Đối mặt gương đồng, bên trong mặt kính tối tăm là một tấm khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một năm qua Vân Khanh là lần đầu tiên như vậy nhìn thẳng diện mạo của chính mình.
Đầu ngón tay trắng mịn lướt qua gò má chính mình, lớp da mịn nhẵn như ôn ngọc, lông mày như lá liễu, hai con mắt trong như nước, khuôn mặt càng mang theo nửa phần tính trẻ con và nửa phần tang thương.
Nhiều hơn là một phần bệnh trạng, nằm bệnh triền miên một năm, cơ hồ ngày ngày không rời chén thuốc, nàng đã sắp quên cuộc sống đã từng khỏe mạnh.
Khuôn mặt này có thể nói khác một trời một vực từ ngày trước, nàng thực sự chẳng biết vì sao thái hậu sẽ ở sau khi mấy mặt liền nhận ra nàng.
Lẽ nào coi là thật như cô nói kỳ dị của huyết thống sao?
Trong mặt gương xuất hiện tay áo màu thủy lam, như ẩn như hiện, Vân Khanh hé miệng quay người lại, ngước mắt nhìn lại, vóc người cao gầy tinh tế, dáng người lả lướt, trên quần áo thêu hoa văn hoa mỹ phiền phức.
Hoa lê thêu cạn, xa hoa xinh đẹp.
Bên hông một viên mỹ ngọc, Vân Khanh quét mắt qua một cái, liền biết là gì, đó là ngọc bội tiên hoàng tặng cho nàng.
Từng tấc từng tấc nhìn sang, cần cổ da thịt trắng mịn như tuyết, một đầu tóc đen nửa tán ở trên vai, khóe môi cong lên độ cong nhợt nhạt, không giống lành lạnh thường ngày.
Răng như bạch ngọc, màu chân mày không cần miêu tả chính là đen, không thể nghi ngờ thái hậu đẹp là kinh người.
Thời trẻ con nàng liền cảm thấy thái hậu là ngoái đầu nhìn lại một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, lục cung trang điểm không bằng cô, chỉ là không hiểu vì sao tiên hoàng duy chỉ không yêu thích cô.
Một ít là trong lòng tiên hoàng có người, mỹ nhân kinh thế hãi tục nữa cũng là không cách nào gây nên hứng thú của hắn.
Thái hậu lúc này cùng trong ấn tượng của Vân Khanh khi còn bé biến hóa duy nhất là, hai gò má gầy mấy phần, hai bên tóc mai vài sợi tóc bạc.
Sắc mặt thái hậu bị Vân Khanh nhìn chăm chú mà đỏ, thấy nàng ánh mắt mê ly, giơ tay đem tóc rối rơi xuống của chính mình vén đến sau tai, lạnh nhạt nói: "Cả người ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm ta nhìn làm cái gì."
Hồng Cừ tiến lên phất tay ở trước mắt Vân Khanh quơ quơ, không hiểu nói: "Cô nương, ngài vì sao nhìn chằm chằm phu nhân như vậy, ngài cũng không phải lần đầu tiên thấy phu nhân."
Trước mắt chợt hiện không giống, Vân Khanh thu hồi ánh mắt, vừa rồi đã là thất thố như vậy, nàng cúi đầu cụp mắt, cũng là không nói nữa.
Lúc trầm mặc, Hồng Cừ đứng chính giữa hai người khá là lúng túng, nàng vội cúi người hành lễ muốn lui ra, lúc cúi đầu thấy được vết máu trên váy dài thái hậu, trong lòng thoáng kinh ngạc, thấp giọng dò hỏi: "Tay phu nhân bị thương rồi?"
Váy dài rộng lớn đem hai tay bao phủ ở bên trong, thái hậu vẫn nhẹ như mây gió như vậy, đôi mi thanh tú cũng không từng nhíu một cái, nhẹ giọng nói: "Không ngại."
Lại là không ngại, Vân Khanh thoáng liếc mắt, lui lại mấy bước, không dự định phản ứng người trước mắt.
Hồng Cừ lại đem hòm thuốc đặt bên cạnh bàn trang điểm của nàng, nhìn hai người một chút, cười nói: "Nô tỳ đi chuẩn bị bữa trưa," Trước khi đi còn không quên có lòng tốt đóng cửa lại.
Trước mắt là đất gạch hoa văn rõ ràng, híp hai con mắt tinh tế nhìn lại, thời gian vẻn vẹn hô hấp, lại làm cho Vân Khanh cảm giác từ từ đêm dài như gian nan.
Không thể tránh khỏi, không thể lui được nữa, phía sau nàng đã là bàn hóa trang, dưới tình thế bất đắc dĩ, nàng thoáng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thái hậu đang tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng.
"Ngươi như vậy lui về phía sau, chẳng lẽ muốn lùi tới trong gương à," Thái hậu cười đi qua bên cạnh nàng cầm lấy hòm thuốc, ngồi vào trên giường mềm, tự mình băng thuốc.
Thuốc bột vẩy lên thì được, nhưng mà băng gạc thực sự không dễ đối phó.
Cô ngẩng đầu nhìn Vân Khanh vẫn cứ đứng ngốc, bất đắc dĩ nói: "Ngươi coi là thật sự không giúp ta?"
Bĩu môi, Vân Khanh cuối cùng nỡ rời bàn trang điểm kia, cầm lấy băng gạc một bên tinh tế quấn lấy lòng bàn tay của thái hậu, khi kết thúc, không quên dặn dò: "Trong vòng ba ngày cũng đừng chạm nước."
Vân Khanh thu hòm thuốc cẩn thận, hai con mắt nhấc lên nửa tấc, thái hậu nhấc tay dừng ở băng gạc trong tay, ống tay áo tụt đến nơi khuỷu tay, lộ ra da thịt trắng nõn của cổ tay.
Trên cánh tay xanh rất nhiều, so với cùng da thịt xung quanh, nhìn qua là chói mắt nhất.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua khi thuyền lay động, khi nàng ngã xuống là thái hậu đem nàng bảo hộ ở trên người, nàng chưa từng bị thương không có nghĩa là thái hậu cũng không sao.
Trong lòng rối rắm giây lát, lo lắng càng sâu, nàng sống làm sao có thể để thái hậu đến gánh chịu, còn nữa đã xảy ra rồi nàng cũng không cách nào làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ như thế, cục đá trong lòng nhất thời nhẹ đi rất nhiều.
Lần nữa mở ra hòm thuốc, tìm ra thuốc mỡ lưu thông máu loại đi máu tụ, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của thái hậu, cầm lấy cánh tay của cô, thả nhẹ động tác, xoa thuốc mỡ lên trên cánh tay: "Tối hôm qua trên thuyền nên là cảm tạ ngài."
Khóe miệng ngậm lên một vệt ý cười, đầu ngón tay chạm vào cảm giác lạnh lẽo kinh người, nhưng trong lòng lại như gió xuân lướt qua, ấm áp đánh úp người.
Thái hậu có thể cảm giác được, một ít biến hóa nhỏ bé không thể nhận ra ở trong lòng Vân Khanh sản sinh.
Nghi vấn trong lòng dần sâu, lông mày lo lắng thật sâu, thái hậu thì thuận thế nắm chặt tay của Vân Khanh, lạnh như khối băng, không kịp nghĩ cái khác, cơ hồ thất thanh hỏi: "Tay ngươi vì sao luôn là lạnh như vậy."
Dường như cảm giác giống như điện giật, Vân Khanh cấp tốc rút về tay của chính mình, nghe được lời ấy, sắc mặt tái nhợt rất nhiều, tim đập càng là nhanh hơn mấy nhịp, bên tai lại vang lên lời nói lạnh như băng kia: "Hiện tại giải thích muộn rồi." Bờ vai càng là đau thình thịch, nhưng mắt ân cần của thái hậu lại làm cho nàng an lòng mấy phần, không thể không giải thích như vậy: "Từ nhỏ như thế."
Từ nhỏ? Nói cho người ngoài nghe, có lẽ nàng còn có thể gạt qua, nhưng thái hậu nuôi nàng năm năm, không thể không biết bệnh vặt tay lạnh này của nàng.
Nhưng người trước mắt đối với cô đối lập quá nhiều, không tùy tiện tiếp tục hỏi, chỉ có thể lại làm cho một chút hảo cảm của nàng đối với mình biến mất hầu như không còn.
Nhịn xuống lòng chua xót, thái hậu đứng dậy từ trên giường nhỏ đi xuống, đến gần nàng: "Vân Khanh, bản thân ngươi vốn là đại phu, nhìn bệnh kê đơn nên hiểu hơn người khác, thương tiếc thân thể của chính mình, được không."
Từng câu nói ấm áp nhỏ nhẹ, một vài hình ảnh hài hoài, đây là nàng mười năm qua một mực truy tìm, khát vọng, vậy mà lúc này đang ở trước mắt, đưa tay liền có thể bắt được.
Trái tim sau khi chết héo lần nữa nảy mầm? Hay là thật như cái gọi là bên trong lời hát gương vỡ lại lành?
Nồng đậm còn chưa phản ứng lại, một bàn tay nhẵn nhụi nhỏ dài cầm lên bàn tay của nàng, cái tay kia là bao hàm ý ấm áp, truyền vào trong người nàng là ấm áp nồng đậm, đuổi đi lạnh lẽo dọa người trên tay nàng.
Nàng lần đầu tiên không có rút về tay của chính mình, nàng chậm rãi ngước mắt đón nhận ánh mắt của thái hậu, đôi tròng mắt kia mang đầy trìu mến cùng áy náy, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn nàng chăm chăm.
Nói với nàng: "Vân Khanh, mất bò mới lo làm chuồng, nó không quá muộn, ngươi sống sót chính là vui mừng lớn nhất của ta.
Cho ta một cơ hội, để ta bù đắp cho ngươi.
Ngươi không nhận ta, không sao, ta không trách ngươi, cũng không cưỡng cầu.
Ta chỉ cầu xin ngươi ở lại bên cạnh ta, đừng muốn rời khỏi, được không."
Danh Sách Chương: