• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cẩm Nhiên cũng kiêu ngạo hất cằm, đúng rồi, cô là người hiếu thảo vậy đấy, bà nội nói rất đúng.

Bác gái cả bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hầm nguyên một con thỏ à, phá của quá rồi đó, Thẩm Thanh nhà tôi còn chưa về mà.

”Vương Thúy Phân nói vặn lại:“Ôi trời, đúng là tấm lòng mẹ hiền, hay là thôi chị đừng ăn, để dành phần đó lại đưa cho Thẩm Thanh đi được không?”Bác gái cả bị chỉnh không nói được lời nào, Thẩm Diễm Hồng ngoài cười nhưng trong không cười giải thích:“Lời này của thím ba có phải hơi quá đáng rồi không, mẹ cháu cũng vì thương cho anh cháu thôi, bà ấy không hề có ác ý, thím cũng là người làm mẹ, sao lại không biết thông cảm như thế!Hơn nữa, anh cháu phải bôn ba bên ngoài cũng là vì cả nhà chúng ta, mẹ cháu chỉ nói thêm hai ba câu cũng không được sao?”Vương Thúy Phân cười khẩy mắng:“Mày đang dạy đời tao đó hả, mày giỡn mặt với tao đúng không? Mấy người thích ăn thì cứ ăn, xấu tính xấu nết quen rồi.

”Bà nội Thẩm nhíu mày, hô một tiếng: “Thằng cả, quản vợ con của con đi kìa, còn vợ thằng ba nữa, nói ít lại đi.

”Vương Thúy Phân nhún vai, ngồi xuống chờ ăn cơm.

Cẩm Nhiên thấy bác cả Thẩm nghiêm mặt liếc bác gái cả và Thẩm Diễm Hồng một cái, bác gái cả rùng mình lập tức ngồi xuống, không dám nói gì thêm.


Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Diễm Hồng là đang đứng.

Chị cả nhẹ giọng kêu: “Diễm Hồng, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay đồ ăn ngon lắm.

”“Không cần chị phải vờ tốt bụng.

” Thẩm Diễm Hồng nói xong lập tức xoay người chạy vào phòng.

Chị cả khẽ thở dài, ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.

Bác gái cả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo cắm đầu cắm cổ ăn.


Vương Thúy Phân vừa ăn vừa nói: “Tấm lòng mẹ hiền cũng có lúc này lúc kia ha.

”Bác gái cả khựng lại, sau đó lại vờ như không nghe thấy mà tiếp tục ăn.

Bà ta không thèm nghe mấy lời chia rẽ đó, gia đình bà ta vốn đã ít người rồi, con trai bà ta lại không về, con gái thì ngốc nghếch không chịu ăn, bà ta mà không ăn nhiều thì gia đình bà ta sẽ chịu thiệt đó.

Bà ta không nỡ làm chuyện lỗ vốn này đâu.

Sau khi Thẩm Diễm Hồng về phòng, cô ta lập tức giận dữ nện lên giường, muốn xả hết cơn tức ra ngoài.

Giờ đây chỉ cần nhìn thấy Thẩm Cẩm Nhiên thôi là cô ta sẽ không kìm được mà nhớ tới kiếp trước, Thẩm Cẩm Nhiên đã sống sung sướng giàu sang đến cỡ nào, còn cô ta thì chật vật không chịu nổi.

Thẩm Diễm Hồng không cam lòng, đời này, cô ta nhất định phải dẫm bẹp Thẩm Cẩm Nhiên dưới chân.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK