Cần ấy loại virus đó bắt đầu tấn công vào mạng lưới, công phá tường lửa đang chắn đường đi của chúng từng chút một.
Thời gian càng trôi số lượng virus ngày càng yếu đi càng tăng lên và dần bị tiêu diệt, lúc này lớp phòng thủ đầu tiên yếu đi những con virus còn lại bắt đầu xâm nhập vào sâu hơn một chút thì lại có một bức chắn bảo vệ khác nhưng mạnh hơn.
Thời gian dần trôi qua kim trên đồng hồ để bàn lúc này dừng lại ở con số mười một, những virus được thả vào đã biết mất gần hết theo thời gian bấy giờ chỉ còn loại virus mạnh sót lại đang tấn công tiếp thế nhưng chẳng được bao lâu thì cùng chung số phận với những con trước.
Mọi người nhìn thấy vậy không khỏi ngạc nhiên quay sang dồn hết sự ngưỡng mộ nhìn về phía anh, tổ trưởng không nói mà chỉ im lặng thầm nghĩ: “Thật sự là cậu Lăng Hải, cuối cùng cậu cũng chịu quay trở về rồi sao!!”
- Ông thấy nó thế nào, cách này của tôi có khiến ông hài lòng không?
Ông xoay ghế nhìn anh chỉ khẽ cười giữ im lặng một lúc rồi mới trả lời.
- Cách này của cậu làm rất tốt nhưng bây giờ tôi chỉ đang thắc mắc một chuyện, anh làm trong bộ phận nào của công ty sao trước giờ tôi chưa từng gặp anh?
Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tôi nhân viên mới vừa đến công ty làm việc, nên ông chưa gặp tôi là phải rồi.
- Công ty đăng thông báo tuyển thêm nhân viên hồi nào vậy, sao tôi không biết!!
Nhưng ông chưa kịp nói hết ý của mình thì bên ngoài có tiếng truyền vọng vào.
- Phó giám đốc người đến rồi, mời người vào trong.
Bác bảo vệ khẽ cúi đầu kích trọng chào rồi lại ân cần mở cánh cửa ra cho cô, Giai Chi cũng không nói mà gật đầu thể hiện sự cảm ơn.
Mọi người nghe thấy phó giám đốc đã vội vàng rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước chân thì tất cả đồng thời quay người lại nhìn tổ trưởng.
- Cậu thanh niên này, tôi có lời đề nghị này muốn nói với cậu.
Tôi muốn xin cậu đến tổ của tôi làm việc nếu cậu có hứng thú thì giờ hãy đi cùng tôi ra đó, tôi sẽ xin phó giám đốc cho cậu.
Một người trong nhóm người đứng phía sau ông thấy vậy liền lên tiếng:
- Tổ trưởng giờ đã là lúc nào rồi mà còn nói chuyện này, bây giờ phó giám đốc đến rồi chúng ta không thể chậm trễ được.
Vị tổ trưởng nọ nghe vậy liền dơ tay lên ý bảo cậu ta giữ ngậm miệng lại rồi quay sang nhìn anh.
- Không biết ý của cậu như thế nào?
Anh chỉ khẽ mỉm cười.
- Cảm ơn ý tốt của ông nhưng mà tôi hiện tại chưa có dự định gì mong ông thông cảm, nếu sau này tôi có ý định đó mà ông vẫn còn nhớ ý kiến này thì lúc đó chúng ta sẽ gặp lại.
- Được, một lời đã định.
Cuối cùng vị tổ trưởng kia cũng chịu rời đi, tất cả mọi người nhanh chóng đi về hướng cánh cửa ai nấy cũng đều lo sợ nên không dám chậm trễ.
Nhìn thấy mọi người đã rời đi hết lúc này anh mới dương cao khoé miệng lên tạo thành một vòng cung, anh ngồi vào ghế nhìn vào bàn phím bắt đầu gõ.
Anh ngồi yên ở đó một lúc làm cái gì đó, sau khi gõ xong anh ấn vào phím enter vậy là hoàn thành.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần vội thu dọn đồ rồi chốn ở một góc để tìm cách rời đi, anh đứng ở trong góc lắng nghe cuộc trò chuyện giữ phó giám đốc và tổ trưởng.
- Phó giám đốc người đến rất đúng lúc lắm, chúng tôi vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ mà người vào bây giờ tất cả đã sẵn sàng để cho người kiểm tra.
- Thật vậy sao, vậy thì chính tôi đích thân kiểm tra lại một lần nữa.
- Mời người đi theo lối này.
Vị tổ trưởng đó mỉm cười dẫn đường cho cô, anh đứng ở một góc nghe thấy người đến là phó giám đốc cảm thấy kì lạ: “Phó giám đốc? Không phải người nên tới kiểm tra là giám đốc sao?”
- Phó giám đốc không biết cô có thể điều người mới đến làm việc đến tổ của tôi được không?
- Người mới tới là sao?
Giai Chi khó hiểu nhìn ông cô nhớ từ lúc cô bước chân vào công ty không có tuyển dụng thêm nhân viên, vị tổ trưởng thấy cô ngạc nhiên hỏi lại mình như vậy khiến ông cũng khỏi bất ngờ.
- Vừa nãy có một cậu thanh niên không biết ở bên bộ phận nào giúp chúng ta một chút về tính năng an toàn của bức tường lửa, cậu đó nói rằng cậu là nhân viên mới đến của công ty chúng ta.
Giai Chi hơi nhíu mày khi nghe những lời này, mặc dù cô người đang lẩn trốn trong bóng tối là địch hay bạn nhưng chắc chắn cô biết dù có là ai đi chăng nữa thì nhất định cũng không có ý tốt gì.
- Cậu ta giờ còn ở đây không? Tôi muốn gặp cậu ta.
Ông nghe thấy vậy liền vui mừng nói với cô rằng:
- Hiện tại cậu thanh niên đó đang ở bên trong.
Tay nắm cửa cầm vặn nhẹ tạo “cạch” một tiếng cánh cửa phòng được đẩy mở ra nhìn vào bên trong không có một bóng người, Giai Chi nhíu chặt mày lại nhìn tổ trưởng nọ với ánh mắt sắc bén rồi cô không kịp để cho ông nói gì mà bước vào trong trước.
Ông tổ trưởng đó thấy ánh mắt đó của cô sợ hãi mà bắt đầu đổ mồ hồi liên tục, ông vội lấy khăn tay lau đi rồi nhanh chóng đi theo phía sau Giai Chi.
Giai Chi đảo mắt nhìn hết một lượt vẫn thấy không có ai, cô từ từ đi đến bàn làm việc những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những hàng phím thẳng tắp ấy dường như cô cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại: “Vẫn còn độ ấm.”
Giai Chi đưa những ngón tay về phía trước rồi cẩn thận xoa các đầu ngón tay vào với nhau: “Xem ra mới rời đi không.”
- Ông giải thích cho tôi nghe tại sao lại không có người ở trong này, không phải đã ông nói cậu ta ở đây sao?.
Danh Sách Chương: