đi.

Những quần chúng vây xem khác cũng léo nhéo gây rối.”
“Ta..” Mấy chục Kim Đan kỳ khí thế như hồng thủy, Phương Ngôn trong nháy mắt suy sụp.

“Ta không thể” Phương Ngôn nói.

“Không, ngươi có thể, không phải vừa nãy ngươi còn nói với ta, ngươi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đánh nát sao?”
Từ Phương nói, lộ ra nụ cười nham hiểm, hắn đương nhiên sẽ không hại Phương Ngôn, hắn đã xem Phương Ngôn như bằng hữu thật sự.

Hắn đã nhìn ra Phương Ngôn là một người thích nổi tiếng, như vậy thì tặng hắn ta một cơ hội nổi tiếng vậy.

Kiểu này còn có thể đề cao sức ảnh hưởng cho Phương Ngôn.

“Ha ha, Từ Phương cũng nói ngươi lên, vậy ngươi hãy lên làm mẫu một lần đi?” Triệu Long lạnh lùng cười nói, trong mắt sát ý dạt dào.

Bây giờ Phương Ngôn thật sự muốn khóc.

Mấy chục Kim Đan kỳ uy hiếp Phương Ngôn.

Phương Ngôn bất đắc dĩ đi tới phía trước trận nhãn.

Lúc nãy trận nhãn này đã trải qua mấy chục Kim Đan Kỳ điên cuồng công kích nhưng chả mẻ miếng nào.

Ngay cả một vết cắt cũng không có.

Phương Ngôn thật tuyệt vọng.

Đúng lúc này, linh khí màu trắng từ trong miệng Từ Phương phả ra sau đó bay tới bên cạnh Phương Ngôn.

Phía trên linh khí màu trắng thoáng hiện ra phù văn màu vàng, quanh quẩn có quy luật, huyền ảo dị thường, nó quấn quanh vài vòng trên người Phương Ngôn sau đó tiến vào lỗ tai của hắn.

Phương Ngôn lập tức nghe được một giọng nói thì thầm.

“Đừng sợ, ta biết cách đánh nát trận nhãn như thế nào, ngươi chỉ cần dùng một đầu ngón tay đâm vào là được rồi.”
Phương Ngôn cả kinh, nghe giọng nói có vẻ là Từ Phương đang nói chuyện cùng mình? Thế nhưng vì sao Từ Phương ở phía xa, âm thanh lại như Từ Phương đang nói nhỏ bên tai mình vậy.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy miệng Từ Phương há ra khép lại, mỗi từ cũng khớp với nội dung mà hắn ta nghe được.

Không hề nghi ngờ, chính là Từ Phương đang nói chuyện với hắn.

Nhưng mà những người xung quanh rõ ràng cũng không nghe được âm thanh gì.

“Đây là chuyện gì vậy nhỉ” Phương Ngôn nghi ngờ, trong lòng không chắc chắn.

Bỗng nhiên, Phương Ngôn giống như bị trúng tà, ma xui quỷ khiến dùng một ngón tay đâm trên trận nhãn.


Một hồi yên tĩnh......!
Trận nhãn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại như cũ.

Bầu không khí nhất thời cực kỳ lúng túng.

Một lát sau, Triệu Long bỗng nhiên bật cười nói: “Xem ra ngươi không được rồi nha, một đầu ngón tay đâm tới rồi tại sao không vỡ.”
“Đúng thế, vì sao vẫn nguyên vẹn thế này.” Những quần chúng vây xem khác đều ha ha cười nói.

Phương Ngôn mặt như màu đất, toàn thân run rẩy.

Hắn ta vừa rồi không biết vì lí do gì, thế mà thật sự làm ra hành động như vậy.

Hơn nữa, trận nhãn cũng không vỡ vụn mà hoàn hảo không chút tổn hại.

Mình chết chắc rồi.

Ngay tại thời điểm hắn ta nghĩ như vậy, bỗng nhiên, trận nhãn phát ra một tiếng vang.

Trận nhãn mới vừa rồi còn bền chắc không thể gảy chợt phát ra ánh sáng chói mắt.

Bên dưới ánh sáng trắng, trận nhãn biến thành lấm ta lấm tấm, mảnh vụn đầy trời, trận nhãn rơi trên mặt đất đã vỡ vụn!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, không biết trận nhãn lúc nãy còn bền chắc không thể vỡ, vì sao bỗng nhiên...!
“Khụ khụ khụ, các ngươi nhìn thấy chưa, một đầu ngón tay của hắn đã đâm nát trận nhãn rồi đấy.”
Từ Phương chỉ vào Phương Ngôn nói.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về Phương Ngôn giống như đan nhìn một quái vật.

“Chuyện gì xảy ra vậy, trận nhãn vỡ vụn như thế nào?”
“Mẹ nó, vừa rồi chúng ta đánh lâu như vậy cũng không đánh nát, chẳng lẽ hắn ta thật sự dùng một đầu ngón tay thì có thể bị vỡ”
“Không có khả năng, không có khả năng, có lẽ là trận nhãn này đã sớm bị vỡ, chỉ là bây giờ mới vỡ vụn mà thôi.

Một đám người đang ríu rít nghị luận, không ai tin tưởng đây là sự thật.

Phương Ngôn nhìn mảnh vụn trên đất, đầu óc lâm vào hỗn loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mới vừa rồi còn nguyên, trận nhãn sao lại vỡ vụn thế.

Lẽ nào thật sự là bị một đầu ngón tay của mình đâm nát?
Đây đương nhiên là không thể nào.

Bỗng nhiên, hắn ta giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Từ Phương.

Triệu Long bây giờ không biết nên khóc hay nên cười.

Nhìn mảnh vụn trận nhãn rơi đầy trên đất, lại nhìn Phương Ngôn một cái.

Hắn ta không xác định có phải Phương Ngôn đã đâm thủng hay không.

Nếu thật là Phương Ngôn đâm thủng vậy Phương Ngôn kia thực lực không phải dạng vừa.

Có lẽ nào? Trận nhãn kỳ thực đã sớm bị bọn họ đánh thành mảnh nhỏ, chỉ là chưa nứt ra mà thôi.

Vừa vặn bị Phương Ngôn dùng một đầu ngón tay, đâm vào?
Nhưng mà bất kể như thế nào, tất nhiên trận nhãn đã nát, lối vào Tuyệt Băng sơn cũng mở ra, không cần thiết xoắn xuýt vấn đề này.

“Cảm tạ đạo hữu đã giúp ta phá vỡ trận nhãn, Linh Bảo các chúng ta ngỏ ý cảm ơn, ngươi có thể để lại danh tính, sau khi trở về ta tất nhiên sẽ có bảo vật cảm tạ.”
Triệu Long cười ha hả nói.

Các tu sĩ Kim Đan kỳ đã gây rối cũng đến đây khen tặng.

Phương Ngôn quên đi chuyện không thoải mái mới vừa rồi, cũng không để ý chân tướng sự thật đến cùng là như thế nào, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự nổi tiếng.

Từ Phương ở một bên hờ hững nhìn xem, mặt không biểu tình.

“Lão tổ, trận nhãn kia vỡ vụn, là do người làm à.” Lăng Thanh Thù hỏi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK